Cả Đời Sủng Ái (Sủng Ái Cả Đời)

Chương 50: Chu Tương Tương, anh muốn ôm em




Edit: Phưn Phưn

Sáng hôm sau, hơn sáu giờ Chu Tương Tương đã tỉnh lại.

Đang định ngồi dậy, Phó Tranh lại ôm chặt cô, mặt chôn ở cổ cô, nhắm mắt lại, buồn bực hờn dỗi nói: "Vợ, ngủ thêm một lát đi."

Trong nháy mắt hô hấp phun lên làn da, có chút nóng.

Chu Tương Tương rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói: "Em ra ngoài mua bữa sáng cho anh."

"Không cần, ngủ thêm một chút đi, lát nữa anh đi làm thủ tục xuất viện, chúng ta ra bên ngoài ăn."

Chu Tương Tương ngây người, ngẩng đầu hỏi: "Có thể xuất viện sao?"

"Có thể, vốn là không nghiêm trọng lắm, ngày hôm qua truyền nước nửa ngày, đã không sao rồi."

Lại vỗ nhẹ lưng Chu Tương Tương, dịu dàng nói: "Ngủ thêm một lát, ngủ thêm một lát."

Chu Tương Tương gật đầu, ôm thắt lưng anh, nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc đến hơn chín giờ, Chu Tương Tương rời giường rửa mặt đơn giản rồi đi xử lý thủ tục xuất viện cho Phó Tranh.

Lúc trở lại, Phó Tranh đã thay xong quần áo, đứng ở bên cửa sổ gọi điện thoại.

"Ba, khi nào thì ba về? Công việc xử lý thuận lợi không?"

Ở đầu bên kia điện thoại, giọng Phó Chấn Sơn có chút mệt mỏi, "Rất thuận lợi, con đừng lo lắng, mấy nay tết, con cũng đừng cả ngày buồn bực ở nhà đọc sách, cùng Tương Tương đi chơi một chút, buông lỏng tâm trạng. Ba bên này còn có chút việc, năm nay chỉ sợ không thể trở về bồi con ăn tết, xin lỗi con trai."

"Không sao đâu ba, có Tương Tương theo giúp con rồi, ngược lại ba đó, ba ở nước ngoài phải chăm sóc chính mình thật tốt, năm mới rồi, ăn uống cho tốt."

"Ừm, ba biết rồi."

"Vâng." Phó Tranh gật đầu, giọng mũi rầu rĩ, "Vậy con cúp máy đây."

"Được. Đợi chút, con trai!"

Phó Tranh đang chuẩn bị tắt điện thoại, ba ở đầu kia đột nhiên gọi anh.

Anh vội vàng đưa điện thoại di động đến bên tai, "Sao vậy, ba?"

Đầu bên kia điện thoại, trong khung cảnh tuyết rơi đầy trời một mình Phó Chấn Sơn đứng trên đường, trông đặc biệt cô độc.

Ông hít một hơi thật dài, bên môi treo lên nụ cười, "A Tranh, học cho giỏi, ba kiêu ngạo vì con."

Phó Tranh ngẩn ra, hồi lâu không lên tiếng.

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cha khen anh.

Đột nhiên tâm trạng như được ánh sáng mặt trời chiếu vào, sáng rực rỡ.

Anh nở nụ cười, "Cảm ơn ba, ba, cuối cùng chịu khen con trai mình."

Phó Chấn Sơn ở đầu kia cười, "Cái tên tiểu tử này, nói cứ như ba chưa từng khen con vậy."

Phó Tranh khẽ cười, "Thì đúng là vậy mà, chính ngài xem xét lại một chút."

Đang nói chuyện, quay đầu lại, thấy Chu Tương Tương đã trở về, vội nói: "Ba, Tương Tương đến, con cúp máy trước."

"Ừ."

Chu Tương Tương đang thu dọn đồ đạc cho Phó Tranh, thuận miệng hỏi anh, "Chú Phó đang ở nước ngoài à?"

Phó Tranh " Ừ " một tiếng, nói: "Đúng vậy, gần đây vô cùng bận rộn, cũng không biết xảy ra chuyện gì."

"Ngành công nghiệp thực phẩm là như thế, thời gian năm mới vô cùng bận rộn, ba em cũng vậy."

Cha Phó Tranh cũng mở công ty thực phẩm, cũng là bởi vì việc buôn bán nên mới quen biết cha của Chu Tương Tương.

Phó Tranh gật đầu, "Đúng vậy. Nhưng trước kia ba anh có bận rộn đi nữa, cũng sẽ dành ra một ít thời gian, trải qua năm mới với anh. Mẹ anh qua đời sớm, ba anh bình thường mặc dù thích độc địa với anh, thật ra lại rất yêu thương đứa con trai này."

Chu Tương Tương cong môi cười, "Ừ, nhìn ra được, chú Phó rất thương yêu anh."

Phó Tranh bật cười, hỏi: "Làm xong thủ tục rồi?"

"Vâng, đã xong rồi, chúng ta đi thôi."

Cuối cùng Chu Tương Tương bỏ chai nước vào túi xách của Phó Tranh, kéo khóa lên.

Phó Tranh thuận tay cầm túi sách lên, đeo lên vai, tay phải đưa qua, ôm lấy vai Chu Tương Tương.

Hai người sóng vai đi ra ngoài.

Qua năm mới, bên trong nhà hàng có rất ít khách.

Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn Phó Tranh, nói: "Hay chúng ta về nhà ăn đi? Trời lạnh thế này, em cũng không muốn ăn ở bên ngoài."

"Được, đúng lúc mấy ngày hôm trước dì Dung có bọc sủi cảo, chúng ta về nhà nấu sủi cảo ăn?"

Chu Tương Tương liếc mắt cười, "Được."

Bệnh viện cách nhà Phó Tranh không xa lắm, đón xe gần hai mươi phút, đi đường không sai biệt lắm trên dưới một tiếng đồng hồ.

Chu Tương Tương kéo cánh tay Phó Tranh, nhìn anh nói: "Chúng ta đi bộ đi, không muốn ngồi xe."

Phó Tranh rủ mắt cười, "Chậc chậc, Chu Tương Tương thích đi bộ chung với anh vậy à."

Chu Tương Tương kéo chặt Phó Tranh, mắt cong cong nhìn Phó Tranh, "Phó Tranh, em có hơi lạnh."

Giọng Chu Tương Tương mềm nhũn, Phó Tranh nghe, chỉ cảm thấy tim như muốn chảy ra, "Phải nói sớm chứ Chu Tương Tương."

Phó Tranh mặc áo khoác lông dáng dài màu đen, kéo khóa kéo ra, lập tức kéo Chu Tương Tương vào trong lòng, bên trong áo lông hai người dán chặt vào nhau, trong mắt tràn đầy vui vẻ, nhìn Chu Tương Tương hỏi: "Thế nào? Ấm không?"

Chu Tương Tương cười vui vẻ, chỉ cảm thấy không khí xung quanh đều tỏa ra bong bóng màu hồng, ngọt ngào nói: "Rất ấm áp."

Phó Tranh cười khúc khích, ngón trỏ nhẹ nhàng quét qua sống mũi cô, "Tiểu yêu tinh, muốn anh ôm em thì phải nói rõ chứ."

Chu Tương Tương xị mặt, giả bộ tức giận trừng anh, "Không được nói em là yêu tinh."

"Linh hồn nhỏ bé đều bị câu đi rồi, như thế nào lại không phải là yêu tinh."

Chu Tương Tương bực bội, siết quả đấm, một quyền đập lên lồng ngực của anh.

Phó Tranh che ngực kêu rên, "Ôi trời ơi, đau quá, tiểu yêu tinh mưu sát chồng."

Chu Tương Tương nhịn không được bật cười, "Đã nói, không được gọi em là yêu tinh."

"Yêu tinh thì sao chứ, yêu tinh đều là mỹ nữ."

"Anh còn nói!"

"Dạ dạ dạ, anh không nói, Tương Tương nhà chúng ta sao có thể là yêu tinh được, rõ ràng là tiểu tiên nữ mới đúng."

Hai người ôm nhau đi ở trên đường cái, cười đùa ầm ĩ, làm người khác hâm mộ.

Về đến nhà, Phó Tranh mở máy sưởi, trong phòng rất nhanh liền ấm lên.

Chu Tương Tương cởi áo khoác ngoài ra, bên trong mặc một áo hoodie màu trắng hơi mỏng.

"Em đi nấu sủi cảo, anh nghỉ ngơi một lát đi." Chu Tương Tương vừa đi về phía phòng bếp vừa nói với Phó Tranh.

Ở trong nhà Phó Tranh lâu như vậy, Chu Tương Tương đã coi nơi này như là nhà, quen cửa quen nẻo.

"Đã biết vợ." Phó Tranh cười, cởi áo lông ra, bên trong mặc một áo sơ mi màu trắng, rất mỏng.

Thuận tay cầm lên áo khoác ngoài Chu Tương Tương vừa cởi để trên ghế sofa, cùng với áo lông của anh, cầm lên trên lầu treo trong phòng ngủ.

Sủi cảo đều đã có sẵn, Chu Tương Tương chờ nước nóng, liền đem sủi cảo bỏ vào trong nồi, nấu bốn mươi cái.

Cô vừa mới hỏi Phó Tranh, một bữa anh phải ăn tới hơn ba mươi cái sủi cảo.

Thật sự là bạn trai ăn rất giỏi.

Pha một chén đồ chấm, sủi cảo nấu xong, múc vào chén canh rau cải thìa đã chuẩn bị xong từ trước.

Chu Tương Tương đi đến cửa phòng bếp, đối bên ngoài kêu, "Phó Tranh, ăn cơm."

"Ơi, tới liền." Phó Tranh đang chơi game chung với bọn Lục Quýnh, vợ vừa kêu ăn cơm, trực tiếp gửi qua mấy chữ, "Vợ tôi kêu tôi ăn cơm, out đây."

Tin vừa gửi, trực tiếp logout.

Lục Quýnh ở đầu bên kia: "Ta thao a! Đang giết Boss mà! Ca vậy mà lại bỏ gánh!"

Lâm Khê: "Đừng nói nữa! Mau chạy đi! Lão tử sắp chết rồi!"

Lục Quýnh: "Thao thao thao! Lão tử không bao giờ tổ đội với Phó Tranh nữa!!! Hố chết lão tử!"

Lúc ăn sủi cảo, bên ngoài đột nhiên tuyết rơi nhiều hơn.

Đôi mắt Chu Tương Tương sáng lên, "Trời ạ! Nhiều tuyết quá đi!"

Phó Tranh ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, "Đúng là nhiều tuyết thật."

Chu Tương Tương buông đũa, bỗng nhiên đứng lên.

Phó Tranh sửng sốt, "Làm gì vậy?"

Chu Tương Tương thích nhất là tuyết rơi, mặt đầy hưng phấn, "Em muốn đi chơi tuyết, nhiều tuyết quá."

Nói xong liền chạy ra bên ngoài.

"Chu Tương Tương! Em quay lại đây ăn thêm mấy cái nữa đã!"

"Em không ăn, lát nữa anh nhớ đi rửa chén đó."

Phó Tranh: "..."

Tiểu nha đầu này, lại sai việc anh?

Chu Tương Tương chạy đến phòng khách, từ phía sau truyền đến giọng Phó Tranh, "Chu Tương Tương! Lấy áo lông của anh mặc vào! Áo khoác kia của em không dùng được."

"Đã biết!"

Phó Tranh ăn xong sủi cảo, rửa sạch chén, đi lên lầu đánh răng.

Lúc xuống dưới thì di động vang lên.

Cúi đầu vừa nhìn, là cô của anh gọi tới.

Phó Tranh ngồi ở trên sô pha, ấn nút nghe, "Cô?"

"A Tranh à, ngày mai con đến nhà chúng ta ăn cơm đi, hai ngày nữa là anh họ con trở lại trường rồi."

Lục Mộ Trầm thi đại học xong, không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn thi đậu Thanh Hoa.

Qua hết năm thì trở lại trường học.

"Phó Tranh, anh ra đây đi!" Chu Tương Tương đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ sát đất, cách thủy tinh, vui vẻ không ngừng vẫy tay với Phó Tranh, gân cổ lên kêu, "Anh mau ra đây đi, tuyết nhiều lắm!"

Chu Tương Tương bọc trong áo lông của Phó Tranh, vui vẻ chạy trên nền tuyết trắng xóa.

Phó Tranh nhìn cô, từ chân mày đến khóe mắt đều là ý cười.

"Con biết rồi, cô, ngày mai con nhất định đến... Vâng, được, con cúp máy đây."

Phó Tranh cúp điện thoại, một lần nữa lên lầu lấy một cái áo lông màu trắng, trùm lên, đi xuống lầu.

Nào biết trong nháy mắt mở cửa, Chu Tương Tương đột nhiên không biết từ nơi nào xông tới, hai tay nắm tuyết, hi hi ha ha úp lên mặt anh——

Lạnh đến thấu xương.

"Ôi ta đi, Chu Tương Tương em muốn đông chết anh!" Phó Tranh lật đật lui về sau một bước, mặt cóng vô cùng.

Áo lông dáng dài của Phó Tranh mặc trên người Chu Tương Tương, dài đến mắt cá chân, trên đầu còn đội cái mũ lông xù, toàn thân trên dưới, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ lớn chừng một bàn tay, đôi mắt đen láy, tựa như phát sáng.

Thấy Phó Tranh bị đông lạnh đến nỗi chà xát mặt, cười gập cả người, trong sân toàn bộ đều là tiếng cười của Chu Tương Tương.

"Tiểu tiên nữ Chu Tương Tương, em là đang cười nhạo anh sao?" Phó Tranh thấy Chu Tương Tương cười không ngừng được, híp mắt lại nhìn cô.

Chu Tương Tương cười đến ngã trước ngã sau, "Phó Tranh anh thật ngốc quá đi, là người ngốc nhất mà em từng gặp đó!"

Ban đầu cô chỉ định trêu anh một chút thôi, nào biết anh cũng không tránh ra.

Phó Tranh hơi híp mắt.

Nói anh ngốc?

Tiểu nha đầu này, là càng ngày càng không để anh vào mắt.

Phó Tranh cong môi nhìn cô một cái.

Ngay sau đó đi xuống bậc thang, ngồi chồm hổm trên mặt đất, gom tuyết.

Chu Tương Tương đi theo phía sau anh, cảnh giác nhìn anh, "Phó Tranh, anh muốn làm gì?"

Không phải là muốn " báo thù " đó chứ?

Phó Tranh nói: "Không làm gì cả, đắp người tuyết cho em chơi thôi."

Ánh mắt Chu Tương Tương sáng lên, "Thật không, anh biết đắp người tuyết?"

"Đương nhiên, cái đó có gì khó đâu."

Chu Tương Tương vui vẻ vỗ tay, "Tốt quá! Vậy anh giúp em đắp một cái thật lớn đi, em muốn chụp ảnh với người tuyết!"

Chu Tương Tương vừa nói vừa ngồi xổm xuống bên cạnh Phó Tranh.

Nào biết mới vừa ngồi xổm xuống, đột nhiên Phó Tranh nghiêng người qua, nắm lên một nắm tuyết ném lên mặt cô.

"A! Lạnh quá! Phó Tranh anh xấu lắm!"

Phó Tranh cười đến ngã ra sau, "Vợ, báo đáp lại a."

"Báo cái đầu anh!" Chu Tương Tương lập tức nắm lên một nhúm tuyết, ném lên mặt Phó Tranh.

"Ối ta đi! Muốn ném tuyết đúng không Chu Tương Tương!" Phó Tranh nói, cũng nắm một nhúm tuyết trên mặt đất.

Chu Tương Tương cười lớn chạy đi, "Ai muốn chơi với anh."

Phó Tranh đâu chịu tha cho cô, nhanh chóng vo nhúm tuyết, hướng cái ót của Chu Tương Tương ném qua.

Chu Tương Tương bị ném trúng, tức khắc phát điên, "Phó Tranh, anh khi dễ người ta!"

Nói xong, liền ngồi xổm xuống, vo thành cục tuyết còn lớn hơn của Phó Tranh, cười ha ha ném lên mặt Phó Tranh.

Phó Tranh nghiêng đầu né tránh, "Này, Chu Tương Tương thị lực của em không tốt..."

Lời còn chưa dứt, Chu Tương Tương lại ném một nắm tuyết qua, lúc này trực tiếp ném vào trong miệng anh.

"Trời ạ ngọa tào! Lạnh chết anh!"

Chu Tương Tương cười đến đau bụng, "Phó Tranh tại sao anh lại đần như thế?"

Ném tuyết cũng ném không thắng cô.

Phó Tranh liếc mắt nhìn Chu Tương Tương, sau đó bước nhanh tới chỗ cô.

Chu Tương Tương theo bản năng mà lui lại, cảnh giác nhìn anh chằm chằm, "Anh muốn làm gì? Không cho phép anh khi dễ em, coi chừng em ném anh."

Chu Tương Tương hất cằm, giơ nắm tuyết trong tay lên như uy hiếp.

Phó Tranh bật cười.

Tiểu nha đầu này.

Một giây kế tiếp, liền giữ lấy gáy của Chu Tương Tương, nặng nề hôn cô.

Chu Tương Tương sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn, hàm răng đã bị cạy ra, tuyết vẫn chưa hoàn toàn tan trong miệng Phó Tranh đưa qua, lạnh đến nỗi làm cả người cô rùng mình.

Phó Tranh hơi buông cô ra, trong mắt lóe lên ý cười ái muội, "Thế nào hả vợ? Ngọt hay không ngọt."

Chu Tương Tương xị mặt đạp anh một cước, "Lạnh muốn chết!"

Phó Tranh cười ha ha, dùng sức xoa đầu cô, "Vợ của anh, tại sao em lại đáng yêu như thế."

Tác giả có lời muốn nói:

Qua năm mới, chương sau hẳn là có thể viết đến thi đại học.