Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 78




Dịp Tết Đoan Ngọ đơn vị đã phát bánh ú. Vậy nên mấy ngày gần đây mỗi khi ăn tối xong là Phương Thư Mạn đều lấy bánh ú ra ăn vặt.

Tịch Thận Trạch cứ sợ cô khó tiêu. Mỗi tối trước khi đi đánh răng rửa mặt, anh đều bóc mấy viên thuốc tiêu thực cho cô uống.

Thứ Bảy tuần này, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đều không phải đi làm, vừa hay thời tiết âm u, không có nắng, hai người bèn đến Diệu Viên chơi. Họ muốn tranh thủ trước khi hoa bách hợp tàn, đến Diệu Viên tận mắt ngắm hoa bách hợp đang nở rộ.

Lần này Phương Thư Mạn rất ngoan ngoãn đi giày thể thao, nó nhẹ nhàng thoải mái hơn giày đế bệt nhiều, đi đường cũng không mỏi chân.

Trước khi ra ngoài, cô cố ý bôi một lớp kem chống nắng, còn bỏ một chai xịt chống nắng vào trong túi xách.

Hôm nay Phương Thư Mạn mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, áo trên cũng khoác áo chống nắng. Mặc dù mây che mất mặt trời, nhưng cô vẫn làm tốt công tác chống nắng.

Tịch Thận Trạch sợ Phương Thư Mạn lại bị muỗi đốt nên vẫn mang theo nước hoa thiên nhiên giống như lần trước.

Sau khi lái xe đến nơi đỗ xe bên ngoài Diệu Viên, lúc sắp xuống xe, Tịch Thận Trạch xịt nước hoa thiên nhiên cho Phương Thư Mạn. Sau đó anh xuống xe trước, cầm ô che nắng đi đến bên cửa xe ghế phụ.

Khoảnh khắc Phương Thư Mạn mở cửa xe chuẩn bị xuống, Tịch Thận Trạch vừa vặn mở ô che nắng, giơ cao trên đầu cô.

Lúc Phương Thư Mạn khoác tay anh đi vào vườn Diệu Viên, Phương Thư Mạn đột nhiên dừng lại.

Tịch Thận Trạch cũng dừng bước theo cô, nghiêng đầu cúi mắt nhìn cô: “Sao vậy?”

Phương Thư Mạn nhìn anh, vẻ mặt hối hận: “Lại quên mang máy ảnh chụp lấy liền rồi…”

Khóe miệng Tịch Thận Trạch nở nụ cười: “Không phải anh đã nói rồi sao, anh sẽ nhớ giúp em.”

Phương Thư Mạn lập tức mở to đôi mắt hạnh đầy hạnh phúc, giọng điệu vui vẻ xác nhận với anh: “Anh mang theo rồi sao?!”

Tịch Thận Trạch nghiêng đầu cười, mặt mày thanh tú trả lời cô: “Anh cầm hộ em rồi đây.”

Phương Thư Mạn phấn khích ôm lấy eo anh, cô ngẩng mặt lên trong vòng tay anh, cười hớn hở nói: “Anh Thận, anh uy tín thật đấy!”

Tịch Thận Trạch nhướng mày, cười cô: “Cô ngốc hậu đậu hay quên.”

Phương Thư Mạn nhẹ nhàng hứ một tiếng, hùng hồn nói: “Dù sao chỉ cần có anh ở đây thì em có bỏ sót thứ gì cũng không sao.”

Anh bị lời nói của cô chọc cười: “Có lý có cứ quá nhỉ.”

“Đúng thế.” Phương Thư Mạn buông anh ra, lại khoác tay anh một lần nữa, tiếp tục đi vào Diệu Viên.

Đợi suốt một năm, cuối cùng Phương Thư Mạn cũng được nhìn thấy một khoảng lớn hoa bách hợp đang nở rộ trong Diệu Viên.

Cô lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh những bông hoa bách hợp này, chụp ảnh toàn cảnh, chụp cận cảnh, cuối cùng cô ngồi xổm bên cạnh vườn bách hợp, đưa điện thoại đến gần một bông hoa bách hợp rồi chụp cạnh cảnh bông hoa đó.

Nhưng hương hoa bách hợp quá nồng, khiến Phương Thư Mạn không nhịn được mà hắt hơi. Tịch Thận Trạch đứng bên cạnh cô giơ ô che nắng cũng thỉnh thoảng giơ tay xoa mũi, đang cố nhịn không hắt hơi.

Một lát sau, Phương Thư Mạn đang ngồi xổm trên mặt đất quay mặt lại nói với Tịch Thận Trạch: “Anh Thận, chụp ảnh không?”

“Được.” Tịch Thận Trạch trả lời, lấy máy ảnh chụp lấy liền từ trong túi xách ra, anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Phương Thư Mạn chủ động nghiêng người lại gần anh, Tịch Thận Trạch cũng nghiêng người sang, má kề má với cô, sau đó dùng máy ảnh chụp lấy liền chụp một bức ảnh chung.

Sau đó hai người đứng dậy, Tịch Thận Trạch từ phía sau ôm Phương Thư Mạn vào lòng, tay thì cầm máy ảnh chụp lấy liền, lại chụp cho hai người một bức ảnh chung.

Chẳng mấy chốc trên ảnh chụp lấy liền đã có hình ảnh của họ.

Trong bức ảnh, Phương Thư Mạn dựa vào anh, hơi nghiêng đầu, cười rất vui vẻ trong vòng tay anh.

Một bức ảnh chụp chung ngồi xổm khác, một tay Phương Thư Mạn làm hình chữ V xuất hiện trên đỉnh đầu Tịch Thận Trạch, giống như hai chiếc râu nhỏ đáng yêu.

Lúc ra khỏi Diệu Viên, thời tiết vốn u ám bỗng nhiên nổi gió to.

Dáng người Phương Thư Mạn vốn gầy gò, cân nặng lại nhẹ, bất giác bị gió lớn đẩy tới đẩy lui, may mà Tịch Thận Trạch vẫn luôn nắm tay cô, kéo cô trở lại.

Anh ôm chặt lấy vai Phương Thư Mạn, kéo cô vào lòng.

Bởi vì gió to bất chợt nổi lên nên Tịch Thận Trạch đành phải cất ô.

Mà mái tóc dài vốn xõa tung của cô cũng bị gió thổi rối bù, Phương Thư Mạn đành dùng dây buộc tóc dự phòng đeo trên cổ tay buộc tóc dài thành đuôi ngựa thấp.

Bầu trời trở nên càng u ám tối sầm, gió lớn cuốn những cành cây, lá rụng trên mặt đất, tiếng sấm ì ầm cũng từ xa xa vọng lại.

Phương Thư Mạn kéo tay Tịch Thận Trạch chạy về phía trước: “Cảm giác như sắp mưa rồi, chúng ta nhanh đến chỗ đỗ xe thôi.”

Tịch Thận Trạch nắm chặt tay cô, cùng cô nắm tay nhau chạy về phía trước.

Rẽ qua khúc cua, vốn đang chạy thuận theo chiều gió, họ bắt đầu phải chạy ngược gió.

Phương Thư Mạn chậm hơn Tịch Thận Trạch nửa bước, bị Tịch Thận Trạch kéo theo tiếp tục chạy về phía trước. Anh chặn giúp cô một phần lớn gió, giúp cô không còn phải tốn sức khó khăn từng bước đi.

Đến khi họ sắp chạy đến cạnh xe, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống.

Trong chốc lát, Phương Thư Mạn trốn vào trong xe, tháo dây buộc tóc, vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối.

Những giọt mưa trên kính chắn gió ngày càng lớn, giống như những hạt mưa đá rơi xuống, phát ra tiếng lộp độp.

Phương Thư Mạn nhìn qua kính chắn gió, tận mắt thấy cơn mưa bên ngoài trong nháy mắt trở nên lớn hơn, cô cảm thấy rất may mắn nói: “May mà chúng ta về kịp, nếu không thì chắc sẽ ướt như chuột lột, gió to như thế này, dù có cầm ô cũng sẽ bị ướt.”

Sau đó cô lấy điện thoại ra, liếc xem phần mềm dự báo thời tiết trên điện thoại, hơi nhíu mày lẩm bẩm: “Dự báo thời tiết cũng không nói hôm nay có mưa mà…”

Tịch Thận Trạch khởi động xe, từ từ lái xe ra khỏi chỗ đỗ, nghe vậy không khỏi bật cười, đáp lại cô: “Dù sao cũng đã đến mùa hè rồi, thời tiết nắng mưa thất thường là chuyện thường tình.”

Phương Thư Mạn cũng không buồn phiền vì thời tiết thất thường này, mà là cười một cách mãn nguyện. Cô vừa cầm xem những bức ảnh chụp nhanh mà họ chụp, vừa cong môi nói: “Hoa bách hợp đẹp thật, chụp ra cũng đẹp nữa, chỉ có điều nếu nhiều quá thì hơi nồng.”

Tịch Thận Trạch bị cách miêu tả của cô chọc cười: “Mùi của cánh đồng hoa bách hợp đó đúng là hơi nồng, nhưng bình thường mua vài bó về cắm trong nhà thì cũng không sao, không đến nỗi nồng như vậy.”

Lúc đầu vì mưa to nên Tịch Thận Trạch lái xe khá chậm, nhưng chưa đến nửa tiếng thì cơn mưa đã tạnh.

Hơn một tiếng sau, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đã về đến nhà.

Hai người trước tiên vào nhà vệ sinh tắm rửa, sau đó Phương Thư Mạn cầm quyển “Đợi mùa xuân đến” vào phòng ngủ, cô nằm sấp trên giường bắt đầu đọc sách.

Sau khi cho quần áo họ đã thay vào máy giặt, Tịch Thận Trạch cũng qua đó đọc sách cùng cô, mặc dù anh đã đọc các chương trước.

Chỉ là sau đó anh nhận được một cuộc điện thoại liên quan đến công việc, nên đã vào phòng sách bận rộn.

Phương Thư Mạn đọc một mạch đến chỗ Tịch Thận Trạch kẹp sách lần trước, sau đó không đọc tiếp nữa.

Cô muốn để phần còn lại đọc cùng anh.

Lúc Phương Thư Mạn ôm sách vào phòng làm việc, Tịch Thận Trạch vừa xử lý xong công việc, đang tắt máy tính định ra ngoài.

Cô đi tới, hỏi anh: “Anh bận xong rồi à?”

“Ừ.” Tịch Thận Trạch ngồi trên ghế không đứng dậy, anh kéo Phương Thư Mạn lại, để cô ngồi lên đùi mình.

Phương Thư Mạn đặt sách lên bàn làm việc, nói với anh: “Em đọc đến chỗ anh đọc lần trước rồi, phần sau em muốn đọc cùng anh.”

Tịch Thận Trạch cười dịu dàng đồng ý: “Được, bây giờ đọc hay là nghỉ ngơi một lát rồi đọc?”

“Nghỉ ngơi một lát đi.” Phương Thư Mạn hơi quay người, đưa tay ôm lấy Tịch Thận Trạch, nghiêng đầu gối đầu lên vai anh, lười biếng lắc nhẹ hai chân.

Hai người đều không nói chuyện, cứ như vậy yên lặng ôm nhau.

Một lát sau, Phương Thư Mạn tiến lại gần cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên bên cổ anh. Rồi lại như không xương dựa vào người anh.

Thư thái âu yếm vài phút, Phương Thư Mạn mới mở sách ra lần nữa, cùng Tịch Thận Trạch tiếp tục đọc.

Khi còn khoảng một phần ba nữa, họ kẹp đánh dấu trang vào trang vừa đọc đến, sau đó cùng nhau vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Ăn tối xong không có việc gì làm, hai người lại tiếp tục đọc cuốn sách đó.

Cốt truyện đã đến đoạn ngược nhất của cả cuốn sách, Phương Thư Mạn vừa đọc vừa khóc, khóc mãi đến khi đọc xong câu cuối cùng của cuốn sách, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Tịch Thận Trạch đặt cuốn sách lên tủ đầu giường, anh ôm lấy Phương Thư Mạn đang dựa vào lòng mình, dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, bất lực thở dài: “Thật đúng là một cô bé mít ướt.”

Phương Thư Mạn cũng thở dài theo anh, nói: “Em cứ tưởng rằng em đã quen với cảnh người âm dương cách biệt ở nhà tang lễ, thời gian lâu rồi sẽ trở nên miễn dịch, chai sạn với những đoạn tình tiết chia xa sinh tử.”

“Sao có thể chứ.” Tịch Thận Trạch ôn tồn nói: “Em sẽ không thế đâu.”

Phương Thư Mạn ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: “Sao anh chắc chắn em sẽ không thế được?”

Tịch Thận Trạch dịu dàng nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười, nói với cô: “Bởi vì em mềm lòng và lương thiện, có cảm xúc rất phong phú, lại có khả năng cảm nhận và thấu cảm rất mạnh mẽ, đây là khả năng bẩm sinh của em, nó mang lại cho em không chỉ sự yếu đuối mà còn là sức mạnh.”

Phương Thư Mạn dựa vào lòng anh, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Anh Thận, hình như anh còn hiểu em hơn cả chính em.”

Khóe môi Tịch Thận Trạch cong lên, anh xoa đầu cô, ôn hòa nói: “Vậy thì anh phải cảm ơn em đã cho anh cơ hội để hiểu em như vậy, là em đã cho phép anh đi sâu tìm hiểu và thấu hiểu em.”



Hôm sau, mặc dù là Chủ nhật nhưng hôm nay Phương Thư Mạn có việc, phải đến nhà tang lễ làm.

Tịch Thận Trạch không phải đi làm, nhưng ở nhà anh cũng không rảnh, viết luận văn học thuật cả buổi sáng.

Lúc ăn trưa một mình, Tịch Thận Trạch vô tình nhìn thấy một tin nhắn đẩy, là thông báo phim《Đợi mùa xuân đến》sẽ được chiếu lại ở rạp.

Tịch Thận Trạch lập tức mở phần mềm mua vé xem phim, tối nay đã có suất chiếu. Chỉ là vì là phim chiếu lại nên số rạp có lịch chiếu phim này khá ít. Rạp chiếu phim cách nhà chỉ hai cây số không có lịch chiếu, anh chỉ có thể chọn mua vé ở một rạp chiếu phim khác.

Tối hôm đó, sau khi tan làm, Phương Thư Mạn thay quần áo rồi trở về văn phòng, cầm điện thoại lên mới nhìn thấy tin nhắn Tịch Thận Trạch gửi cho cô cách đó hơn nửa tiếng.

Anh nói: [Thư Thư, anh đang đợi em ở ngoài nhà tang lễ.]

Phương Thư Mạn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng trả lời anh: [Em tan làm rồi! Sẽ ra ngay!]

Tịch Thận Trạch trả lời ngay: [Được.]

Vừa ra khỏi nhà tang lễ, Phương Thư Mạn đã nhìn thấy Tịch Thận Trạch. Cô chạy về phía anh, cuối cùng đâm sầm vào vòng tay của Tịch Thận Trạch đang bước tới đón cô, được anh vững vàng đỡ lấy, ôm chặt.

Lên xe, Tịch Thận Trạch hỏi Phương Thư Mạn: “Tối nay ăn ở bên ngoài nhé, em có muốn ăn gì không?”

Phương Thư Mạn ngạc nhiên “Ơ” một tiếng, khó hiểu cười hỏi: “Sao lại nghĩ đến việc ăn ở bên ngoài thế?”

Tịch Thận Trạch cũng cười, trả lời cô: “Ăn xong anh đưa em đi xem phim.”

“Xem phim gì?” Phương Thư Mạn thuận miệng hỏi.

Hỏi xong cô như nghĩ ra điều gì, mở phần mềm mua vé xem phim trong điện thoại, nhìn thấy phim “Đợi mùa xuân đến” được chiếu lại.

Phương Thư Mạn kinh ngạc nói: “Chúng ta đi xem “Đợi mùa xuân đến” sao?”

“Đúng vậy.” Tịch Thận Trạch trêu cô: “Chắc là miệng em rất linh, mấy hôm trước ở nhà lướt phim này mới nhắc đến chuyện này, hôm nay rạp chiếu phim đã chiếu phim này.”

Phương Thư Mạn cười nhẹ, vô cùng nghiêm túc nói: “Vậy thì sau này anh nhất định phải bình an vô sự, ông nội khỏe mạnh, người thân và bạn bè của chúng ta đều bình an thuận lợi, không bệnh tật.”

Tịch Thận Trạch bật cười: “Sao lại cầu nguyện rồi?”

Phương Thư Mạn nghiêm mặt nói: “Là anh nói mà, miệng em rất linh.”

“Nhưng em lại quên mất chính mình.” Tịch Thận Trạch nói: “Bản thân em muốn gì?”

Phương Thư Mạn quay mặt nhìn anh cười cong cả mắt, nói từng chữ một: “Em muốn Tịch Thận Trạch.”

Tịch Thận Trạch cười nói: “Tịch Thận Trạch vốn là của em rồi, nói thêm một điều nữa đi.”

Phương Thư Mạn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì em muốn em có thể bình an sống đến già cùng anh.”

Tịch Thận Trạch cười.

Anh nói: “Được.”

Phương Thư Mạn mãn nguyện dựa vào ghế, thoải mái thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vui quá.” Sau đó lại vòng vo quay trở lại chủ đề ăn uống ban đầu, “Anh Thận, em muốn ăn lẩu cua.”

“Vậy thì đi ăn lẩu cua thôi.” Tịch Thận Trạch chiều cô.

“Còn muốn gọi trà sữa nữa.” Cô mỉm cười, “Muốn uống trà chanh.”

“Được~” Anh cưng chiều nói: “Lát nữa đến đó chúng ta sẽ đi mua trà sữa trước, vừa cầm trà sữa vừa đi ăn lẩu cua, sau đó đi xem phim.”

Phương Thư Mạn rất vui, lẩm bẩm: “Quả nhiên lại chiếu lại rồi!”

Hai người ăn cơm xong lên lầu đến rạp chiếu phim lấy vé thì vừa đúng suất chiếu phim họ muốn xem bắt đầu kiểm vé.

Sau khi lấy vé xem phim ở máy lấy vé tự động, Tịch Thận Trạch cùng Phương Thư Mạn kiểm vé vào phòng chiếu.

Ba năm trước khi xem bộ phim này ở rạp chiếu phim cùng hai người bạn, Phương Thư Mạn không dám mơ tưởng một ngày nào đó cô sẽ cùng Tịch Thận Trạch đến rạp chiếu phim xem lại lần nữa.

Còn bây giờ, Phương Thư Mạn ngoảnh mặt nhìn Tịch Thận Trạch ngồi bên cạnh, cong mắt cười, nghiêng người hôn lên má anh một cái.

Tịch Thận Trạch hơi bất ngờ, cười hỏi: “Nhớ ra điều gì à?”

Phương Thư Mạn thành thật trả lời: “Em cứ tưởng không có cơ hội cùng anh đến rạp chiếu phim xem bộ phim này.”

Tịch Thận Trạch nghiêng đầu lại gần cô thêm một chút, đôi mày giãn ra, khẽ nói: “Cuộc sống sẽ bù đắp cho những điều tiếc nuối trước đây của em.”

“Vậy cuộc sống đã bù đắp cho anh điều gì?” Phương Thư Mạn tò mò cười hỏi.

Tịch Thận Trạch cứ như vậy nghiêng đầu nhìn cô ở khoảng cách gần.

Một lát sau, anh khẽ thở dài, trả lời cô: “Là em.”

Em từng là điều tiếc nuối mà anh không thể tìm lại.

Nhưng cuộc sống đã cho anh một cơ hội để có được em lần nữa.

Vì vậy, điều tiếc nuối của anh đã trở thành tín ngưỡng cả đời này của anh.

Phương Thư Mạn là tín ngưỡng của Tịch Thận Trạch.

Cho dù là trước đây hay bây giờ.