Sau khi ăn cơm xong, Phương Thư Mạn bắt đầu mở những món quà mà bạn bè mang đến tối qua.
Quà của Trần Hâm Nguyệt là bộ búp bê Mickey và Minnie. Mickey mặc vest lễ phục, Minnie mặc váy cưới còn đội cả mạng che mặt.
Trong hộp quà, Trần Hâm Nguyệt còn để lại một tấm thiệp cho Phương Thư Mạn, trên đó viết: “Mạn Mạn, cậu còn nhớ cái lần mình đi chơi ở Disney về không? Mình có nói với cậu là mình thấy một bộ đồ chơi rất đẹp thích hợp để làm quà cưới cho bạn bè, đợi sau này các cậu kết hôn mình nhất định phải tặng mỗi người một bộ. Hehe~ Cuối cùng cũng đến ngày này rồi! Chúc cậu tân hôn vui vẻ!!!”
Phương Thư Mạn vốn rất thích búp bê, nhận được bộ đồ chơi búp bê đám cưới mà bạn bè tặng thì càng thích hơn.
Cô đặt cặp búp bê này lên giường, để chúng dựa vào gối rồi chụp một bức ảnh.
Sở Duyệt Vân tặng một cặp ly sâm panh rất tinh xảo và đẹp mắt, cô ấy cũng để lại một tấm thiệp, trên đó viết: “Chỉ những người đủ may mắn và yêu nhau thật lòng mới có thể tìm lại được nhau, chúc hai cậu từ nay về sau mãi mãi yêu thương nhau. Chúc cậu tân hôn vui vẻ!”
Phương Thư Mạn rất cảm động, mỉm cười rất tươi.
Sở Sở nói cô rất may mắn, quả thực là như vậy.
Đối với Phương Thư Mạn mà nói, may mắn lớn nhất trong cuộc đời cô là được quen biết Tịch Thận Trạch, từng có được Tịch Thận Trạch, sau bảy năm mất anh vẫn có thể có lại anh.
Cuộc đời Phương Thư Mạn đã viên mãn không còn gì hối tiếc, cô không còn mong cầu điều gì khác nữa.
Còn về việc Sở Sở nói yêu nhau, Phương Thư Mạn biết rõ mình yêu anh. Cô cũng biết rằng Tịch Thận Trạch có tình cảm với mình, nhưng qua những lần anh lúc gần lúc xa, cô không đoán được tình cảm của anh dành cho cô hiện tại sâu đậm đến mức nào.
Bất kể sâu đậm đến mức nào, Phương Thư Mạn cũng đã cảm thấy mãn nguyện.
Đinh Khai Chiêu tặng một bộ đồ ăn cổ điển trang nhã, Tần Chi Giác tặng một chiếc máy ảnh Fujifilm Instax và ba hộp giấy ảnh.
Phương Thư Mạn chụp ảnh từng món quà rồi gửi cho Tịch Thận Trạch.
Có lẽ vì bận nên Tịch Thận Trạch không trả lời cô.
Phương Thư Mạn cũng không tiếp tục chờ anh trả lời.
Cô đăng bốn bức ảnh này lên vòng bạn bè, kèm theo một loạt biểu tượng cảm xúc dễ thương để bày tỏ sự thích thú của mình.
Sau buổi trưa, Phương Thư Mạn ra khỏi nhà.
Cô phải đi làm một việc.
Phương Thư Mạn đến Hội Chữ thập đỏ thành phố Thẩm. Cô đến đó để đăng ký hiến tạng và hiến xác.
Đăng ký hiến xác cần có chữ ký của hai người thực hiện, trong lòng Phương Thư Mạn đã sớm nghĩ đến người phù hợp.
Một người là Tịch Thận Trạch, chồng hợp pháp của cô.
Người còn lại là Ngụy Lộ Sinh, ân sư của cô.
Theo hướng dẫn của nhân viên, Phương Thư Mạn điền đầy đủ thông tin vào tờ khai, sau đó mang đơn đăng ký cần người thực hiện ký về nhà.
Kể từ khi cô trả lời anh rằng “Không sao” thì anh không còn trò chuyện với cô nữa.
Phương Thư Mạn cảm thấy anh lại bắt đầu lạnh nhạt với cô.
Cô ngồi trên ghế sofa xem bộ phim tài liệu y học trên máy chiếu, trên đó đang nói về cuộc giải phẫu của Vesalius và quá trình tuần hoàn máu của Harvey.
Nhưng thực ra Phương Thư Mạn hơi mất tập trung. Cô đang nghĩ, có phải Tịch Thận Trạch lạnh nhạt với cô là vì chuyện xảy ra tối qua không.
Có lẽ đối với một người biết kiềm chế và tự chủ như anh, ở giai đoạn tình cảm hiện tại thì mọi chuyện tối qua không nên xảy ra.
Vì vậy, sáng nay anh mới xin lỗi cô.
Còn đối với Phương Thư Mạn, lời “xin lỗi” của Tịch Thận Trạch giống như một cú đánh vào đầu.
Thực ra thời gian này cô luôn cảm thấy mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, vì thái độ lúc nóng lúc lạnh của anh có thể ví như một đoạn sóng sin.
Giống như tối qua anh còn gọi cô là Thư Thư, đối xử với cô rất tình cảm và dịu dàng, nhưng hôm nay lại có thể lạnh lùng nói một câu “xin lỗi” rồi không thèm để ý đến cô nữa.
Có lẽ là do uống thuốc tránh thai nên kỳ kinh nguyệt đáng lẽ phải đến vào ngày kia thì hôm nay đã đến.
Phải dùng dạng tampon, Phương Thư Mạn lúc này mới sực nhận ra lần trước dọn đồ cô không mang theo tampon đã dự trữ ở nhà trọ.
Cô đành phải đặt mua hai hộp băng vệ sinh dạng tampon giao tận nơi để dùng tạm, ngoài ra còn mua thêm băng vệ sinh hàng ngày và thuốc giảm đau.
Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, ngày đầu tiên Phương Thư Mạn đều rất đau, đau đến mức cô vốn rất giỏi chịu đau cũng phải dùng thuốc giảm đau để giảm bớt.
Cũng vì kỳ kinh nguyệt đột nhiên đến, sau khi uống thuốc xong Phương Thư Mạn đã về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Thậm chí còn không ăn tối.
Đến khi tỉnh dậy thì đã hơn mười một giờ đêm.
Bụng vẫn còn đau, nhưng đỡ hơn so với trước khi ngủ.
Trong nhà tối om.
Tuy nhiên, vì rèm cửa sổ chưa kéo lại nên ánh sáng bên ngoài vẫn lọt vào một chút, khiến cho phòng ngủ không đến nỗi tối đen như mực.
Phương Thư Mạn lật người, nằm nghiêng trên gối của Tịch Thận Trạch.
Vừa mới ngủ dậy, cô lim dim nhìn ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà đối diện đã đèn đuốc sáng trưng.
Khoảnh khắc này, Phương Thư Mạn đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô nghĩ đến Tịch Thận Trạch.
Nhớ lại cái hôm Tịch Thận Trạch ngỏ lời muốn đăng ký kết hôn với cô, rồi ngay trong tối hôm đó đã đưa cô đến đây ở.
Tối hôm đó, cô ngồi xổm trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, nhìn ánh đèn của muôn vàn ngôi nhà bên ngoài, cảm thấy rất vui.
Phương Thư Mạn chậm rãi ngồi dậy, cô bật đèn lên, sau đó cầm lấy điện thoại rồi bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ chụp một bức ảnh bên ngoài cửa sổ.
Khi mở WeChat để gửi bức ảnh này cho Tịch Thận Trạch, Phương Thư Mạn mới thấy tin nhắn anh gửi cho cô ba giờ trước.
Anh đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
Bốn tin nhắn đầu tiên là anh trích dẫn từng bức ảnh cô gửi cho anh, đoán tên người tặng quà một cách nghiêm túc và ngắn gọn.
Và tất cả đều đoán đúng.
Sau đó lại nhắn tin hỏi cô: [Em đã ăn tối chưa?]
Cuối cùng còn chụp bữa tối của anh cho cô xem, nói với cô: [Anh bận đến giờ mới ăn cơm.]
Phương Thư Mạn vội vàng trả lời anh: [Chưa ăn, em vừa ngủ dậy.]
Sau đó, cô trả lời những tin nhắn phía trên của anh, kinh ngạc nói: [Anh đoán chuẩn quá! Đoán đúng hết!]
Lúc này, Tịch Thận Trạch vẫn đang trò chuyện về công việc với Tần Chi Giác, sau khi xem tin nhắn Phương Thư Mạn trả lời, anh lên tiếng ngắt lời Tần Chi Giác: “Đàn anh, đợi một chút.”
Phương Thư Mạn không đợi anh trả lời, cô tưởng anh đã ngủ hoặc vẫn đang bận, thế nên trực tiếp gửi bức ảnh cô chụp cho Tịch Thận Trạch, nói: [Vừa ngủ dậy, mở mắt ra đã thấy cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, cảm thấy rất đẹp.]
Một lúc sau, Phương Thư Mạn nhận được hai tin nhắn từ Tịch Thận Trạch.
Tin nhắn đầu tiên là anh trả lời bức ảnh cô gửi.
Anh nói: [Ừ, đẹp lắm.]
Tin nhắn thứ hai là lời dặn dò của anh: [Anh đã đặt đồ ăn tối cho em rồi, lát nữa có người gõ cửa thì đó là nhân viên giao đồ ăn đấy, em đừng sợ, trước khi mở cửa nhớ xem qua camera ở chuông cửa rồi hãy mở. Anh vẫn đang bận, không thể trò chuyện với em được.]
Phương Thư Mạn lập tức trả lời anh: [Không sao không sao, anh cứ bận đi, em tự giải quyết được.]
Chưa đầy nửa tiếng sau, Phương Thư Mạn đã nhận được đồ ăn mà Tịch Thận Trạch đặt cho cô.
Là hai phần đồ ăn vặt, một phần cay, một phần ngũ vị hương.
Từ trước đến nay cô rất thích ăn đồ ăn vặt.
Phương Thư Mạn mở hộp đồ ăn ra, trước khi chính thức ăn đã chụp một bức ảnh.
Sau đó dùng bức ảnh đồ ăn vặt này và bức ảnh vừa chụp khi đứng bên cửa sổ phòng ngủ để đăng một dòng trạng thái trên vòng bạn bè.
Cô viết chú thích: “Đồ ăn đêm yêu thích và cảnh đêm yêu thích~”
Đăng xong vòng bạn bè, Phương Thư Mạn đặt điện thoại xuống, trở lại phòng ngủ lấy máy tính bảng rồi vừa xem video vừa ăn đồ ăn vặt.
Vì ngủ từ chiều đến tối nên nửa đêm Phương Thư Mạn lại không buồn ngủ.
Cô nhàn rỗi không có việc gì làm bèn lấy phong bao lì xì mà thầy và thầy Triệu cho trong ngăn kéo ra.
Phương Thư Mạn ngồi trên giường, vừa đếm tiền vừa có chuột Mickey và chuột Minnie làm bạn.
Cuối cùng, Phương Thư Mạn phát hiện trong một phong bao lì xì có tới một vạn sáu.
Bốn phong bao lì xì tức là sáu vạn bốn!!!
Số tiền này đủ để cô mua cho Tịch Thận Trạch năm chiếc đồng hồ rồi!
Phương Thư Mạn nhất thời có chút choáng váng, cảm thấy như tiền từ trên trời rơi xuống.
Cô không khỏi thốt lên: “Thầy và thầy Triệu cho nhiều quá…”
Phương Thư Mạn chơi một mình đến hơn hai giờ sáng mới đi ngủ.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô mới thấy Tịch Thận Trạch đã like dòng trạng thái trên vòng bạn bè của cô vào lúc ba giờ rưỡi sáng hôm qua.
Phương Thư Mạn khẽ thở dài.
Tối qua anh làm việc đến muộn vậy sao?
Biết Tịch Thận Trạch rất bận rộn, khi đi công tác lại càng phải chạy đua với thời gian, cho nên Phương Thư Mạn không dám làm phiền anh nhiều, cũng cố gắng không có chuyện gì thì không nhắn tin cho anh.
Vì vậy, trong ba ngày Tịch Thận Trạch đi công tác, ngoài ngày đầu tiên cô chủ động gửi cho anh bức ảnh về món quà mà bạn bè tặng thì sau đó đều là anh chủ động nhắn tin cho cô, cô mới thụ động trả lời anh.
Anh không nhắn tin cho cô, cô như thể quên mất mình còn có ông chồng này vậy.
Tịch Thận Trạch không khỏi suy nghĩ nhiều, không biết có phải vì chuyện tối hôm đó mà Phương Thư Mạn hờ hững với anh không.
Nếu không, tại sao mấy ngày nay lại lạnh nhạt với anh như vậy.
Chắc chắn là cô cho rằng đêm đó chỉ là do say rượu mất kiểm soát, không nên xảy ra, cho nên mới xa lánh anh.
Kể từ khi gặp lại cô, anh vẫn luôn bất an.
Mặc dù họ đã đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng được pháp luật công nhận, thế nhưng Tịch Thận Trạch vẫn đang cố gắng để cô cũng công nhận anh là chồng mình.
Anh hy vọng cô yêu anh, yêu như trước đây.
Thứ Ba tuần này, vì nhà tang lễ không có việc gì gấp nên sau khi ăn trưa ở nhà tang lễ xong, Phương Thư Mạn đã xin phép Ngụy Lộ Sinh về nhà.
Trên đường về nhà, cô tiện đường ghé siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn tối nay.
Bốn giờ chiều, Phương Thư Mạn kéo vali ra khỏi cửa.
Hôm nay vừa hay có thời gian rảnh, giờ này cũng không phải giờ cao điểm tan tầm, trên tàu điện ngầm sẽ không có nhiều người, cô định về nhà trọ dọn một ít đồ đạc mang sang đây.
Tịch Thận Trạch đi công tác về, đang lái xe từ một làn đường rộng khác rẽ sang thì vừa vặn nhìn thấy Phương Thư Mạn kéo vali ra khỏi tòa nhà chung cư, sau đó cô rẽ phải.
Bên đó có một con đường lát đá có thể đi thẳng đến cổng Nam của khu chung cư.
Cô kéo vali đi đâu vậy?
Lại định đi sao?
Đầu óc Tịch Thận Trạch chập mạch trong chốc lát, hoàn toàn không nhận ra rằng cô có thể về nhà trọ lấy nốt số đồ đạc còn lại.
Mọi sự bất an nhỏ nhặt trong suốt thời gian qua đều bị nỗi sợ mất cô phóng đại đến vô hạn.
Anh thẳng thừng phanh xe gấp.
Sau khi xuống xe, Tịch Thận Trạch chạy về phía Phương Thư Mạn đang quay lưng bước về phía trước.
Cảnh tượng cô quay lưng bước đi ngày càng xa đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh.
Mỗi lần mơ thấy, anh như lại mất cô thêm một lần.
Mỗi lần tỉnh dậy sau giấc mơ mất cô, trái tim anh đều đau nhói.
Nỗi đau này hành hạ anh suốt đêm trong mỗi đêm mơ thấy cô rời xa.
Tịch Thận Trạch không muốn mất cô thêm một lần nữa.
Cũng không thể mất cô thêm một lần nữa.
Anh nhanh chóng đuổi kịp cô, chụp lấy cổ tay cô rồi siết chặt.
“Phương Thư Mạn,” Giọng người đàn ông run run, anh cố gắng kìm nén cảm xúc sắp bùng nổ, khẽ hỏi cô: “Em lại định đi đâu?”