Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 24




Phương Thư Mạn bị Tịch Thận Trạch làm giật cả mình. Sau đó, cô nhìn anh với đôi mắt cong cong, cười tươi vui vẻ nói: “Anh về rồi à?”

Thấy anh không bị thương, bình an vô sự xuất hiện trước mặt mình, Phương Thư Mạn rất vui.

Qua một giây sau, Phương Thư Mạn mới nhận ra cảm xúc của Tịch Thận Trạch không ổn. Hơn nữa, hình như vừa rồi anh hỏi cô là “Lại đi đâu nữa vậy” thì phải?

Phương Thư Mạn không chắc lắm.

Nếu anh thực sự nói là “lại”, thì anh… có phải sợ cô lại âm thầm rời đi không?

“Em về nhà trọ lấy đồ thôi.” Phương Thư Mạn mím môi, giải thích với anh: “Hôm nay nhà tang lễ không có việc gì gấp nên em xin nghỉ, tranh thủ lúc này không phải giờ cao điểm tan tầm sang đó dọn ít đồ mang qua đây…”

“Em không đi đâu cả.” Giọng cô mang theo sự hối lỗi, vì đã khiến anh lo lắng.

“Sao không nói với anh?” Tịch Thận Trạch đã nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, giọng nhàn nhạt hỏi.

Phương Thư Mạn tưởng anh đang hỏi tại sao không nhắn tin cho anh để nói chuyện này. Cô nhẹ giọng nói: “Thấy anh bận rộn nên em không dám tùy tiện nhắn tin làm phiền anh.”

Tịch Thận Trạch khẽ thở dài, có vẻ bất lực.

Sau đó, Phương Thư Mạn nghe thấy anh nhỏ giọng trả lời: “Không làm phiền gì cả, em muốn nhắn gì thì cứ nhắn, rảnh anh sẽ trả lời.”

Cô lập tức nở nụ cười, rất vui vẻ gật đầu đồng ý: “Được!”

Tịch Thận Trạch lấy vali từ tay cô: “Anh đi cùng em.”

Phương Thư Mạn quay mặt nhìn anh, muốn nói lại thôi.

Trông anh rất mệt mỏi, mặc dù có gọng kính che chắn nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ những tia máu đỏ trong mắt anh. Trên cằm cũng lún phún vài sợi râu, anh đã mang theo dao cạo râu nhưng rất có thể là không có thời gian để cạo.

Chắc hẳn là trong ba ngày vừa qua anh đã không nghỉ ngơi đầy đủ.

Một lát sau, Phương Thư Mạn vẫn thấy lo lắng cho anh, nói: “Nếu anh mệt thì về nhà nghỉ ngơi đi, em tự đi được…”

“Không sao.” Thái độ của Tịch Thận Trạch rất rõ ràng, muốn cùng cô về nhà trọ dọn đồ.

Phương Thư Mạn không nói gì nữa, để anh đi cùng cô đến nhà trọ.

Trên đường đến nhà trọ, Phương Thư Mạn nói hơi nhiều, có vẻ như muốn kể cho anh biết mọi chuyện đã xảy ra trong ba ngày mà cô không nhắn tin cho anh.

“Anh đoán xem thầy và thầy Triệu đã nhét bao nhiêu tiền vào phong bì?”

Tịch Thận Trạch không đoán, trực tiếp bảo cô nói cho anh biết: “Bao nhiêu?”

Phương Thư Mạn lập tức nói cho anh nghe, trong giọng nói còn mang theo sự kinh ngạc: “Mỗi bao là một vạn sáu, tổng cộng là sáu vạn bốn!”

Tịch Thận Trạch bị giọng điệu kinh ngạc của cô làm cho bật cười, khóe miệng hơi nhếch lên đáp: “Cũng nhiều nhỉ.”

“Đúng vậy!” Phương Thư Mạn nói: “Lúc đếm tiền em còn nghi ngờ là không biết mình có đếm sai không.”

“À đúng rồi.” Phương Thư Mạn lại nói với Tịch Thận Trạch, “Hôm qua Nghê Nghê hỏi chúng ta là tuần này có rảnh không, cô ấy nói nếu rảnh thì cuối tuần cùng về nhà ông nội chơi.”

Vì không dám làm phiền anh nên khi nhận được tin nhắn của Nghê Hân Vân, Phương Thư Mạn đã trả lời Nghê Hân Vân rằng: [Anh trai cậu đi công tác rồi, đợi anh ấy về mình hỏi anh ấy rồi trả lời cậu sau nhé.]

Thực ra Tịch Thận Trạch vốn định đưa Phương Thư Mạn về đó chơi.

Nếu không phải đi công tác đột xuất thì có lẽ Chủ nhật tuần đó anh đã đưa cô về ra mắt ông nội rồi.

Anh gật đầu: “Được.”

“Thứ Bảy nhé.” Tịch Thận Trạch nghiêm túc nói: “Về nhận tiền mừng tuổi.”

Phương Thư Mạn chớp chớp mắt, mím môi cười.

Sau đó, cô nhắn tin cho Nghê Hân Vân, nói với Nghê Hân Vân là thứ Bảy có thời gian, có thể cùng về thăm ông nội.

Đến nhà trọ, lúc đi về phía phòng ngủ chính của mình, Phương Thư Mạn nghe thấy tiếng động ở phòng bên cạnh, có điều cũng không để ý lắm.

Có lẽ là anh chàng ở phòng bên cạnh cô hôm nay không đi làm, cũng có thể là phòng bên cạnh đã đổi người thuê mới rồi.

Dù sao cũng đã hơn nửa tháng rồi cô không đến đây, đối với hình thức cho thuê chung này thì tính lưu động của người thuê luôn rất lớn.

Phương Thư Mạn dùng chìa khóa mở cửa, cùng Tịch Thận Trạch xách theo vali đi vào phòng.

Anh giúp cô mở vali, thuận tiện cho cô cất đồ cần mang theo vào trong.

Lần này Phương Thư Mạn lấy một số quần dài và áo dài tay để mặc trong thời gian tới, sau đó bê thùng giấy đựng băng vệ sinh ra đặt bên cạnh vali, miệng còn lẩm bẩm: “Một lát nữa cũng phải mang theo, không được quên.”

Đúng lúc Phương Thư Mạn đang ngồi xổm trước giá để giày để lấy đôi giày mình muốn mang theo, đột nhiên phòng bên cạnh vang lên một âm thanh rất lạ.

Chính là âm thanh mà cô từng nghe thấy rất nhiều lần vào ngày thứ Bảy và Chủ nhật trước đây.

Phương Thư Mạn vốn đã quen rồi, nhưng lúc này đây cô lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Không phải xấu hổ thay cho phòng bên cạnh, mà là cô bỗng nhiên không dám đối mặt với Tịch Thận Trạch.

Đầu óc Phương Thư Mạn bất giác nhớ lại từng cảnh tượng xảy ra vào đêm trước khi anh đi công tác, nhất thời càng không được thoải mái.

Tịch Thận Trạch đang lặng lẽ nhìn Phương Thư Mạn đi qua đi lại trong phòng, thấy cô lúc thì lấy thứ này, lúc thì lấy thứ kia. Nhìn cô không ngừng di chuyển trước mặt mình, anh cảm thấy rất yên tâm.

Chỉ là không ngờ lại đột nhiên nghe thấy âm thanh từ phòng bên cạnh.

Tịch Thận Trạch đã sống hai mươi bảy năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh đối diện trực tiếp với chuyện… thầm kín của người khác như vậy, ít nhiều cũng sẽ thấy xấu hổ.

Tuy nhiên cũng không sao, vì phòng bên cạnh đã nhanh chóng im ắng trở lại.

Tịch Thận Trạch để ý thấy Phương Thư Mạn ngồi xổm trước giá để giày rất lâu vẫn không nhúc nhích, bèn lên tiếng hỏi cô: “Nếu chưa nghĩ ra sẽ mang đôi nào thì cứ mang hết đi…”

“Bình thường sẽ không như vậy.” Phương Thư Mạn đột nhiên nói với anh một câu không đầu không đuôi.

“Hửm?” Tịch Thận Trạch nhất thời không hiểu.

Cô cầm hai đôi giày đứng dậy đi tới, sau khi đặt giày bên cạnh vali, Phương Thư Mạn đứng quay lưng về phía Tịch Thận Trạch, trông có vẻ đang tìm túi đựng giày, ngữ điệu có phần vội vã giải thích với anh: “Ngày thường đi làm sẽ không nghe thấy…”

Tịch Thận Trạch hiểu ý cô, cũng nhìn ra cô đang căng thẳng và xấu hổ.

Anh cười cười, trêu cô: “Vậy cuối tuần là sẽ nghe thấy à?”

Phương Thư Mạn vẫn đang căng thẳng, anh hỏi gì cô cũng ngoan ngoãn trả lời: “Ừm…”

“Thường xuyên không?” Anh lại hỏi.

“Cũng… cũng không thường xuyên lắm, không phải tuần nào cũng nghe thấy.” Nói xong cô lại bổ sung, “Bạn gái cậu ấy không sống ở đây.”

Tịch Thận Trạch không hứng thú với chuyện riêng của người khác. Anh chỉ hứng thú với phản ứng của Phương Thư Mạn, rất đáng yêu.

Anh đi đến sau lưng cô, nhưng cô không hề hay biết.

Tịch Thận Trạch hơi cúi người, áp sát vào tai cô gọi: “Phương Thư Mạn.”

Đột nhiên nghe thấy giọng anh vang lên bên tai, cô giật mình quay đầu lại.

Giây tiếp theo, Phương Thư Mạn lại vội vàng quay người đi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, đồng thời ngửa người ra sau.

Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Tịch Thận Trạch vẫn đang giữ tư thế cúi người.

Khóe miệng anh nở nụ cười: “Em đang căng thẳng gì vậy?”

Phương Thư Mạn luống cuống đến mức bắt đầu lắp bắp: “Em em em… em đâu có căng thẳng.”

Tịch Thận Trạch thực sự yêu chết dáng vẻ đáng yêu này của cô.

Không biết vì sao, anh đột nhiên nhớ đến câu nói mà Nghê Nghê đã nói với anh hôm ở quán cà phê.

Nghê Nghê bảo anh học hỏi thêm ở Diệp Vũ Triều.

Tịch Thận Trạch lại tiến tới gần trước mặt Phương Thư Mạn một chút, thấp giọng nói: “Hôn một cái nào.”

Giọng điệu như đang dụ dỗ.

Phương Thư Mạn sững sờ.

Cô mở to mắt, hoàn toàn không ngờ Tịch Thận Trạch lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này.

“Hả?” Phương Thư Mạn không dám tin thì thầm hỏi lại.

Hôn… hôn một cái sao?

“Em không muốn à?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Thực ra trong lòng anh vô cùng sợ bị cô từ chối.

Tất nhiên là không phải không muốn, chỉ là quá bất ngờ, khiến cô không kịp chuẩn bị mà thôi.

Yêu cầu của Tịch Thận Trạch, Phương Thư Mạn không thể không đáp ứng.

Anh vẫn nhìn cô, nhìn thật lâu.

Ánh mắt anh không rời cô.

Chắc cũng vì anh đang chờ một nụ hôn từ cô.

Phương Thư Mạn căng thẳng đến nỗi phát run, lấy hết can đảm tiến lại gần anh, nhanh chóng chạm nhẹ lên môi anh.

Sự vụng về và ngượng ngùng của cô khiến trái tim Tịch Thận Trạch rung động.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được L à n T r u y ệ n thực hiện và đăng tải miễn phí tại web s i te l a n t r u y e n. v n. Xin lưu ý là chúng tôi không đăng truyện ở bất kỳ một nền tảng nào khác ngoài web l a n t r u y e n. v n. Chúng tôi rất mong các bạn hãy là những độc giả văn minh, đọc truyện tại web chính chủ để ủng hộ nhà chuyển ngữ và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

Nhưng rõ ràng anh không hài lòng.

“Chỉ vậy thôi sao?” Tịch Thận Trạch tỏ vẻ bất lực, trước khi Phương Thư Mạn kịp phản ứng, anh đã nâng má cô lên, buộc cô ngẩng đầu đón nhận nụ hôn sâu của anh.

Nụ hôn của anh dịu dàng và kéo dài, pha chút trêu chọc, khiến Phương Thư Mạn chìm đắm trong đó đến quên cả lý trí.

Đây là lần đầu tiên họ hôn nhau trong trạng thái tỉnh táo sau khi kết hôn.

Không phải vì tác dụng của rượu, cũng không phải vì lý do nào khác.

Chỉ đơn giản là muốn hôn.

Trong suốt nụ hôn, Phương Thư Mạn nhắm chặt mắt, cô không dám nhìn anh, sợ rằng nếu nhìn vào mắt anh, cô sẽ không thể kết thúc nụ hôn này.

Cô quá đắm chìm trong sự dịu dàng mà anh trao.

Anh như vậy chỉ khiến cô cảm thấy anh rất yêu cô.

Còn yêu nhiều hơn những gì cô nhìn thấy.

Căn phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của cặp đôi bên cạnh và tiếng thang máy đóng mở ngoài cửa nhà.

Nhưng rõ ràng hơn cả là tiếng hôn đầy mập mờ của họ, cứ văng vẳng bên tai khiến toàn thân cô tê dại và căng cứng.

Song Phương Thư Mạn không hề biết rằng, từ đầu đến cuối Tịch Thận Trạch chưa từng nhắm mắt.

Anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô ở khoảng cách gần trong gang tấc.

Nếu cô mở mắt, cô sẽ đụng phải ánh mắt đầy ham muốn của anh.

Ánh mắt đó sẽ khiến cô cảm thấy anh đang dùng ánh mắt để giao tiếp sâu hơn với cô.

Một lúc lâu sau, Tịch Thận Trạch mới lưu luyến kết thúc nụ hôn nồng cháy này.

Anh không buông cô ra ngay mà trở tay ôm chặt Phương Thư Mạn vào lòng.

Tịch Thận Trạch không thể nói ra những lời sến sẩm như “Anh nhớ em lắm, vợ à” như Diệp Vũ Triều, thậm chí anh còn không thể nói câu “Anh rất nhớ em” với Phương Thư Mạn.

Anh rất nhớ cô, thế nên anh đã ôm chặt lấy cô.

Đôi mắt Phương Thư Mạn ướt đẫm.

Cô từ từ chớp mắt, điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp của mình, mũi hơi ê ẩm.

Thế nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười ngượng ngùng và hạnh phúc.

Cô thực sự rất thỏa mãn.

Khi vừa hôn nhau, cô đã mơ hồ cảm thấy rằng dường như trên thế gian này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cảm giác có một người luôn bên cạnh mình thật hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.

Cũng chính ngay khoảnh khắc ấy Phương Thư Mạn đã cảm nhận được điều đó.

Lúc hôn nhau thì cả hai đều rất nồng nhiệt, nhưng sau khi kết thúc lại trở nên gượng gạo. Ngay cả trên đường về nhà bọn họ cũng ít nói hơn, ngoài sự im lặng thì là sự im lặng.

Phương Thư Mạn cứ ngoảnh mặt nhìn Tịch Thận Trạch.

Cô cho là Tịch Thận Trạch không nhận ra, vì chính cô cũng không nhận ra mình đang nhìn anh nhiều như vậy.

Nhưng thực ra từ lần đầu tiên cô quay đầu nhìn anh, anh đã cảm nhận được.

Sau khi cô nhìn anh vài lần, Tịch Thận Trạch cũng không nhịn được nữa, hỏi cô: “Mặt anh có dính gì à?”

Phương Thư Mạn lắc đầu, vội vàng nói: “Không có gì cả.”

Sau đó, cô lại nhẹ giọng hỏi: “Chỉ là muốn hỏi anh… Tối nay anh muốn ăn sườn không? Em đã mua sườn rồi.”

Tịch Thận Trạch đồng ý: “Được.”

“Để anh làm nhé.” Anh hỏi Phương Thư Mạn: “Em muốn ăn sườn kho hay sườn xào chua ngọt?”

Phương Thư Mạn cười nhẹ, đáp: “Sườn xào chua ngọt.”

Vừa nãy Phương Thư Mạn đang nghĩ đến nụ hôn đầu của họ.

Cô và Tịch Thận Trạch hẹn hò từ ngày 6 tháng 11 năm 2016.

Trước khi mùa đông năm đó đến, anh đã bày tỏ tình cảm của mình với cô.

Thời điểm đó Phương Thư Mạn đang sa lầy trong vũng bùn, nghèo khó vô cùng, thứ duy nhất cô có thể cho anh là một trái tim chân thành.

Cô đã dùng hết cả sự can đảm của cuộc đời mình để khiến bản thân chấp nhận tình cảm của anh, dũng cảm đồng ý hẹn hò với anh.

Đối với Phương Thư Mạn, Tịch Thận Trạch là một người rất xa vời.

Ngay cả khi cô có thể tiếp xúc với anh vì lý do liên quan đến Nghê Nghê, thậm chí có thể gọi anh một tiếng “anh Thận Trạch”, nhưng trong lòng cô vẫn hiểu rõ, anh là trăng trên trời, còn cô là bùn dưới đất.

Bọn họ là những người thuộc hai thế giới, đáng lẽ ra sẽ không bao giờ giao nhau trên quỹ đạo của riêng mình.

Nhưng cô vẫn đặt trái tim mình vào tay anh khi anh đưa tay ra với cô.

Đó là tất cả những gì cô có thể đáp lại anh.

Cũng vì thế, hai quỹ đạo bắt đầu va chạm, tiến vào một giai đoạn song song ngắn ngủi.

Đối với Phương Thư Mạn hiện tại, hai năm đó vẫn đẹp đến mức như một giấc mộng viển vông.

Ngày Đông chí năm đó là thứ Tư, tuyết rơi suốt cả ngày.

Đó là trận tuyết đầu tiên trong năm 2016 của thành phố Thẩm.

Phương Thư Mạn vừa tan học thì thấy Tịch Thận Trạch đang đợi ngoài lớp học.

Mọi người đều biết thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học đã tốt nghiệp này là anh trai của lớp trưởng Nghê Hân Vân, cũng biết Phương Thư Mạn và Nghê Hân Vân là bạn thân nhất, nên không ai thấy lạ trước sự xuất hiện của Tịch Thận Trạch.

Những người trong lớp lần lượt rời đi, Tịch Thận Trạch cũng cùng Nghê Hân Vân và Phương Thư Mạn ra khỏi trường.

Ba người cùng nhau đi một đoạn, sau khi qua đoạn đường đông học sinh, Nghê Hân Vân chào tạm biệt Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch ở ngã ba để về nhà trước.

Chờ em gái đi rồi, Tịch Thận Trạch mới đưa tay nắm lấy tay Phương Thư Mạn.

Cô ngoan ngoãn để anh nắm tay, ngẩng đầu lên hỏi anh bằng giọng điệu rất vui vẻ: “Sao anh lại về? Hôm nay cũng đâu phải cuối tuần…”

Tịch Thận Trạch mỉm cười đưa ngón trỏ của bàn tay kia chỉ lên trời, trả lời cô: “Vì trời đổ tuyết rồi.”

Lúc đó tuyết vẫn đang rơi, họ nắm tay nhau đi trên tuyết.

Phương Thư Mạn chớp chớp mắt: “Anh về để cùng em ngắm tuyết sao?”

Tịch Thận Trạch thở dài, có vẻ hơi bất lực.

Anh dừng lại, quay người.

Phương Thư Mạn cũng khó hiểu quay người lại đối diện với anh.

Tịch Thận Trạch không nói gì, cứ nhìn cô như vậy.

Phương Thư Mạn nhìn anh, thấy đôi mắt trống rỗng của anh bỗng chốc trở nên trong trẻo, sau đó thoáng qua một tia đắc ý.

Cô dường như… đã biết lý do tại sao anh lại bất chấp tuyết rơi mà quay về gặp cô.

Một ngày hè nào đó trong năm nay, cô cùng Nghê Nghê làm bài tập hè ở nhà Nghê Nghê, Tịch Thận Trạch thi đại học xong không có việc gì làm bèn tìm một công việc gia sư bán thời gian, nhưng không cần phải đi dạy hàng ngày, hôm đó anh không đi dạy, ở nhà hướng dẫn hai người làm bài tập.

Mặc dù lấy danh nghĩa là hướng dẫn hai người, nhưng thực ra Nghê Nghê cơ bản không cần anh trai hướng dẫn, ngược lại cô thì cần hơn, vì vậy Tịch Thận Trạch chủ yếu giảng bài cho cô.

Sau đó tới nghỉ giữa giờ, Nghê Nghê chơi điện thoại một lúc, cũng trong vài phút này Nghê Nghê đã thấy tin tức tuyết rơi ở các vùng khác trên mạng, lướt đến một chủ đề từ khóa nói rằng chỉ cần hôn người mình thích vào lúc tuyết đầu mùa thì sẽ cùng nhau đi đến bạc đầu.

Lúc đó Nghê Nghê đã tán gẫu với cô về chuyện này, hỏi cô: “Mạn Mạn, có một bài đăng trên Weibo rất hot nói rằng chỉ cần hôn người mình thích vào lúc tuyết đầu mùa thì sẽ cùng người đó đi đến bạc đầu, cậu có tin không?”

Phương Thư Mạn đột nhiên hơi chột dạ liếc nhanh Tịch Thận Trạch đang rót nước uống.

Anh ngẩng đầu lên, khi nuốt ngụm nước vào miệng, yết hầu không ngừng chuyển động.

Chàng trai mười tám tuổi trong sáng và thuần khiết này là bí mật mà Phương Thư Mạn giấu kín trong lòng.

Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào những chữ viết dày đặc trên bài kiểm tra, trong đầu toàn nghĩ đến Tịch Thận Trạch.

Sau đó, cô nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Nghê Nghê: “Mình tin.”

Lúc đó Phương Thư Mạn miên man nghĩ, hẳn là trong lòng những người có tình sẽ tin tưởng vô điều kiện nhỉ.

Khoảnh khắc Phương Thư Mạn mừng rỡ vì anh vẫn còn nhớ câu trả lời thản nhiên của cô, Tịch Thận Trạch đã từ từ cúi xuống, tiến lại gần cô.

Anh còn nắm chặt tay cô.

Phương Thư Mạn có thể cảm nhận được anh đang nắm chặt ngón tay cô, thậm chí còn hơi run.

Không biết là do quá lạnh hay quá căng thẳng.

Cô nhắm chặt mắt, chờ đợi nụ hôn của anh.

Một lúc sau, Phương Thư Mạn rõ ràng cảm nhận được cảm giác tê tê từ đôi môi cô truyền đến.

Nụ hôn của anh nhẹ như tuyết rơi, nhưng không lạnh lẽo như tuyết.

Đó là một nụ hôn ấm áp và dịu dàng.

Cho đến tận bây giờ, chỉ có Tịch Thận Trạch còn nhớ trong lần đầu tiên anh hôn cô, hàng mi xinh đẹp của cô đã run rẩy dữ dội, sự run rẩy đó khiến trái tim anh cũng tan chảy theo những bông tuyết rơi trên mắt cô.

Anh thực sự, thực sự rất thích cô.

Lúc hôn cô, Tịch Thận Trạch thực sự đã nghĩ như vậy.

Bây giờ anh vẫn rất rất thích cô.

Dù là trước đây hay bây giờ, anh vẫn vô cùng kiên định trong tình yêu dành cho cô.

Về đến nhà, Phương Thư Mạn thong thả sắp xếp hành lý mang từ nhà trọ đến.

Tịch Thận Trạch trở vào phòng ngủ một chuyến, sau khi tháo kính và đồng hồ thì lấy đồ ngủ vào phòng tắm để tắm.

Tắm xong, Tịch Thận Trạch bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Phương Thư Mạn cũng chạy vào bếp cùng anh nấu cơm.

Tay nghề nấu nướng của hai người đều không tệ, tùy tiện nấu vài món cũng rất ngon.

Cuối cùng Tịch Thận Trạch làm món sườn chua ngọt, nấu cháo kê với chà là đỏ.

Lúc vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm thì anh mới phát hiện cô đến kỳ kinh nguyệt.

Phương Thư Mạn làm canh cá trắm đậu phụ, còn xào thêm một đĩa cà chua trứng.

Trước khi ăn tối, cô theo thói quen chụp một bức ảnh, chủ động hỏi Tịch Thận Trạch: “Anh có muốn không?”

Tịch Thận Trạch “ừ” một tiếng.

Phương Thư Mạn lập tức gửi bức ảnh này vào WeChat của anh.

Lúc ăn tối, Tịch Thận Trạch chủ động nhắc đến chuyện con cái với Phương Thư Mạn.

Anh hỏi Phương Thư Mạn: “Mấy năm tới em có dự định sinh con không?”

“Hả?” Phương Thư Mạn bị sự trực tiếp của anh làm cho choáng váng, cô ngẩn người hai giây, mặt đỏ tai hồng hỏi lại anh: “Anh thì sao?”

Tịch Thận Trạch khẽ thở dài.

Cô luôn thích lấy nhu cầu của anh làm chính, nếu ý kiến của họ không thống nhất, cô sẽ lựa chọn thỏa hiệp, tuân theo ý nguyện của anh.

“Đừng quan tâm đến suy nghĩ của anh, chủ yếu là em nghĩ thế nào?” Anh hỏi.

Lúc này Phương Thư Mạn mới trả lời câu hỏi của anh: “Em thấy…. giai đoạn này không nên cân nhắc đến chuyện này thì hơn nhỉ?”

Mặc dù là câu hỏi, nhưng lại bộc lộ suy nghĩ thực sự của cô.

Tịch Thận Trạch gật đầu, đáp: “Ừ, anh cũng nghĩ vậy.”

“Tối thứ Bảy tuần trước….” Anh lại nhắc đến chuyện đêm đó.

Phương Thư Mạn không đợi anh nói hết đã vội vàng bày tỏ thái độ: “Không sao, anh không cần phải xin lỗi em đâu, vốn dĩ là chuyện anh tình tôi nguyện mà…”

Nói đến cuối, cô bắt đầu lúng túng.

Tịch Thận Trạch nghe cô nói vậy thì hơi nhíu mày.

Cuộc sống bình thường của vợ chồng mà lại bị cô nói như thể đang làm chuyện gì đó qua đêm vậy.

Cũng chính lúc này, Tịch Thận Trạch mới đột nhiên nhận ra, hình như Phương Thư Mạn đã hiểu sai câu “xin lỗi” mà anh nói với cô hôm đó.

Anh bỗng thấy vừa buồn cười vừa bất lực.

Tịch Thận Trạch bất đắc dĩ giải thích: “Hình như hôm đó anh không nói rõ, anh nói xin lỗi em không phải vì đã xảy ra quan hệ với em mới xin lỗi em, mà là vì…. vì anh cảm thấy anh không nên phát sinh quan hệ với em mà không dùng bất kỳ biện pháp nào, khiến em phải uống thuốc tránh thai.”

“Anh nói như vậy, em hiểu chưa?”

Phương Thư Mạn suýt nữa bị anh làm cho rối tung.

Cô vốn không thông minh bằng anh, nhưng cũng không đến nỗi ngốc.

Phương Thư Mạn hiểu lời anh nói, chỉ là… Cô rất ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết em đã uống thuốc tránh thai?”

Tịch Thận Trạch gắp một miếng sườn bỏ vào đĩa trước mặt cô: “Trong bức ảnh em chụp có hộp thuốc.”

Cô lập tức cầm điện thoại lật lại lịch sử trò chuyện của hai người, sau đó mở bức ảnh đó ra.

Quả nhiên như anh nói, góc trên bên trái lộ ra hộp thuốc.

Phương Thư Mạn hoàn toàn không biết!

Nếu cô biết cô đã chụp dính hộp thuốc vào trong, nhất định sẽ cắt hộp thuốc đi trước khi gửi cho anh.

Vì thế…

Anh không hề cảm thấy đêm đó chỉ là sự điên rồ nhất thời.

Cô mỉm cười, gắp miếng sườn anh để vào đĩa của mình.

Sau bữa tối, lúc Tịch Thận Trạch đang cho bát đĩa vào máy rửa bát, Phương Thư Mạn đi lấy túi xách đi làm của mình để lấy tờ đơn xin hiến xác đã làm ở Hội chữ thập đỏ mấy hôm trước.

Thứ Hai cô đã mang tờ đơn cần người ký tên đến nhà tang lễ, định nhờ thầy ký trước, nhưng Ngụy Lộ Sinh không chịu, chỉ nói: “Chuyện lớn thế này, trước tiên em phải bàn bạc với chồng mình đã rồi hãy đến tìm thầy.”

Phương Thư Mạn nói rất chắc chắn: “Anh ấy nhất định sẽ đồng ý ạ, anh ấy cũng đã ký cho mình rồi.”

Ngụy Lộ Sinh khẽ hừ một tiếng: “Thầy vẫn thấy chưa chắc đâu.”

Bất kể Phương Thư Mạn khuyên thế nào, ông ấy vẫn kiên quyết: “Thầy vẫn giữ nguyên câu nói đó, em về bàn bạc với cậu ấy trước đi, chỉ cần cậu ấy ký tên thì ông già này cũng chẳng còn gì để nói nữa. Lúc đó em cầm đơn đến tìm thầy, thầy sẽ ký cho em.”

Phương Thư Mạn tin chắc Tịch Thận Trạch sẽ ký tên rất sảng khoái.

Vì vậy, lúc anh đi ra khỏi bếp, cô đã nói với anh về chuyện này: “Em muốn bàn với anh một chuyện.”

Phương Thư Mạn nói xong thì đưa thứ trong tay cho Tịch Thận Trạch.

Vừa nhìn thấy tờ đơn đăng ký hiến xác, Tịch Thận Trạch lập tức nhíu mày.

Anh lật từng trang từng trang, rồi nhìn thấy cô ghi “hiến toàn phần” vào phần ghi chú của người nộp đơn. Ở trang trạm tiếp nhận thi thể, ô vuông trước dòng chữ “Trạm tiếp nhận thi thể Đại học Y thành phố Thẩm” đã được đánh dấu tích.

Tịch Thận Trạch mím chặt môi, quai hàm vì căng cứng mà trở nên sắc nét hơn.

Anh vô thức cau mày, vẻ mặt không mấy tốt đẹp.

Phương Thư Mạn nhận ra sự thay đổi trên gương mặt anh, không khỏi bắt đầu lo lắng. Nhưng cô vẫn nói: “Anh biết mà, xin hiến xác cần có hai người thực hiện ký tên, cho nên em muốn…”

“Muốn anh ký vào đây?” Giọng Tịch Thận Trạch lạnh lùng.

Phương Thư Mạn cắn môi gật đầu: “Ừm.”

Anh có vẻ rất tức giận, thậm chí còn cười phá lên vì cô.

Lời nói của Tịch Thận Trạch lạnh như băng, cứng nhắc như đang chất vấn cô: “Tại sao em nghĩ anh sẽ ký?”

Không đợi Phương Thư Mạn trả lời, anh vô cùng chắc chắn và quả quyết nói với cô: “Anh sẽ không ký đâu.”

“Phương Thư Mạn, em đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.”

Nói xong, Tịch Thận Trạch ném tờ giấy cô đưa cho anh lên bàn ăn, đi thẳng vào phòng ngủ.