Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 79




Tháng 7, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đã đến nghĩa trang hai lần.

Lần thứ nhất là vào chiều ngày 10 tháng 7, hai người xin nghỉ sớm để đến viếng mộ của Tịch Thiên Ngưng vào đúng ngày giỗ của mẹ anh.

Cơ hội này không phải năm nào cũng có, mà chỉ năm nay cả hai mới có thể xin nghỉ vào đúng ngày giỗ của Tịch Thiên Ngưng.

Lần thứ hai là vào đúng ngày 18 tháng 7, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đi cùng ông nội đến nghĩa trang để thăm viếng người mà ông nội đã thương nhớ cả cuộc đời.

Nói ra cũng khéo, ban đầu Quảng Sĩ Ngọc không muốn làm phiền hai đứa trẻ đưa ông đến nghĩa trang, nhưng ngày 18 tháng 7 lại đúng vào thứ Bảy, mà Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đã đến nhà ông nội từ tối hôm trước để nghỉ cuối tuần.

Phương Thư Mạn chủ động hỏi Quảng Sĩ Ngọc: “Ông nội ơi, cháu và anh Thận có thể cùng ông đến nghĩa trang để thăm bà nội không ạ?”

Cô hỏi như vậy một phần là thật sự muốn đi viếng người mà ông nội đã yêu thương cả cuộc đời. Mặt khác, Phương Thư Mạn cũng hơi lo lắng khi để Quảng Sĩ Ngọc một mình ra khỏi nhà đi đến nghĩa trang ở ngoại ô trong thời tiết nắng nóng như thế này.

Dù sao ông nội cũng đã lớn tuổi rồi, sắp bước vào hàng tám, hơn nữa, để đến nghĩa trang ở ngoại ô bằng xe buýt thì phải đổi tuyến hai đến ba lần, lộ trình đi lại rất phức tạp.

Quảng Sĩ Ngọc hơi bất ngờ trước lời đề nghị chủ động của Phương Thư Mạn, ông cười đáp: “Tất nhiên là được rồi.”

Vậy là ba người cùng nhau lên đường.

Có Tịch Thận Trạch lái xe thì việc đi đến nghĩa trang trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Quảng Sĩ Ngọc cầm theo một bó hoa tặng người yêu, đó là hoa mà ông cắt từ những cây hoa mà ông trồng ở nhà, sau đó dùng giấy báo gói lại, trông lại càng thời trang và đẹp mắt hơn.

Tình yêu này thật sự thuần túy và giản dị, vì biết bà nội thích ăn đồ vặt nên ông nội đã để rất nhiều đồ ăn vặt và hoa quả vào trong chiếc túi vải mà ông mang theo, ngoài ra, ông còn mang theo cả bánh chẻo đến tặng bà nội.

Số bánh chẻo này là do ba người cùng nhau gói vào tối hôm qua, sau khi luộc chín và bày bánh chẻo ra đĩa, ông nội đã chọn một số cái đẹp nhất để riêng vào một đĩa khác, hôm nay mang đến tặng bà nội.

Vì hôm nay là sinh nhật của bà nội.

Ở miền Bắc, rất nhiều gia đình thường ăn bánh chẻo vào ngày sinh nhật.

Phương Thư Mạn nghĩ, chắc hẳn lúc còn sống bà nội cũng thường ăn bánh chẻo vào ngày sinh nhật.

Sau đó, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch rời đi trước, để ông nội ở lại nói chuyện một mình với bà nội.

Họ dừng lại ở một nơi không quá xa để đợi Quảng Sĩ Ngọc.

Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch nắm tay nhau, cô cúi đầu nghịch ngợm ngón tay của anh, lại nhẹ nhàng cào nhẹ vào lòng bàn tay anh, ngay lập tức bị Tịch Thận Trạch nắm chặt lấy bàn tay đang nghịch ngợm kia.

Anh trượt ngón tay vào giữa các ngón tay của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Một lát sau, Phương Thư Mạn tinh nghịch rút tay lại, rồi nắm lấy tay anh, để lòng bàn tay anh hướng lên trên, bắt đầu viết chữ lên lòng bàn tay anh.

Cô không nói mình viết gì, nhưng chỉ cần nhìn và cảm nhận, Tịch Thận Trạch cũng đoán được đại khái từng chữ mà cô viết.

Cô viết rằng——Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch sẽ mãi mãi bên nhau

Quảng Sĩ Ngọc đã đứng dậy, đi dọc theo con đường trở về.

Phương Thư Mạn nhìn ông nội vừa đi vừa quay đầu lại mấy lần, giọng nhẹ nhàng nói với Tịch Thận Trạch: “Anh Thận, năm sau vào ngày này chúng ta cũng cùng ông nội đến đây nhé?”

“Được.” Tịch Thận Trạch đồng ý.



Ngày 14 tháng 8 là thứ Sáu, Tịch Thận Trạch không nói với Phương Thư Mạn rằng anh đã đặt chỗ trước tại một nhà hàng Tây, cũng không nói với Phương Thư Mạn rằng anh sẽ đến đón cô vào buổi tối.

Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày họ đi đăng ký kết hôn.

Chiều hôm đó, Tịch Thận Trạch về sớm hơn hai tiếng, lái xe đến trước cửa nhà tang lễ đón Phương Thư Mạn tan làm.

Trên đường đi, anh còn tiện thể lấy bó hoa mà anh đã đặt trước ở tiệm hoa vào buổi trưa.

Khi Tịch Thận Trạch đến trước cửa nhà tang lễ thì chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là đến giờ Phương Thư Mạn tan làm.

Khi gần đến giờ tan làm, Tịch Thận Trạch đã gửi tin nhắn cho cô, nhưng không nhận được hồi âm, anh biết cô đang bận, sau đó anh lại gặp Sở Duyệt Vân vừa tan làm từ nhà tang lễ đi ra, cô ấy nói với anh: “Hôm nay có một người đã mất do tai nạn giao thông được đưa đến đây, Mạn Mạn vẫn đang bận.”

Tịch Thận Trạch gật đầu.

“Anh có muốn vào trong đợi cô ấy không? Tôi có thể dẫn anh đến văn phòng của Mạn Mạn, lúc này chắc thầy Ngụy vẫn còn ở trong văn phòng đấy.” Sở Duyệt Vân nói.

“Không cần đâu, cảm ơn cô.” Tịch Thận Trạch từ chối lời đề nghị của Sở Duyệt Vân, trả lời cô ấy: “Tôi ở đây chờ Thư Thư là được rồi.”

“Được.” Sở Duyệt Vân cười nói: “Thế tôi đi nhé, tạm biệt.”

Tịch Thận Trạch gật đầu: “Tạm biệt.”

Đến khi Phương Thư Mạn làm xong việc, tắm rửa trong phòng tắm của nhân viên rồi thay quần áo đi ra thì đã hai tiếng sau.

Phải đến lúc quay lại văn phòng lấy túi xách và điện thoại, cô mới phát hiện ra tin nhắn Tịch Thận Trạch gửi cho cô hai giờ trước.

Phương Thư Mạn trả lời tin nhắn của Tịch Thận Trạch ngay lập tức, sau đó nhanh chóng chạy đến cổng nhà tang lễ.

Tịch Thận Trạch ngồi trên xe đợi cô, cho đến khi tin nhắn của cô gửi đến.

Anh mở cửa xe bước xuống chờ cô.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng Phương Thư Mạn đã xuất hiện trong tầm mắt anh.

Cô chạy về phía anh, Tịch Thận Trạch cười đón lấy, sau đó ôm chặt lấy cô khi cô ngã vào lòng anh.

Phương Thư Mạn giải thích với anh: “Em bận quá, không biết anh đến đón em.”

“Anh biết mà,” Anh cười, “Anh có gặp Sở Duyệt Vân, cô ấy bảo em vẫn đang bận.”

“Để anh đợi lâu thế này có thấy chán không?” Phương Thư Mạn hỏi anh.

“Không sao.” Tịch Thận Trạch nắm tay cô đi về phía xe, khi giúp cô mở cửa xe ghế phụ, anh nói: “Được đợi em là một chuyện rất hạnh phúc.”

Giây tiếp theo, Phương Thư Mạn đứng cạnh anh nhìn thấy bó hoa trên ghế phụ, là hoa hồng phấn và hoa bách hợp.

Tịch Thận Trạch lấy bó hoa đưa cho cô, sau đó nói tiếp: “Vì anh biết nhất định sẽ đợi được em nên không hề thấy chán chút nào, chỉ có mong chờ và vui mừng, hơn nữa niềm vui và sự mong chờ đó cứ tăng dần theo từng phút từng giây trôi qua.”

Anh dừng lại một chút, cúi xuống gần cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng thì thầm: “Kỷ niệm ngày cưới vui vẻ nhé, vợ yêu.”

Phương Thư Mạn bất ngờ, sau đó biểu cảm trở nên bừng tỉnh.

Cô áy náy nói: “Em quên mất rồi… không chuẩn bị gì hết…”

Tịch Thận Trạch cười nói: “Em không cần chuẩn bị gì cả, cứ đi với anh là được.”

“Đi với anh.” Phương Thư Mạn lập tức đáp lại: “Cả đời này đều đi với anh.”

Lên xe, Tịch Thận Trạch lái xe đưa Phương Thư Mạn đến nhà hàng phương Tây.

Chính vào ngày này năm ngoái, anh đã vô tình nhìn thấy cô ở nhà hàng Free Life này đang đi xem mắt.

Nhân viên phục vụ dẫn họ đến một chiếc bàn cạnh cửa sổ mà Tịch Thận Trạch đã đặt trước. Sau khi ngồi xuống, Tịch Thận Trạch yêu cầu nhân viên phục vụ mang lên các món ăn mà anh đã chọn trước đó.

Khi đang ăn thì trời bên ngoài bắt đầu mưa, những hạt mưa rơi xuống kính, chậm rãi trượt xuống, tấm kính bên cạnh chỗ ngồi của họ nhanh chóng bị một màn mưa ẩm ướt bao phủ.

Phương Thư Mạn đã chụp một tấm ảnh màn mưa trên cửa kính, sau đó chụp một bức ảnh chung với Tịch Thận Trạch để kỷ niệm một năm ngày cưới của họ.

“Mỗi năm vào ngày kỷ niệm chúng ta sẽ chụp một bức ảnh, sau này già rồi lôi ra xem, toàn là kỷ niệm.” Phương Thư Mạn cười trêu.

Tịch Thận Trạch cũng rất thích cô để lại nhiều ảnh hoặc video để lưu giữ kỷ niệm. Anh hy vọng trong những khoảnh khắc của cuộc đời mình đều có bóng dáng của cô.

“Nói thật thì,” Phương Thư Mạn đột nhiên nhớ lại tình hình ở đây vào năm ngoái, cô cười hỏi Tịch Thận Trạch đang ngồi đối diện cắt bít tết cho cô: “Năm ngoái nghe em giới thiệu bản thân như vậy, anh không lo em thực sự đang mắc nợ sao?”

Tịch Thận Trạch lắc đầu: “Anh không để ý đến điều này.”

Anh nói đến đây lại cười, thành thật với cô: “Thậm chí đã nghĩ nếu em thực sự nợ nần, anh sẽ trả hết cho em.”

Phương Thư Mạn bị lời anh nói làm cảm động nhưng cũng rất bất lực.

“Anh Thận,” Phương Thư Mạn thở dài nói với anh: “Đừng yêu đương mù quáng như vậy, dễ bị lừa lắm.”

Tịch Thận Trạch bật cười trả lời: “Nhưng đối phương là em thì anh rất vui vẻ làm vậy.”

Anh đặt phần bít tết đã cắt xong trước mặt cô, lấy đĩa trước mặt cô về ăn: “Anh chỉ yêu đương mù quáng khi đối phương là em, vì vậy nếu là em để anh chịu thiệt thòi, thì đó nhất định là tự nguyện của anh, và anh rất vui khi làm vậy.”

“Hơn nữa, em sẽ không lừa dối anh.” Tịch Thận Trạch cười nói: “Anh rất chắc chắn về điều này.”

Phương Thư Mạn mím môi cười, chủ động nói với anh: “Lúc đó em đồng ý kết hôn với anh cũng là vì đối phương là anh.”

Nếu đổi lại là một người khác, câu trả lời của Phương Thư Mạn sẽ là không do dự từ chối.

Nhưng đối phương là anh, là Tịch Thận Trạch.

Vì vậy, câu trả lời của cô chỉ có thể là không chút do dự đồng ý.

Vì vậy, ngay cả khi họ đã không liên lạc bảy năm, hai người vẫn hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau.

Sự thật này khiến Phương Thư Mạn vui mừng đến nỗi muốn bật khóc.

Cô đã sở hữu thứ tình cảm quý giá nhất trên đời.

Cũng sở hữu một Tịch Thận Trạch độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Ăn tối xong, Tịch Thận Trạch định để Phương Thư Mạn đợi anh một chút, anh sẽ ra xe lấy ô đến đón cô, nhưng cô từ chối, ngược lại còn nói: “Từ nơi đỗ xe đến đây cũng không xa mấy, chúng ta chạy bộ qua là được.”

Tịch Thận Trạch còn muốn nói gì đó, Phương Thư Mạn đã nắm lấy tay anh, cười nhỏ: “Đi thôi.”

Tịch Thận Trạch thở dài bất lực, cùng cô rời khỏi nhà hàng.

Hai người dẫm lên nước mưa, chạy trong cơn mưa lớn mùa hè.

Rõ ràng chỉ là quãng đường một hai phút, nhưng khi lên xe, người họ đã gần như ướt sũng vì nước mưa.

Tịch Thận Trạch khởi động xe, nói: “Lát về đến nhà tắm nước nóng trước, đừng để bị lạnh.”

Phương Thư Mạn đang dùng khăn giấy lau mặt đáp lại: “Ừm.” Sau đó lại nhỏ giọng nói, “Tắm chung nhé.”

Tịch Thận Trạch cố tình trêu cô: “Gì cơ?”

Phương Thư Mạn hơi đỏ mặt, giả vờ bình tĩnh nói lại một lần nữa: “Tắm chung.”

Tịch Thận Trạch mừng thầm trong lòng, được voi đòi tiên: “Anh không nghe rõ, em nói gì thế?”

Phương Thư Mạn có chút xấu hổ tức giận, không còn ngoan ngoãn trả lời anh nữa mà nói một câu: “Anh thật đáng ghét.”

Tịch Thận Trạch cuối cùng không nhịn được, cười khúc khích trả lời cô: “Em đáng yêu thật đấy.”

Phương Thư Mạn khẽ hứ một tiếng.

Trở về nhà, sau khi cùng Phương Thư Mạn đổi dép, Tịch Thận Trạch bế cô vào phòng tắm.

Gian phòng tắm chật hẹp, hơi nước không ngừng bốc lên nghi ngút.

Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch ôm nhau đứng dưới vòi hoa sen, cơ thể ướt đẫm nước ấm.

Sau đó cô được Tịch Thận Trạch bế bổng lên, cả người treo trên người anh.

Mặc dù đã phẫu thuật thắt ống dẫn tinh nhưng chưa đến thời gian tái khám, để phòng ngừa, Tịch Thận Trạch vẫn sử dụng đồ dùng tránh thai.

Cuối tháng sau mới đủ ba tháng kể từ ngày phẫu thuật, đến lúc đó anh sẽ đến bệnh viện tái khám. Nếu không có gì bất ngờ, sau khi anh tái khám xong, những đồ dùng tránh thai còn lại trong nhà sẽ không cần dùng nữa.

“Anh Thận.” Phương Thư Mạn đang ở trong lòng anh đột nhiên gọi anh một tiếng.

Tịch Thận Trạch khàn giọng đáp lại: “Ừm.”

Phương Thư Mạn vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, giọng mềm mại thì thầm bên tai anh: “Cảm ơn anh vào ngày này năm ngoái đã cho em một mái ấm.”

“Em rất thích ngôi nhà của chúng ta, cũng rất yêu anh.”

Nhưng Tịch Thận Trạch lại nói với cô: “Trước khi em đến, nơi đây không thể gọi là ‘nhà’.”

“Là vì có em nó mới trở thành nhà của chúng ta.”

Trước khi mẹ mất, trong mắt Tịch Thận Trạch, nhà là căn nhà thuê tồi tàn nơi anh sống cùng mẹ.

Sau đó, nhà của anh là ông nội và em gái.

Còn bây giờ, Tịch Thận Trạch có hai ngôi nhà.

Một là nhà ông nội, một là nơi đây.

Nơi đây, từ năm ngoái khi cô bước chân vào đã trở thành ngôi nhà lý tưởng của anh.

Phương Thư Mạn là bến đỗ cuối cùng và duy nhất của Tịch Thận Trạch.