Tim Tiều Phong như có người đột ngột dùng tay bóp chặt.
Cảm xúc đang dâng trào không thể nào gọi tên được. Tiêu Phong nắm chặt cổ tay người con gái trước mặt lặp lại
เล็ท ทนัล hai chu:
"Tang Mẫn!"
Tang Mẫn có nằm mơ cũng không ngờ, sau 4 năm gặp lại Tiêu Phong ở nơi này. Cô rụt tay lại nói tiếng Pháp với hắn:
"Xin lỗi! Anh nhận nhầm người rồi!"
Cô xoay người chạy đi. Tiều Phong chạy đuổi theo cô.
"Tang Mẫn, em đừng tưởng em nói tiếng Pháp là tôi không nhận ra em!"
"Tang Mẫn! Em định trốn tôi đến bao giờ!"
Cô chạy rất nhanh. Hơi thở gấp gáp. Cô nhất định phái chạy trốn người đàn ông đó.
Nếu đã không tìm được thì thôi. Tìm rồi nhất định không để cô trốn thoát. Tiêu Phong ra sức đuổi theo. Vài sải bước đã đến ngay phía sau cô.
Bất thình lình, Tiêu Phong nắm lấy cô tay cô, kéo cô ép vào bức tường mạ vàng cao lớn. Mặc kệ những con người xung quanh, hắn dí sát vào người cô.
"Tang Mẫn! Là em! Cuối cùng tôi cũng tìm được em!"
Tang Mẫn vùng vấy. Lúc cô hét đã bị bờ môi của hắn hôn xuống.
"ปท.…"
"Tránh..."
Tiêu Phong mang theo nỗi nhớ mong da diết đặt vào nụ hồn. Càng hôn hai tay hắn càng siết chặt không cho cô chạy thoát.
"Um... thả ra..."
Đứng trước người con gái nhìn yêu da diết, người đàn ông dường như mất đi lý trí. Miệng hắn không ngừng mút lấy bờ môi của cô. Mút điên cuồng hôn xuống khiến môi cô sưng đỏ. Bị ép vào tường hôn vùi, rút cạn hơi thở. Mặt Tang Mẫn đỏ bừng, lòng ngực tức tối.
Hôn đến khi cảm giác được vị mắn mặn ở trong miệng, Tiêu Phong mới chịu buồng ra.
Tang Mẫn nhân cơ hội này hít thở, vung tay tát hắn một cái thì bất ngờ Tiêu Phong bị kéo ra phía sau.
Không ai khác là Hạ Thần, hắn nắm lấy cổ áo của Tiêu Phong, đánh vung tay đấm Tiêu Phong một cái.
Tiêu Phong chảy máu miệng ngã ra phía sau.
Hạ Thần mang theo tia lửa giận nhìn chẳm chẳm Tiêu Phong. Sau đó, Hạ Thần quay lại kéo Tang Mẫn ra phía sau mình, cảnh cáo Tiêu Phong ở trước mặt:
"Tránh xa cô ấy ra, Tiêu Phong!"
Người đàn ông bên cạnh vợ hẳn, hẳn chưa gạo bao giờ.
"Ngươi là ai?"
Ồn ào làm người xung quanh tụm lại, đúng lúc này, ánh đèn sáng từ trên cao chiếu vào 3 người bọn họ.
Vốn định cầu hôn Tang Mẫn, nhưng mọi chuyện đã bị Tiêu Phong phá hỏng. Hạ Thần ngây ra một lúc.
Như dự tính, dàn nhạc mà Hạ Thần sắp xếp bắt đầu chơi nhạc. Cánh hoa hồng từ trên cao tung xuống, hòà vào tiếng vỗ tay của dàn khách mời.
Mọi thứ đã được chuẩn bị. Chỉ chờ người đàn ông lên tiếng.
Ở bên cạnh, trước một màn vừa rồi, Tang Mẫn ngơ ngác nhìn sang Hạ Thần.
Trong không gian lãng mạn, mắt hai người vừa chạm nào.
Hạ Thần đã lỡ đâm lao thì phải theo lao. Hắn lập tức quỳ xuống dưới chân cô.
Hắn lấy từ trong túi ra một hộp nhẫn kim cương. Hạ Thần nói:
"Tang Mẫn, tôi rất yêu em. Gả cho tôi có được không?!"
Tang Mẫn cứng đờ đứng chôn chân tại chỗ. Sớm không đến, muộn không đến. Lại đến vào đúng lúc này.
Không biết trả lời thế nào mà Tiêu Phong ở dưới đất máu đã dồn lên đến não. Mặt hắn đỏ như tôm luộc, ánh mắt như chứa hai ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào.
Hắn mặc kệ đau đớn đứng dậy kéo tay cô giằng co.
"Không được! Em không được đồng ý!"
Bên này, Hạ Thần gấp gáp kéo cô về phía mình:
"4 năm, tình cảm anh dành cho em thế nào, em còn không rõ sao Tang Mẫn?
Tiêu Phong kéo mạnh hơn:
"Tang Mẫn, em sống là người của tôi. Chết là ma của tôi. Em là vợ tôi, là Tiêu thiếu phu nhân. Vĩnh viễn không thể nào thay đổi!”
Tang Mẫn cười khẩy, tay cô run lên nhìn về phía Tiêu Phong:
"Tiêu Phong, tôi đau..."
Khoé mắt người đàn ông giật giật mình xuống nơi cổ tay của cô.
Co lap lai เล็ท ทนีล:
"Toi dau.."
Vẫn tưởng Tiêu Phong sẽ giằng co mãi không buông. Mà ngay lúc này đây, Tiêu Phong buông tay ra.
Bước chân lùi về sau, đôi mắt ngấn lệ trực trào.
Hạ Thần rất nhanh kéo Tang Mẫn vào lòng. Lời cảnh cáo buông ra:
"Tiêu Phong, tốt nhất chú nên tránh xa vợ chưa cưới của tôi ra!"
Hạ Thần dịu dàng đỡ Tang Mẫn:
"Chúng ta đi thôi!"
Tiêu Phong đứng yên. Hiện tại như có hàng ngàn mũi tên xuyên thủng qua tim của hẳn.
Thuộc hạ của Tiêu Phong nhanh chóng có mặt đỡ hắn:
"Tiêu thiếu, có cần bắt người?"
Tiêu Phong ôm lòng ngực đang sắp nổ tung khó khăn hít thở:
"Nhanh đi điều tra xem người đàn ông kia là ai?