Đạo diễn cũng không có lý do để từ chối, ông ấy nhanh chóng chuẩn bị một bữa tối bình thường cho cả bốn người.
Không có cháo, cũng không có côn trùng nướng.
Chỉ đơn giản là bốn món ăn và một tô canh thông thường. Nhưng mà, nhìn từng món ăn gia đình hàng ngày mà mình thường thấy, trong môi trường sinh tồn khắc nghiệt như rừng mưa hoang dã này, nó cũng trở nên không tầm thường.
Ninh Tiểu Ngư đã giúp đỡ rất nhiều, đạo diễn không thể chỉ đơn giản cho cô chút đồ ăn.
Đối diện với một bàn đầy đủ, Ninh Tiểu Ngư gọi ba người đồng đội của mình: “Mọi người ngồi xuống cùng ăn nhé.”
Lưu tỷ, với gương mặt mang nét già dặn, cười tươi rạng rỡ: “ai da, em gái, chị lại hưởng lây em rồi, ngại quá.”
Ninh Tiểu Ngư không để ý xua xua tay: “Không có gì, ăn thôi.”
Chuyện bọn họ ở bên này ăn bữa tối bốn món một canh rất nhanh bị các khách mời cách vách biết được.
Vương ca vẻ mặt mơ hồ: “Gì? Đạo diễn hứa sẽ chịu trách nhiệm cho bữa tối của bọn họ khi nào vậy? Tại sao tôi không biết?”
Hi Nhuỵ một lời khó nói hết: “Chính là khi chúng ta giằng co với nhóm người nguyên thủy kia.”
Đạo diễn tìm đến Ninh Tiểu Ngư để nói chuyện, một trong những điều kiện đưa ra là một bữa tối.
Còn điều kiện thứ hai.
Chắc chắn các khách mời nghe xong sẽ cảm thấy buồn tủi hơn.
Sự chênh lệch giữa người với người thật sự rất lớn.
Sau khi ăn tối xong, nhìn thấy Ninh Tiểu Ngư đi vào túi ngủ để nghỉ ngơi, Lưu tỷ nắm lấy ảnh đế và Thẩm Ước Ước, lén lút hỏi: “Hai người dự định tặng gì cho Tiểu Ngư?”
Thẩm Ước Ước nghe xong, mặt mơ hồ: “Tặng gì cho Tiểu Ngư?”
Lưu tỷ nháy mắt một cái: “Hôm nay, nhờ Tiểu Ngư giúp đỡ tôi không ít, tôi cọ của cô ấy hai bữa cơm! Nhưng tôi chỉ bắt được một con ếch, mà con ếch đó rất nhỏ, một chút cũng không no, trong lòng tôi thực sự không thoải mái, muốn hỏi hai người định tặng cô ấy cái gì.”
Tất cả mọi người đều cọ cơm của Ninh Tiểu Ngư, cô ấy đi cùng với bọn họ thể hiện tấm lòng với Tiểu Ngư, sẽ không cảm thấy áy náy.
Nghe được điều này, Thẩm Ước Ước hơi đỏ mặt, cô ấy lắp bắp nói: “Chuyện này, tôi vẫn chưa nghĩ ra, haha.”
Thấy Thẩm Ước Ước không có ý kiến, Lưu tỷ lại nhìn sang ảnh đế với ánh mắt đầy kỳ vọng.
Ảnh đế không đến mức sẽ không có chút ý tưởng gì chứ?
Lục Kinh Độ đối diện với ánh mắt trông chờ của Lưu tỷ, vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “A, tôi không cần, tôi đã cọ quen rồi. Cô ấy cũng đã quen rồi.”
Lưu tỷ: ?????
Thẩm Ước Ước: …
Đại ca, phẩm giá của ngài, dường như đã mất rồi, mất rồi.
Đúng là loại chuyện ăn cơm mềm này, sẽ khiến người ta nghiện đấy!
Lưu tỷ gãi gãi đầu, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Lục Kinh Độ, anh tốt xấu gì cũng là một ảnh đế đang nổi, nhưng cách anh nói câu này, hình như hơi quá bình thản?
Như một tiểu bạch kiểm rất có tu dưỡng. Quen cọ ăn con uống, nói cách khác, là quen ăn cơm mềm.
Anh là ảnh đế như vậy sao?
Lưu tỷ chẳng bao giờ nghĩ khi hợp tác với “Hi, người bạn của tôi”, cô ấy sẽ biết được một mặt khác của ảnh đế mà không ai biết.
Và ở phía khác, không ít khách mời đang ghen tị với Lưu tỷ.
Bốn món ăn một canh.
Trong khu rừng mưa nguyên thủy, bọn họ sống một ngày mà như một năm. Mặc dù chỉ đến đây mới hai ngày, nhưng họ có cảm giác như đã ở đây rất lâu. Trong hai ngày qua, bữa nào bọn họ cũng ăn côn trùng nướng, đến mức chỉ cần nhìn thấy côn trùng là đã bị ám ảnh tâm lý.
Nếu lúc đầu họ cũng tự mình tìm tới Ninh Tiểu Ngư...
Liệu họ có thể có một bữa tối bình thường không?
Đáng tiếc là không có nếu. Làm người hối hận không kịp!
Ninh Tiểu Ngư không biết một bữa ăn lại có thể có sức mạnh lớn như vậy. Không ít khách mời không kìm nén được sự oán hận trong lòng với Ninh Du Vi. Lúc đó, chính cô ta đã không đồng ý bọn họ đi xin cháo của người nguyên thủy!
Ngày hôm sau, sau khi Ninh Tiểu Ngư thức dậy rửa mặt, cô ăn một ít bánh quy nén. Đây là mẫu bánh quy nén cuối cùng.
Cô nhìn thấy ánh mắt khao khát và ngưỡng mộ của Lưu tỷ, chủ động hỏi: “Lưu tỷ, chị có muốn ăn một ít không?”
Lưu tỷ nhún nhường môi: “Em gái, có đủ để em ăn không?”
“Không có vấn đề.”
Tối qua Ninh Tiểu Ngư ăn hai chén cơm trắng to ú ụ, đương nhiên, mọi người đều ăn nhiều hơn cô. Có lẽ do tối qua ăn quá nhiều, bây giờ Ninh Tiểu Ngư cũng không đói lắm, cô hào phóng cho Lưu tỷ một nửa bánh quy nén.
Lưu tỷ là người rất thật thà và nhiệt tình, Ninh Tiểu Ngư cũng khá ngưỡng mộ người chị lớn nhiệt tình này.
Lưu tỷ ngày hôm qua còn suy nghĩ có nên trả ơn gì cho Ninh Tiểu Ngư hay không, nhưng trong rừng mưa nguyên thủy, vật tư thực sự không phong phú, trong tay cô ấy cũng không có thứ gì tốt, suy nghĩ cả đêm cô ấy cũng không thể nghĩ ra được món quà nào để tặng.