Cả Đời Chỉ Yêu Mình Em

Chương 67: Diện Kiến Bố Mẹ Vợ (2)




Hạo Thiên hít một hơi thật sâu rồi thở ra, hắn chỉnh tề lại quần áo, sửa sang tóc tai nghiêm chỉnh, giao những công việc còn lại cho thư kí Kim, còn hắn thì xuống tầng hầm công ty để lấy xe. Trên suốt dọc đường trở về nhà, Hạo Thiên suy nghĩ miên man không biết nên ăn nói như thế nào khi gặp mặt bố mẹ vợ tương lai.

Xe chạy vào trong sân nhà, hắn bước xuống, vẻ mặt tự tin, khí chất ngút ngàn mở cửa bước vào trong nhà.

Bố mẹ Đan Linh đã ngồi ở đây chờ hắn trở về, thưởng thức trà hảo hạng mà hắn dặn cô đem ra cho Phùng Uy và Tuệ Hà uống.

Nhìn thấy hắn đứng ở cửa, Đan Linh vội vàng đi tới nắm tay hắn dắt đến trước mặt bố mẹ mình, cô mỉm cười ngọt ngào:

"Bố mẹ, đây là anh Hạo Thiên, anh ấy là người yêu của con."

Hạo Thiên cười lấy lòng bố mẹ vợ tương lai, cúi đầu chào tôn kính:

"Con chào cô chú. Con rất vui khi cô chú đến đây ạ!"

Tuệ Hà gật đầu chào hắn, có chút hài lòng về chàng trai trước mắt này. Cả người toát lên vẻ tự tin, khí chất ngút ngàn, ăn mặc lịch sự, tóc tai gọn gàng chưa kể gương mặt lại vô cùng đẹp trai nữa.

Nếu là bà thời thiếu nữ sẽ rất dễ bị một chàng trai như thế này thu hút, thảo nào con gái bà lại thích hắn ta đến như thế.

"Chú và cô thấy trà này như thế nào ạ?"

Tuệ Hà nhìn tách trà trong tay, mỉm cười tươi tắn, "Trà này rất ngon, có mùi rất thơm."

"Cô thích là tốt rồi ạ." Hắn ngượng ngùng có chút bối rối nhìn bà tỏ vẻ khiêm tốn nhưng chỉ duy nhất Đan Linh nhận ra hắn đang diễn để lấy lòng bố mẹ mình.

Một kẻ coi trời bằng vung như Hạo Thiên, tung hành ngang dọc trên thương trường thì mấy chuyện lấy lòng này có là gì so với hắn.

Tầm mắt nhìn sang Phùng Uy ngồi chễm chệ trên ghế sofa, tách trà làm bằng sứ đặt yên trên bàn, ánh mắt quan sát hắn một cách lộ liễu không hề che giấu. Hạo Thiên nhìn ông, mỉm cười thân thiện, hắn vốn cảm giác được ánh mắt ông quan sát mình nhưng vẫn tỏ ra không biết gì giống như chú nai ngơ ngác.

Phùng Uy nhếch môi cười, chàng trai này đúng là không hề tầm thường!

Biết rõ ông đang chăm chú quan sát nhưng mọi hành động và cử chỉ đều rất tự nhiên, vô cùng dứt khoát, không hề có chút sự căng thẳng hay do dự nào. Người mà con gái ông nhìn trúng đúng là rất đặc biệt.

"Chú có thấy trà này ngon không ạ?"

"Không tệ."

Ông nhàn hạ nói ra một câu, cầm tách trà lên uống tiếp.

Bốn người cùng nhau ngồi vui vẻ tán gẫu, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Hạo Thiên đúng là rất biết cách lấy lòng người khác, bình thường hắn tuy lãnh đạm nhưng khi diện kiến bố mẹ vợ lại lấy ra những câu chuyện hài hước kể cho họ nghe, còn không ngừng nịnh nọt khen Tuệ Hà xinh đẹp khiến bà ngượng ngùng đỏ mặt.

Họ cùng nhau dùng một bữa cơm thịnh soạn do Hạo Thiên căn dặn đầu bếp làm. Toàn là những món ăn kiểu Pháp vì do bố mẹ vợ tương lai sinh sống ở Pháp trong một thời gian dài.

Lê Tuệ Hà vô cùng hài lòng với người con rể tương lai này, hắn khá tinh ý khi căn dặn đầu bếp chuẩn bị những món ăn này. Bây giờ bà cũng hiểu vì sao con gái lại chịu yêu lại chàng trai này.

Dù trong quá khứ hắn từng khiến cô tổn thương nhưng bây giờ không thể phủ nhận rằng Hạo Thiên yêu con gái của bà rất nhiều, từ ánh mắt đến những cử chỉ đối với cô đều vô cùng dịu dàng và ấm áp.

Bữa cơm kết thúc, Hạo Thiên cùng Đan Linh tiễn Phùng Uy và Lê Tuệ Hà về.

Xe của hai người đã khuất dần, lúc này, cô đột nhiên tựa đầu vào vai hắn, khẽ mỉm cười hạnh phúc.



"Em không hề biết rằng anh rất giỏi lấy lòng người khác đến thế."

Hắn ngọt ngào nắm tay cô, "Chuyện nhỏ thôi mà. Anh chỉ mong hai người họ sẽ tác thành chuyện của chúng ta."

"Thái độ của bố mẹ đối với anh cũng ngầm hiểu rằng họ không hề phản đối chuyện chúng ta yêu đương."

Đan Linh xoay người lại, ôm lấy eo hắn, dựa người vào khuôn ngực ấm áp. Hạo Thiên hôn lên mái tóc được xõa ra của cô, vuốt nhẹ mái tóc đầy thương yêu.

Hắn dùng ánh mắt dịu dàng như nước chảy nhìn cô.

"Linh, anh yêu em."

Cô nhón chân hôn lên má hắn, "Em cũng yêu anh!"

Sau đó, cả hai đột nhiên bật cười nhìn nhau, khung cảnh vô cùng hạnh phúc.

Trên xe, Phùng Uy chuyên tâm xem lại chút tài liệu trên máy tính, còn Tuệ Hà ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó nhìn ra ngoài cửa xe. Ông tắt máy tính, để nó sang một bên, nhìn vợ mình đang ngẩn ngơ nghĩ gì đó.

Lúc này, Tuệ Hà đột nhiên lên tiếng:

"Ông thấy Hạo Thiên như thế nào?"

"Cũng được."

"Tôi thấy thằng bé cũng tốt. Tôi nghĩ chúng ta nên tác thành chuyện của tụi nó đi ông."

Phùng Uy đột nhiên im lặng. một hồi sau ông lên tiếng, "Theo ý bà đi. Nhưng nếu nó dám làm tổn thương Đan Linh, tôi nhất định sẽ không tha cho nó đâu."

Lê Tuệ Hà mỉm cười nhìn chồng mình. Ông lúc nào cũng thương con gái mình nhất!

Phùng Uy hướng mắt nhìn tài xế đang chú tâm lái xe cẩn thận, ông nghiêm giọng nói:

"Lái xe đến trại giam XXX."

Trại giam XXX là một trong những trại giam đáng sợ nhất thành phố đồng thời cũng là nơi giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm nhất.

Cửa phòng giam mở ra, Bạch Yên đôi mắt lờ mờ nhìn nữ quản giáo vẻ mặt nghiêm trang. Bạch Yên không thèm ngó ngàng gì đến nữ quản giáo, ngoảnh mặt sang chỗ khác.

"Phạm nhân 092716 có người đến thăm."

Bạch Yên ngẩn đầu lên nhìn nữ quản giáo, mày hơi nhíu lại. Có người đến thăm bà sao?

Bạch Yên cười tự giễu bản thân mình. Một kẻ độc ác như bà ta cũng có người đến thăm sao? Bạch Yên đứng dậy, hai tay bị còng lại được nữ quản giáo dẫn ra nơi để gặp những người đến thăm tù nhân ở đây.

Nhìn hai người ở trước mắt, Bạch Yên sững sờ, cả người run rẩy kháng cự nữ quản giáo, không dám tiến về phía trước.

Nữ quản giáo không hề quan tâm đến bà, đẩy thẳng Bạch Yên ngã về phía trước. Bà ta vẻ mặt sợ hãi ngồi xuống ghế, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy vì sợ.

"Đã lâu không gặp."

Phùng Uy ánh mắt đáng sợ nhìn thẳng vào mắt Bạch Yên khiến bà ta vội vàng né tránh không dám nhìn thẳng.



Tại sao hai người họ lại ở đây?

Lê Tuệ Hà cười giễu cợt khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của bà ta.

"Gặp lại bạn 'cũ' của mình mà lại sợ hãi như thế?"

Bạch Yên mím chặt môi không hề nói một lời nào, bà ta ngoảnh mặt đi, không dám nhìn hai người họ.

Nhìn một bên mắt của bà ta bị bầm tím, xem ra cuộc sống ở trong trại giam không hề tốt đẹp một tí nào.

Chắc hẳn thường ngày bà ta hay bị những tên phạm nhân ở cùng phòng bạo hành nên mới thành ra như thế này. Kết cuộc ngày hôm nay đúng là đáng đời bà ta!

Không chỉ riêng Bạch Yên, cuộc sống trong đây của Thảo Vân cũng không mấy vui vẻ, cô ta cũng giống như mẹ mình, bị những tên phạm nhân khác bạo hành, thậm chí họ còn dám xăm tên mình lên eo của cô ta.

"Những ngày tháng sống ở đây của bà chắc hẳn rất đau khổ đúng không?"

Bạch Yên gật đầu lia lịa. Bà ta không muốn sống ở nơi tối tăm ẩm mốc này, bà muốn cùng con gái thoát khỏi đây.

"Tôi sẽ đưa bà và con gái bà ra khỏi đây."

Bạch Yên ngẩn đầu lên nhìn Phùng Uy. Vẻ mặt nửa đùa nửa thật của ông khiến bà ta cảm thấy hoang mang tột độ.

"Ông...ông nói thật sao?"

"Đương nhiên."

"Có thật là...ông sẽ đưa chúng tôi thoát khỏi đây?"

Phùng Uy nhếch khóe môi cười châm chọc, ánh mắt trở nên đáng sợ như con mãnh thú tàn bạo. Cái ánh mắt, Bạch Yên chưa bao giờ quên được nó.

"Không những đưa hai mẹ con bà ra khỏi đây, chúng tôi còn đưa bà đến một nơi."

"Nơi...nơi nào?"

Bạch Yên vẻ mặt mừng rỡ, hai mắt sáng lên như sao.

"Nhà tù Z." Tuệ Hà nhàn hạ nói ra một câu nhẹ tênh như lông vũ.

Ánh mắt Bạch Yên tối sầm lại. Kí ức kinh khủng năm ấy lại ùa về. Nhà tù Z, một trong những nhà tù kinh khủng nhất nước Pháp, cũng vì nó mà bà ta vĩnh viễn không dám đặt chân đến nước Pháp.

"Không, tôi thà ở đây còn hơn."

Mặc dù nơi đây chẳng khác gì địa ngục nhưng nhà tù Z còn đáng sợ hơn cả địa ngục. Xem ra ở đây vẫn tốt hơn.

"Bà không có quyền từ chối. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ hết rồi. Ba ngày nữa bà và con gái mình sẽ đến nhà tù Z, sống trong đó cả đời!"

Phùng Uy dứt lời, ông đứng dậy dắt tay Lê Tuệ Hà rời đi, để lại Bạch Yên khuôn mặt trắng bệch không chút giọt máu như người sắp chết.

Cái giá mà bà phải trả, nó quá đắt!