Lúc này, cô ấy bỗng hiểu được tâm lý của Lục Kinh Độ.
Được ngồi không làm việc, có cơm mềm ăn, thực sự thoải mái.
Đặc biệt là trong môi trường sống khắc nghiệt như vậy, mức độ thoải mái tăng gấp đôi.
Cô cũng bắt đầu thích cảm giác này.
Lưu tỷ nhai bánh quy nén trong tay, có chút xúc động: “Em gái, tối nay các người phải đi, đúng không?”
Ninh Tiểu Ngư gật đầu: “Phải.”
Lưu tỷ thở dài: “Em đi rồi, tôi thật sự sợ mình không thích ứng nổi.”
Sau khi cọ cơm ba bữa, bỗng nhiên phải quay trở lại tình trạng tự lực cánh sinh, thật là khó chịu.
Thẩm Ước Ước không kìm được mà che miệng cười trộm.
Sau khi ăn sáng xong, Ninh Tiểu Ngư nghĩ dù sao cô đã ăn cọ cơm của người nguyên thủy nhiều bữa như vậy, tối nay cô phải đi rồi, ít nhiều cũng phải nói lời tạm biệt với họ một chút.
Ninh Tiểu Ngư đã tặng hết những gì còn xót lại trong người cô, cả của Lục Kinh Độ, của Thẩm Ước Ước cho người nguyên thủy rồi.
Hành động này của cô đã nhận được sự mến khách từ người nguyên thủy.
Người thủ lĩnh mời họ ở lại để ăn trưa với họ.
Ninh Tiểu Ngư cũng không từ chối. Cô nghĩ lần này họ cho cô vẫn là cháo và trái cây, không ngờ đến khi tới giờ trưa, ngoài cháo và trái cây, người nguyên thủy còn mang đến cho bọn họ một cái chum rượu lớn.
Dường như là một quán rượu?
Ninh Tiểu Ngư cảm thấy không chắc chắn.
Người nguyên thủy không ngừng lẩm bẩm cái gì đó trong miệng, đồng thời chỉ về phía Ninh Tiểu Ngư, ý bảo họ nhìn vào cái chum, còn không ngừng giơ ngón cái lên, nói lầm bầm: “Mộ, mộ.”
[Tức là gì vậy?]
[Cho tôi to gan đoán nhé, mộ có nghĩa là “tốt” chăng.]
[Dựa vào tình huống này, người thủ lĩnh liên tục giới thiệu cho họ về cái chum đựng rượu này.]
Đối phương quá nhiệt tình, Ninh Tiểu Ngư không còn cách nào khác, chỉ có thể nói theo: “Mộ, mộ.”
Nhìn thấy cô cũng cảm thấy tốt, người thủ lĩnh cảm thấy rất vui, trực tiếp rót một ly rượu cho mỗi người trong số họ.
Ly rượu này có màu xanh nhạt, không biết có phải là được chưng cất từ trái cây non hay không.
Ninh Tiểu Ngư thực sự tò mò về mùi vị của loại rượu mà bộ tộc nguyên thủy chế biến.
Cô vừa chuẩn bị lấy rượu này để thử, tai cô vang lên tiếng ồn ào đầy hưng phấn của hệ thống tình yêu.
[Cô gái, cái cậu đang cầm trên tay là rượu siêu bổ dưỡng, đừng nhìn màu xanh của nó mà cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng hiệu quả của loại rượu này tương đương với máu hươu, lộ tiên, không, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn những thứ đó.
Đây là kho báu của bộ lạc nguyên thủy. Họ đối xử với cậu một cách chân thành như khách quý, cho nên mới đem những thứ tốt nhất ra đấy.
Nữ uống thì không có gì.
Còn nam thì...
Hí hí, uống là high, rất high, đặc biệt high, cực kỳ high.
Dừng, đứng dậy!
Lúc này, cậu có thể —
A: Thuyết phục ảnh đế uống thêm hai ly, hí hí.
B: Chơi một số trò chơi trên bàn tiệc với ảnh đế như — rượu giao bôi, hí hí.
C: Đút ảnh đế uống rượu, hí hí.]
Ninh Tiểu Ngư: ????
Liên tục ba tiếng “hí hí”, hệ thống, mùi dầu mỡ của mi có vẻ như đã vượt quá giới hạn.
Mặc dù Ninh Tiểu Ngư rất khinh thường sự dầu mỡ này của hệ thống tình yêu này, nhưng nếu không phải vì hệ thống tình yêu đã công bố nhiệm vụ tình yêu kịp thời, cô còn không biết loại rượu này thế mà lại là loại rượu như vậy.
Nếu nhìn từ một góc độ khác, hệ thống cũng đã nhắc cô. Lần này, hệ thống tình yêu thực sự đã có một chút tác dụng.
Nếu Lục Kinh Độ không biết mà uống ly rượu này, lúc đó, có thể xảy ra một số chuyện khó xử.
Mặc dù không có gì đáng ngại cho Ninh Tiểu Ngư, nhưng ít nhiều cô cũng biết chuyện này, không thể giả vờ không biết. Nếu không, thì có hơi tiểu nhân một chút.