Cả Đời Chỉ Yêu Mình Em

Chương 66: Diện Kiến Bố Mẹ Vợ (1)




Nhìn tin tức trên màn hình tivi, Bạch Yên và Thảo Vân bị cảnh sát áp giải lên xe, phóng viên bao vây xung quanh phát trực tiếp lên truyền hình.

Những tội ác của họ bị vạch trần không thương tiếc, bị cư dân mạng ném đá không ngừng, chỉ trích dữ dội, thanh danh cũng bị hủy hoại trong tích tách. Đây chính là cái giá mà họ phải trả cho những tội ác mà mình gây ra.

Chính Nguyên lần này làm rất mạnh tay, biến họ trở thành những nhân vật bị ghét nhất hiện nay, bị cộng đồng mạng tẩy chay chửi mắng, chưa kể những ngày trước còn bị giam cầm, bị những người có oán hận với mình tìm đến trả thù.

Nhìn đám phóng viên cảnh sát lộn xộn cách đó không xa, Chính Nguyên im lặng xoay người rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.

Ông đi đến lăng mộ của người vợ quá cố, đặt bó hoa xinh đẹp trước ngôi mộ, đứng đó trầm mặc hồi lâu.

"Dung Phương, anh xin lỗi, xin lỗi em rất nhiều! Những năm qua anh đã không thể chăm sóc tốt những đứa con của hai ta, anh có lỗi với em."

Ông chạm tay vào ngôi mộ, đáy mắt thê lương lạ thường.

Gió cứ thổi, ông vẫn nhìn chằm chằm vào ngôi mộ kia, bóng lưng đầy cô đơn.

Người chung sống với mình suốt bao năm nay lại chính là kẻ giết chết người mình yêu nhất. Cô con gái mình cố gắng bù đắp tình thương lại bày mưu muốn chiếm đoạt tài sản của mình bất chấp mọi thủ đoạn.

Nếu ông không uống rượu quá nhiều thì sẽ không có chuyện này xảy ra.

Ông có lỗi với Dung Phương, có lỗi với hai người con của mình.

Tiếng giày da vang lên đều đều, Chí Khải bước đến trước mộ của mẹ mình, đứng cạnh ông, im lặng không nói gì.

"Khải, ba xin lỗi!"

Nghe lời xin lỗi của ông, Chí Khải khẽ xoay đầu nhìn ba mình, vẫn im lặng không nói gì nhưng khóe môi anh khẽ cong lên, đôi mắt ánh lên chút ý cười.

Cha con họ, từ lâu đã có chút xa cách nhưng khoảng cách ấy đang dần được thu nhỏ lại.

"Không ngờ ba cũng ở đây."

Giọng nữ phát ra từ đằng sau, Chính Nguyên xoay đầu lại nhìn cô con gái đáng yêu của mình đang tiến tới gần.

Ánh mắt Chính Nguyên dành cho Thảo Tâm luôn chứa đựng tình thương của một người cha. Thảo Tâm là con út của ông, đương nhiên ông rất thương cô, hơn nữa cô có rất nhiều nét giống mẹ mình.

Dung Phương đã sinh cho ông hai người con rất tuyệt vời. Bao năm qua ông vẫn luôn dành tình cảm cho chúng nhưng chưa bao giờ thể hiện ra, ông luôn muốn dành sự công bằng cho các con, tránh phân biệt đối xử. Nhưng Thảo Vân trời sinh đã luôn mang lòng đối kị ghen ghét, cô ta luôn ghen tị với những người anh em của mình, cộng thêm lòng dã tâm vô đáy, cô ta đã đánh mất tình người.

"Là ba có lỗi với hai đứa, có lỗi với mẹ của tụi con. Ba xin lỗi!"

Thảo Tâm khẽ khoác lấy tay ông, cười nói: "Ba không cần phải xin lỗi con đâu. Chỉ cần có ba bên cạnh là hạnh phúc nhất rồi!"

Cô tựa vào vai ba mình, những ngày cô còn nhỏ ông thường bế cô lên, cô hay dựa vào vai ba những lúc buồn ngủ.

"Tụi con chỉ cần ba thôi."

Chí Khải khẽ nói, lúc này đã mỉm cười vui vẻ.



Họ là một gia đình hạnh phúc!

Tại biệt thư riêng của Hạo Thiên.

Đan Linh ngồi trên sofa, dựa đầu vào bờ vai rộng của Hạo Thiên. Hắn vòng tay qua ôm eo cô, mỉm cười hạnh phúc.

Bây giờ họ đã là người yêu, Đan Linh quyết định dọn qua ở chung với hắn, chung sống với nhau như một gia đình đầy hạnh phúc. Mỗi sáng thức dậy, hắn đều chuẩn bị bữa sáng cho cô, cùng cô đi mua sắm, đi khu vui chơi giải trí.

Cuộc sống hiện tại của họ vô cùng bình yên, ngày ngày cùng nhau ở chung một chỗ, tình cảm lại càng thêm gắn kết.

Hắn nắm tay của cô, xoa nắn nó một cách thương yêu. Hắn thích khoảng thời gian được ở bên cạnh cô thậm chí đến lúc đi làm cũng muốn đem cô theo. Nhưng Đan Linh lại ở nhà chăm chỉ hoàn thành tác phẩm truyện tranh của mình.

Chuông điện thoại reo lên, cô dừng ngòi bút vẽ lại, bắt máy.

"Đan Linh, em biết chuyện gì chưa?"

"Chuyện gì cơ?"

Anthony khẽ liếm môi, khó xử nhìn người đàn ông trung niên lịch lãm cùng người phụ nữ như một quý bà xinh đẹp ở trước mắt, bên cạnh còn có chú Tấn mặt nghiêm trang tôn kính nhìn họ.

"Bố mẹ em...vừa trở về đây. Hiện đang ở nhà anh."

Cô ngây người vài giây, sau đó ổn định tinh thần lại, "Bố mẹ em hiện đang ở Việt Nam?!"

"Đúng vậy. Họ về đây bất ngờ quá, anh cũng chỉ mới biết nên mới gọi điện báo tin cho em."

Cô vuốt tóc, ngón tay xuyên qua từng kẽ tóc, vẻ mặt vừa mừng vừa lo lắng. Cô rất vui vì sắp được gặp bố mẹ sau một thời gian dài đằng đẵng. Nhớ lại lần cuối cô gọi điện thoại cho họ là hôm giao thừa hồi đầu năm.

Bây giờ nghĩ lại đã lâu không nghe thấy giọng bố mẹ.

Cô nhớ họ nhưng cô cũng lo rằng bố mẹ sẽ không thích Hạo Thiên.

Chuyện của năm năm trước họ vẫn luôn nhớ trong lòng, không bao giờ quên. Lần ấy cô đau đớn tuyệt vọng, bố mẹ từ Pháp về Việt Nam thuyết phục cô sang Pháp sống với họ.

Liệu họ sẽ tha thứ cho Hạo Thiên không?

Cô còn chưa tận hưởng hết những ngày bình yên này. Cô chưa muốn rời xa Hạo Thiên!

"Đưa điện thoại để tôi nói chuyện với con bé."

Âm thanh khàn đặc của Phùng Uy thông qua đầu dây bên kia, cô nghe rất rõ ràng.

Anthony miễn cưỡng đưa cho ông, vẻ mặt cũng có chút e dè.

"Đan Linh, là bố đây."

Giọng ông nói với Anthony đầy uy nghiêm nhưng khi nói chuyện với con gái mình thì đầy yêu thương.

"Bố mẹ sang đây để thăm con."



"Dạ."

Lê Tuệ Hà nhìn màn hình điện thoại, cười cười:

"Bố mẹ rất nhớ con!"

Cô khẽ khịt mũi, lâu lắm rồi cô mới được nghe giọng của bố và mẹ. Thật lòng thì cô vô cùng nhớ họ!

"Con cũng nhớ hai người nhiều lắm!"

"Nếu biết trước chuyện con sẽ bị bắt cóc, bố sẽ không cho con quay trở về Việt Nam." Phùng Uy nghiêm túc nói.

"Con quay về Việt Nam vì đã lỡ kí hợp đồng với nhà sản xuất mà."

"Con có thể hủy."

"Nhưng như thế sẽ đền bù tiền gấp đôi."

"Bố thiếu tiền sao?"

"Con không muốn dựa dẫm vào bố mẹ. Với lại lúc đó con cũng nói cho hai người con sẽ về Việt Nam, bố còn ủng hộ con nữa."

Phùng Uy im lặng, con gái ông đứng là cứng miệng thật! Giống y như mẹ nó.

"Bố đã rất lo lắng cho con!"

"Nhưng con đã ổn rồi."

Phùng Uy thở dài một tiếng, đưa điện thoại cho Lê Tuệ Hà.

"Mẹ nghe nói con đang ở nhà Hạo Thiên. Bố mẹ sẽ sang đó để gặp con, tiện thể cũng để xem anh chàng Hạo Thiên đó là người như thế nào để còn suy xét tha thứ cho cậu ta về chuyện năm năm trước."

Phùng Uy nhướng mày nhìn vợ mình, "Bà định tha thứ cho cậu ta à?"

"Tuổi trẻ ai mà chẳng mắc sai lầm, tôi sẽ xem xét thái độ của nó kĩ càng rồi mới quyết định tha thứ mà."

Nghe vậy cô khẽ phì cười.

"Được rồi!" Vợ ông đã nói vậy, ông cũng chẳng muốn bàn cãi gì, cứ quyết định thế đi.

"Bố mẹ cúp máy đây!"

Xong xuôi, cô nhanh chóng gọi điện báo cho Hạo Thiên biết rằng bố mẹ mình đã về Việt Nam, kêu hắn mau trở về nhà gấp để gặp họ.

Cuộc điện thoại vừa xong, Hạo Thiên vẻ mặt căng thẳng, tay gõ gõ lên bàn làm việc.

Bố mẹ vợ tương lai của hắn về đây rồi, còn đang chuẩn bị đến nhà của mình. Hắn sắp phải diện kiến bố mẹ vợ!