Cả Đời Sủng Ái (Sủng Ái Cả Đời)

Chương 49: Ngủ chung




Edit: Phưn Phưn

Buổi trưa, mấy người Lục Quýnh và Lâm Khê đến thăm Phó Tranh, mang đồ ăn tới cho anh.

"Ca, biết anh ngã bệnh không thể ăn đồ ăn dầu mỡ, nhìn nè, mua cho anh bánh bao và cháo của Lý đại vương, nhân lúc còn nóng thì ăn đi."

Lục Quýnh nói, giúp Phó Tranh chống cái bàn lên giường bệnh, để cặp lồng lên cho anh.

Phó Tranh rủ mắt nhìn, hỏi bọn họ, "Các cậu buổi trưa ăn gì?"

Lục Quýnh nói: "Chao ôi, ở kim ngọc mãn đường đoàn viên, lão tử ăn no muốn chết."

Lâm Khê nói: "Buổi trưa ăn thịt cừu xiên, do chuyên gia làm, nói chứ, thịt cừu này ăn rất ấm áp, bây giờ toàn thân lão tử đều nóng lên."

Lục Quýnh nheo mắt nhìn cậu một cái, "Nếu không thì nhảy sông để bên trong mát mẻ hơn?"

"Ai da ta thao, tâm địa cậu độc ác vừa thôi!"

Phó Tranh nghe bọn họ nói, nhất thời cảm thấy mình thật bất hạnh.

Cái này gọi là chuyện gì vậy?

Người ta năm mới ăn ngon uống đã, vô cùng náo nhiệt, còn anh tết nhất, một người yên tĩnh ở bệnh viện không nói, lại chỉ có thể húp cháo gặm bánh bao...

Không nghĩ còn không cảm thấy gì, vừa nghĩ tới, thật mẹ nó chó má!

Phó Tranh khổ sở gặm bánh bao, Lục Quýnh ngồi chơi bên cạnh, hỏi anh, "Chị dâu đâu? Sao không thấy cậu ấy?"

Phó Tranh: "Về quê rồi."

Lục Quýnh: "Quê? Quê chị dâu ở đâu?"

"Ở Vũ Thành."

Lâm Khê: "Ô, khá xa đó, ngồi xe tới cũng phải bảy giờ lận."

Lục Quýnh: "Là rất xa, có điều chị dâu biết anh nằm viện không?"

Phó Tranh: "Không biết, nói cho cô ấy biết làm gì, lại để cho cô ấy lo lắng."

Lục Quýnh nhìn Phó Tranh, trầm mặc một hồi, đột nhiên đặc biệt cảm khái, "Ca, anh đấy, không yêu đương thì thôi, vừa yêu đương lại hãm sâu như vậy, móc tim móc phổi ra đối tốt với con gái như thế, anh không sợ à?"

Phó Tranh ngước mắt nhìn cậu, "Tôi sợ cái gì?"

Lục Quýnh sờ mũi, nói: "Cái này sao, có một số việc sẽ thay đổi rất lớn, nhất là mấy chuyện tình yêu, chính xác mà nói, anh sẽ không nghĩ tới đâu, chờ về sau lên đại học, đến thành phố lớn hơn, cám dỗ bên ngoài càng nhiều, chị dâu có thể..."

"Ngừng! Lục Quýnh cậu muốn làm gì? Qua năm mới, đừng nói mấy điều không có!"

(Pheng: A Quýnh ngứa da hả em?:)))

Lục Quýnh còn chưa nói xong, Phó Tranh đã đoán được cậu muốn nói cái gì, sắc mặt âm trầm, vô cùng khó coi.

Lục Quýnh ngẩn ra, "Không phải, em..."

Lâm Khê che kín miệng cậu lại, "F*ck, cậu mẹ nó hôm nay uống nhiều quá rồi! Nói cái quái gì đâu không!"

Lâm Khê vừa nói vừa đẩy Lục Quýnh ra bên ngoài, "Cậu không phải là muốn về chơi mạt chược à, mau về đi, nhanh lên."

Lâm Khê đẩy Lục Quýnh ra cửa xong, quay đầu lại, đi đến trước mặt Phó Tranh, "Tranh ca, anh đừng để ý tới Lục ca, thời gian trước không phải cậu ấy vừa chia tay với bạn gái sao, lúc chia tay, cô gái kia nói là hai người tính cách không hợp. Anh nói xem, thật ra Lục ca rất thích cô gái đó, nhưng nếu người ta đã nói là không thích hợp, cậu ấy cũng không miễn cưỡng nữa. Kết quả hai ngày trước mới phát hiện, Ôi, anh đoán thế nào?"

Phó Tranh hơi nhíu mi, "Như thế nào?"

Lâm Khê nói: "Kết quả hai ngày trước mới phát hiện, lúc trước cô gái kia đang quen Lục ca, ở bên ngoài có một đại gia theo đuổi, đại gia kia đưa cho cô ta mấy cái túi hàng hiệu, cô ta quay đầu lại liền đá Lục ca. Chao ôi, Lục ca đúng là xui xẻo, trước kia em đã nói với cậu ấy, đừng quen cô gái có quan hệ xã hội ngổn ngang kia, cậu ấy không tin. Hai ngày nay cậu ấy mới biết rõ chuyện này, có chút thê thảm, cho nên nhìn cô gái nào, đều cảm thấy như ham hư vinh, Tranh ca, anh đừng để trong lòng."

Sắc mặt Phó Tranh sa sầm nói: "Tương Tương không giống với mấy cô gái bên ngoài kia."

"Em biết em biết, chị dâu chúng ta thanh thuần đáng yêu như vậy, không thể đánh đồng với mấy cô gái bên ngoài kia. Ca, anh thật sự đừng để ở trong lòng, anh và chị dâu nhất định sẽ bách niên giai lão." Lâm Khê nói vô cùng chân thành.

Phó Tranh nhìn cậu, "Cậu không phải là nói lời vô ích sao?"

...

Lâm Khê từ bệnh viện đi ra, Lục Quýnh ngồi ở ven đường chờ cậu ta.

Lâm Khê đi tới, vỗ vỗ bả vai cậu, "Ca, cậu không có chuyện gì chứ?"

Lục Quýnh lắc đầu, có chút khẩn trương nhìn Lâm Khê, "Tranh ca thì sao? Có mắng tôi không?"

"Không có. Chỉ là cậu có bị ngốc hay không, biết rõ Tranh ca thích chị dâu nhiều đến thế nào, lại còn nói mấy lời đó."

"Trời ạ, tôi không phải là bị kích thích sao, hơn nữa, tôi cũng là tốt bụng nhắc nhở Tranh ca một chút, anh ấy chưa từng yêu đương, lần đầu tiên yêu đương lại hãm sâu đến thế, tôi sợ về sau có tình huống nào đó, anh ấy không chịu được. Không phải người ta đều nói, mối tình đầu đều là dùng để đau lòng sao. Dù sao theo như tôi biết, cuối cùng kết hôn ở chung với nhau, đều không phải là mối tình đầu."

"Này cậu còn nói được hả, để Tranh ca nghe thấy, chắc chắn sẽ băm cậu ra đấy!"

Lục Quýnh sững sờ, đưa tay lên tát vào mồm mình, "Chao ôi, miệng lão tử tại sao lại ti tiện như thế này."

Lâm Khê bật cười, "Miệng cậu đúng là rất ti tiện. Dù sao tôi rất xem trọng Tranh ca và chị dâu. Thật sự, tôi vừa nhìn chị dâu thì cảm thấy, cũng không phải là loại người đứng núi này trông núi nọ đâu, chính cậu nhìn không rõ, nhưng ánh mắt Tranh ca chúng ta vẫn tốt."

Lục Quýnh đá một cước lên mông Lâm Khê, "Chao ôi ta thao, mẹ nó cậu có cần phải xát muối lên vết thương lão tử như vậy không hả?"

Trên đường trở về, Lục Quýnh nghĩ tới Phó Tranh ở bệnh viện ăn tết một mình thật đáng thương, liền gọi điện thoại cho Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương đang ăn cơm trưa, nhận được điện thoại, vừa nhìn điện thoại hiển thị là Lục Quýnh, không khỏi có chút kỳ quái.

Đầu năm mới, Lục Quýnh gọi điện thoại cho cô làm cái gì?

Cầm lấy di động, chuẩn bị đi ra bên ngoài.

Lâm Mai gọi cô lại, "Đi đâu?"

Chu Tương Tương vội nói: "Con ra bên ngoài nghe điện thoại."

"Vậy con phải nói với ông bà ngoại một tiếng chứ, thật không lễ phép." Lâm Mai không vui nhìn cô.

Chu Tương Tương vội xin lỗi, "Thật xin lỗi ông ngoại bà ngoại, con ra ngoài nghe điện thoại, lập tức trở về."

Hai ông bà đều rất hiền lành, tươi cười gật đầu, "Đi thôi đi thôi, nói chuyện điện thoại xong mau trở lại ăn cơm."

Chu Tương Tương vừa đi ra ngoài vừa nhận điện thoại, "A lô?"

"Chị dâu, em là Lục Quýnh."

"Tôi biết."

Lục Quýnh cười hì hì, "Chị dâu, chúc tết chị a, năm mới vui vẻ."

Chu Tương Tương cười cười, "Cậu cũng năm mới vui vẻ."

"Ôi chao, em vui quá đi, chỉ là, Tranh ca lúc này không tốt lắm."

Chu Tương Tương sững sốt, "Cậu nói cái gì?"

"Tối hôm qua Tranh ca ngất xỉu, bây giờ đang nằm ở bệnh viện, bác sĩ nói anh ấy là mệt nhọc quá độ, ba anh ấy đi công tác, chỉ còn một mình anh ấy ở bệnh viện..."

Chu Tương Tương cúp điện thoại, ở bên ngoài đờ đẫn một hồi lâu. Phục hồi lại tinh thần, chuyện thứ nhất chính là lên mạng mua vé xe lửa.

Mua được vé tuyến xe sớm nhất còn dư lại, nhưng ngồi trở lại cũng đã hơn tám giờ tối.

Ăn cơm trưa xong, người lớn ở trong phòng chơi mạt chược, Chu Tương Tương đi đến bên cạnh ba mình, lặng lẽ lôi kéo áo ông, "Ba, ba ra đây một chút được không? Con có chuyện muốn nói với ba."

Cha Chu Tương Tương đang ở bên cạnh xem vợ mình đánh bài, nghe thấy giọng của con gái, quay đầu lại nhìn cô, "Sao vậy?"

Chu Tương Tương nhỏ giọng nói: "Đi ra bên ngoài nói đi ạ."

Giọng cô rất nhỏ, nhưng Lâm Mai vẫn nghe thấy, quay đầu lại nhìn cô, "Con sao vậy? Có chuyện gì muốn bí mật nói với ba con à?"

Chu Hoa Lâm tựa như nghĩ tới điều gì, giúp Chu Tương Tương hoà giải, cười ha ha nói: "Ha, con gái của anh muốn nói mấy lời bí mật với anh thì sao, được rồi, chúng ta ra bên ngoài nói."

Chu Hoa Lâm nói, liền đưa Chu Tương Tương ra ngoài.

Lâm Mai lắc đầu, "Đứa bé Tương Tương này, từ nhỏ đã dính lấy ba nó, không có chuyện gì hai cha con cũng thích tụ tập một chỗ thì thầm, cũng không biết kiếm chuyện ở đâu mà nói nhiều như thế, ôi chao, bát điều*!"

(bát điều: Trong mạt chược, cái này mình không hiểu lắm.)

Vừa ra đến bên ngoài, Chu Tương Tương gấp đến nỗi sắp khóc, "Ba, con muốn trở về, một mình Phó Tranh đang ở trong bệnh viện."

Chu Hoa Lâm ngây người, "Ở bệnh viện? Xảy ra chuyện gì?"

Mắt Chu Tương Tương đỏ ngầu, trong nháy mắt nước mắt liền rơi xuống, "Anh ấy quá mệt mỏi, nửa đêm hôm qua ngất xỉu đưa vào bệnh viện."

Chu Tương Tương vừa nghĩ tới Phó Tranh là vì học tập mà mệt mỏi, trong lòng liền vô cùng áy náy.

Nếu không phải là bởi vì cô, anh căn bản không cần phải liều mạng như thế.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, làm thế nào cũng không dừng được.

Chu Hoa Lâm đau lòng nhìn con gái mình, vội nói: "Được rồi, bây giờ ba đưa con về."

Chu Tương Tương lắc đầu, "Ba, ba đưa con đến bến xe đi, con mua được vé rồi, nửa giờ sau xuất phát."

"Được, vậy con đi vào chào hỏi ông bà ngoại rồi đi."

Chu Tương Tương đứng ở đằng kia không nhúc nhích, "Cái đó... nếu mẹ hỏi..."

Chu Hoa Lâm suy nghĩ một chút, "Quên đi, cứ như vậy đi, ba đưa con đến bến xe trước, còn mẹ con, lát nữa ba đi nói."

Chu Tương Tương gật đầu liên tục.

Chu Hoa Lâm đưa cô đến bến xe, lấy vé, chạy như bay đi vào.

Chu Hoa Lâm đứng ở ngoài, nhìn hình bóng con gái, thở dài một tiếng.

Nữ đại bất trung lưu*.

(Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn rồi không thể giữ trong nhà.)

Xe đến trạm đã là hơn tám giờ tối.

Từ bến xe đi ra, gió lạnh thổi qua, Chu Tương Tương bị lạnh đột nhiên run một cái, rụt cổ lại trong vô thức.

Hai tay Chu Tương Tương để ở trong túi áo, chạy đến nơi xếp hàng chờ taxi.

Nửa giờ sau, xe dừng ở bên ngoài bệnh viện nội thành.

Lúc chuẩn bị đi vào, Chu Tương Tương lại chạy tới một nhà bán mì vằn thắn ở phụ cận, mua cho Phó Tranh một tô mì vằn thắn, canh suông ít muối.

Phó Tranh lớn như vậy, lần đầu một mình đón năm mới.

Mặc dù mẹ mất sớm, cha dù bận rộn, nhưng lễ mừng năm mới vẫn ở cùng anh.

Năm nay còn có vợ, kết quả lại biến thành người cô đơn.

Phó Tranh vô cùng ấm ức trong lòng, nằm trên giường gọi điện thoại cho Chu Tương Tương.

Lúc điện thoại vang lên, Chu Tương Tương mới vừa ra khỏi thang máy.

Trượt phím chấp nhận, giọng Phó Tranh từ đầu bên kia truyền tới, giọng nói vô cùng sa sút, "Vợ."

"Ừm, em đây."

"Vợ, anh rất nhớ em, nhớ đến tim đều đau."

Chu Tương Tương nghe giọng Phó Tranh, vừa vui lại vừa đau lòng, "Em cũng nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh."

Nói, dừng một chút, "Anh đang ở đâu?"

"Đang ở... ở bên ngoài uống rượu với bạn bè."

"Phải không?" Chu Tương Tương nhịn không được cười, đi đến cửa phòng bệnh.

"Phải..."

A ——

Còn một chữ chưa kịp nói khỏi miệng, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.

Chu Tương Tương đứng ở cửa, cười với Phó Tranh, "Đang uống rượu à? Phó ca ca?"

Phó Tranh kinh ngạc nhìn Chu Tương Tương, sợ đến mức thiếu chút nữa ném di động xuống đất, "Em... Tại sao em lại tới đây?"

"Đến bồi anh năm mới." Chu Tương Tương đi tới, thuận tay sờ trán anh, lo lắng hỏi: "Khá hơn chút nào chưa?"

Phó Tranh gật đầu, "Vốn là rất không thoải mái, nhưng em vừa tới liền không sao."

Chu Tương Tương cười, "Em là thần dược à?"

Phó Tranh vô cùng khoa trương, "Đâu chỉ vậy, em quả thực là hồi hồn đan!"

Phó Tranh nói, thuận tay ôm lấy eo Chu Tương Tương, hơi dùng sức, cả người Chu Tương Tương liền nằm trên người anh.

Hai người mặt đối mặt, cách rất gần.

Phó Tranh nhìn cô, khàn giọng nói: "Vợ, anh muốn hôn em."

Chu Tương Tương cong môi cười, đôi mắt tỏa sáng.

Bất quá chờ một lát, Phó Tranh lại không động.

Chu Tương Tương ngây ngốc, "Làm sao vậy?"

Phó Tranh vô cùng ủy khuất, "Sợ lây bệnh cho em."

"... Em không sợ."

Dứt lời, Chu Tương Tương chủ động hôn anh.

Phó Tranh ngẩn ra hai giây, theo bản năng ôm chặt cô.

Sau một trận hôn nóng bỏng, Phó Tranh nhìn Chu Tương Tương cười đặc biệt ái muội, "Vợ, em vừa mới vươn đầu lưỡi."

Chu Tương Tương sững sờ, phục hồi lại tinh thần, mặt tức khắc đỏ bừng, gắt gao che miệng Phó Tranh, "Phó Tranh! Anh phiền quá đi!"

Phó Tranh cười không dừng được, ôm cô thật chặt, "Chao ôi, đừng ngại mà, bây giờ em ngại như thế, về sau chẳng phải là mắc cỡ chết sao?"

Chu Tương Tương bưng chặt miệng anh, "Anh không được nói không được nói! Phiền muốn chết!"

Miệng Phó Tranh bị che đến gắt gao, hạnh phúc trong mắt như muốn tràn ra.

Phó Tranh ở phòng bệnh đơn, chỉ có một giường lớn.

Buổi tối Chu Tương Tương cùng anh ngủ trên một cái giường.

Chu Tương Tương có chút ngượng ngùng, mè nheo một hồi lâu mới chịu lên giường.

Giường hơi nhỏ, lúc đi lên, chân không cẩn thận đụng phải chân Phó Tranh.

Lạnh vô cùng.

Chân mày Phó Tranh nhíu lại, "Tại sao chân em lại lạnh như vậy?"

Chu Tương Tương nhỏ giọng nói: "Mùa đông em đều như vậy, không có việc gì đâu."

"Làm sao lại không có việc gì, đã đi gặp bác sĩ chưa?" Phó Tranh vừa nói, vừa ôm chặt Chu Tương Tương, hai chân đưa tới, che chân cho Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương theo bản năng co rúm lại một cái, "Lạnh quá."

"Anh sưởi ấm cho em, đừng nhúc nhích."

Nhiệt độ cơ thể của Phó Tranh cao, chân Chu Tương Tương được anh che chở, dần dần ấm lên.

Chân ấm, tim cũng ấm.

Cả người cô bị Phó Tranh ôm chặt chẽ trong ngực, cuộn mình thành một cục tròn.

Từ trong lồng ngực anh ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước nhìn anh, "Phó Tranh, anh thật tốt."

Giọng nói mềm mại, vô cùng dịu dàng.

Phó Tranh cười, "Đúng vậy, có chồng tốt như thế, lại còn đẹp trai, thật sự là đốt đèn lồng cũng tìm không ra, bạn học Chu Tương Tương, bạn phải biết quý trọng nha."

Chu Tương Tương mím môi cười, "Đúng vậy, có bạn trai da mặt dày như thế thật sự là đốt đèn lồng cũng tìm không ra."

Phó Tranh bật cười, "Bạn học Chu Tương Tương, bạn nên bị trừng phạt một chút nha."

"Thật sao, anh muốn trừng phạt em?"

"Ai da ta thiên, nào dám! Không dám không dám! Chỉ có em trừng phạt anh, anh nào dám trừng phạt em, em nói đi."

Chu Tương Tương bị Phó Tranh chọc cười, ở trong chăn đá anh một cước.

"Chao ôi, đừng nhúc nhích, đang sưởi ấm mà." Phó Tranh lại đem chân Chu Tương Tương ấn trở về, che lại.

"Vợ, sau này mỗi ngày anh đều sưởi ấm chân cho em."

"Được." Giọng Chu Tương Tương nhẹ nhàng, cả khuôn mặt đều là ý cười hạnh phúc.

Truyện tại Wattpad được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương.

Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link wordpress của Vườn.