Ngồi trong xe, Tang Mẫn hạ cửa kính xuống. Cô muốn hít thở bầu không khí bên ngoài. Hạ Thần ở bên cạnh nhắc nhở:
"Cẩn thận coi chừng em bị cảm lạnh!"
"ป!"
Tang Mẫn đã rời khỏi Tiêu Phong lâu đến thế. Trong những năm qua đều nhờ có Hạ Thần ở bên cạnh. Người đàn ông đó chăm sóc cho cô rất tốt. Từ ăn uống cho đến đi lại, việc học hành. Hơn nữa, còn dẫn cô đi rất nhiều nơi.
Cho cô nhìn ngắm thế giới. Quan trọng hơn, người đàn ông đó tôn trọng cô. Cho cô tự do.
Người đàn ông đó quá tốt. Cho dù Hạ Thần nói là trả ơn, cô cũng không nghĩ Hạ Thần tốt đến như vậy.
Hơn nữa, hẳn không đòi hỏi ở cô bất cứ thứ gì kể cả chuyện tình cảm.
Có thể là bởi vì tổn thương quá lớn khiến cô mất đi niềm tin vào tình yêu. Cũng có thể là do cô vẫn chưa quên được Tiêu Phong.
Hạ Thần thấu hiểu, nên anh chưa bao giờ ép cô dùng tình cảm trả cho anh.
"Mẫn Mẫn?", Hạ Thần mắt vẫn nhìn vô lăng mà miệng thì gọi tên cô.
"Sao vậy?"
"Tối nay, em có thể giúp anh đến dự bữa tiệc rượu nhẹ được không? Anh giải quyết công việc xong liền qua đó."
Tang Mẫn nhíu chân mày lại:
"Anh rõ biết em không thích đến những nơi như vậy!"
"Đi mà!", hắn hạ giọng năn nỉ.
Bởi vì Hạ Thần muốn dành cho cô một bất ngờ.
4 năm, ngày ngày hắn đều ở cạnh cô. Tình cảm cô với Tiêu Phong dù có yêu sâu đậm cỡ nào chắc chắn cũng sẽ nhạt phai. Thời điểm này rất thích hợp để cầu hôn.
Hạ Thần vui vẽ gõ gõ lên vô lăng vài cái.
"Anh xong việc sẽ đến ngay. Yên tâm! Nhất định sẽ không để em một mình! Váy dạ hội của em, anh đã sai người
chuan bi."
Hạ Thần nháy mắt: "Là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế Tang Mẫn!"
"Hạ Thần!", Tang Mẫn quay sang trách móc.
Không thể tin được, Hạ Thần lại dùng tiền mua thiết kế mới của cô chỉ để cho cô mặc?
Người đàn ông biết cô đang tức giận nên ra vẻ cười cười:
"Em biết mà, thiết kế của em vừa ra mắt đã bán sạch. Cái này là anh cố tình bảo thư ký đặt trước theo đúng số đo của em. Mặc lên người bộ đồ do mình thiết kế không phải đáng tự hào lắm sao?"
Tang Mẫn đưa tay bẹo má Hạ Thần:
"Thì ra thiết kế của em bán hết một phần là nhờ anh! Được lắm!"
Hạ Thần cười cười đưa cô về nhà của Tang Mẫn. Xe vừa dừng Tang Mẫn mang theo một túi xách lớn đi xuống. Hạ Thần ở trên xe nói với cô:
"Tang Mẫn, đến khi nào em mới chịu dọn đến biệt thự của anh ở?"
"Ching nua!"
Cô nhí nhảnh mi gió đáp lại anh.
Hạ Thần mỉm cười đạp ga rời đi.
Tang Mẫn mở cửa vào trong nhà. Cô đi thẳng lên phòng ngủ mang túi đồ ra mặc thử. Mặc bộ váy cho chính tay mình thiết kế quả như Hạ Thần nói đúng là rất tự hào.
So với 4 năm trước, dáng người cô có thay đổi một chút. Nhờ tập luyện và ăn uống điều độ nên 3 vòng săn chắc, chần dài thướt tha.
Chiếc váy dây chéo mặc lên người cô rất vừa vặn. Để lộ xương quai xanh gợi cảm ẩn hiện. Vừa khéo nâng cao vòng 1 lại o ép vòng 3.
Tang Mẫn vuốt lại mái tóc tự ngắm mình trong gương. Quả nhiên xinh đẹp hút hồn.
Ngắm mình xong, cô lại nẩy ra ý tưởng thiết kế mới. Cô ngồi vào bàn cặm cụi vẽ cho đến tối.
Đến khi chuông cửa vang lên, Tang Mẫn còn chưa có hạt cơm nào trong bụng.
Cô lấy theo chiếc túi xách đi xuống nhà. Tài xế mở cửa xe chờ sẵn:
"Tang thiều thư, xin mời!"
Tang Mẫn vào trong xe, rất nhanh đã đến bữa tiệc.
Tang Mẫn xuống xe đi vào khách sạn 5 sao sang trọng, phục vụ dẫn cô nơi tổ chức tiệc.
Tang Mẫn bị choáng ngợp trước sự tráng lệ của nơi đây.
Những người ở đây đều trong những bộ vest lịch lãm, chiếc váy sang trọng. Thứ ánh sáng màu vàng từ chiếc đèn treo pha lê trên trần nhà cao vút tạo nên một không gian vô cùng lãng mạn. Ánh lên trên những ly rượu được bày trí thành hình tháp ở giữa không gian, lấp lánh như pha lê.
Mùi hoa tươi hòa quyện vào mùi rượu thơm nồng nàn. Tiếng cụng ly vang lên hòa lẫn trong tiếng nhạc du dương của dàn nhạc đang biểu diễn ở gốc phòng. Như đưa Tang Mẫn bước vào một thế giới khác.
Chỉ là cô không thích những nơi như vậy. Trong khi chờ Hạ Thần đến, Tang Mẫn dạo một vòng tìm vài món để ăn và cầm trên tay ly rượu uống.
Tang Mẫn đột nhiên bị thu hút bở chiếc bánh Macaron màu cầu vồng, cô không để ý bước đến. Đúng lúc chạm vào lòng ngực to lớn của người đàn ông.
Tang Mẫn luống cuốn:
"Xin Ioi!"
"Tang Mẫn..."
Giọng nói quen thuộc vọng vào tai cô. Ngầng mặt lên, miệng Tang Mẫn lắp bắp, bước chân lùi về sau:
"Tiêu... Tiêu Phong?"
Sóng mũi Tiêu Phong cay sè, âm trầm gọi tên cô:
"Tang Mẫn là mơ có đúng không?"