Đan Linh xoay người lại, đối mặt trực diện với Hạo Thiên, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn.
"Hạo Thiên, anh đang đùa tôi đúng không?" Cô mong đây chỉ là lời nói đùa của hắn.
Cánh môi cong lên, ánh mắt Hạo Thiên tràn đầy ý cười, đưa tay nắm lấy bả vai cô.
"Anh không đùa. Anh cần em chịu trách nhiệm với anh." Vừa dứt lời, hắn liền dùng ánh mắt dễ thương như cún con nhìn cô.
Đan Linh bất lực thở dài một tiếng, cô nâng mí mắt nhìn hắn, nhàn hạ thốt ra một câu.
"Anh muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào?"
Hạo Thiên không trả lời cô ngay lập tức, lẳng lặng quan sát kĩ từng biểu cảm trên gương mặt trắng trẻo kia. Cô không hề có sự tức giận cũng không hề có sự bất mãn, vẻ mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh chờ câu trả lời của hắn.
"Anh không cần em gả cho anh. Làm người yêu anh đi!"
Một khắc, không gian và thời gian như ngưng động. Đan Linh đứng im như pho tượng nhưng hàng mày thanh tú nhíu lại không vui.
"Tôi nghĩ tôi không làm được."
Thật sự là không thể làm người yêu được.
Bàn tay to lớn của hắn chạm lên mặt cô, cảm giác mềm mại trơn mớn vô cùng thoải mái.
"Sao vậy? Tại sao em luôn cự tuyệt anh vậy? Tại sao em không bao giờ muốn yêu anh thêm lần nữa thế?"
Ánh mắt thoáng đượm buồn, hắn luôn khao khát rằng một ngày nào đó Đan Linh sẽ yêu hắn.
Hắn muốn cô yêu hắn nhưng yêu cầu đó có quá ích kỉ không?
Chính hắn từng làm cô tổn thương sâu sắc, đau đớn tột cùng, lại muốn buộc cô phải làm người yêu hắn?
Có quá đáng lắm không?
"Thiên...tôi luôn sợ rằng nếu tôi yêu anh, tôi sẽ lại...chịu tổn thương như năm xưa..."
Vừa dứt câu nói, vẻ mặt Hạo Thiên liền biến sắc. Hắn trầm ngâm nhìn mỹ nữ xinh đẹp trong tầm mắt, đáy mắt không giấu nổi vẻ buồn bã.
Thì ra...cô sợ yêu hắn sẽ nhận lại đau thương như năm xưa sao?
Hắn đột nhiên cười, một nụ cười bi ai.
Đến giờ, hắn vẫn chưa thể bù đắp lỗi lầm mà mình gây ra cho cô.
Hắn từng nghĩ không cần cô yêu hắn, chỉ cần hắn yêu cô, chỉ cần bên cạnh cô là đã mãn nguyện lắm rồi. Nhưng con người luôn tham lam, hắn vẫn mong muốn được Đan Linh yêu thương giống như năm năm trước.
Nhưng quá khứ năm đó đã trở thành cái bóng mà cô khó thoát ra được, cô có thể tha thứ cho hắn, có thể cùng hắn làm bạn nhưng tuyệt đối không thể yêu hắn.
Đan Linh vẫn luôn dặn lòng mình, dù bất luận có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối không thể yêu người đàn ông này.
"Đan Linh, anh xin lỗi, xin lỗi rất nhiều..."
Tại sao giọng của Hạo Thiên nghe lại bi thương như thế?
Sự dằn vặt và hối hận, hắn đã luôn sống trong điều đó suốt năm năm qua.
"Tôi đã nói chuyện năm đó tôi không chấp nhất, như thế lòng tôi mới thanh thản. Tôi nghĩ...anh cũng nên buông bỏ thứ tình cảm trong lòng, nhất định sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều."
Hạo Thiên im lặng.
Hắn không muốn buông bỏ tình cảm đối với Đan Linh bởi hắn yêu cô rất nhiều, muốn dùng cả đời này để yêu thương chăm sóc cô.
"Anh yêu em, đó là thứ tình cảm chân thành tận đáy lòng của anh. Anh chỉ muốn ở bên cạnh em, được cùng em trải nghiệm những điều tuyệt vời nhất trên thế gian này. Anh nguyện dùng cả quãng đời còn lại để yêu em, để cùng em đi đến cuối đời."
Đan Linh chậm rãi bước đến gần Hạo Thiên, bàn tay nhỏ chạm vào mặt hắn, có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay của cô.
"Thiên, trên đời này có rất cô gái tốt hơn tôi, tài giỏi hơn tôi, xứng với anh hơn tôi, họ nhất định sẽ khiến anh hạnh phúc cả quãng đời về sau. Anh đừng cố chấp như thế, tôi nghĩ tôi không thể yêu anh giống như năm năm trước được."
Tay Hạo Thiên bỗng nắm lấy bàn tay đang chạm vào mặt hắn, nắm thật chặt giống như rằng nếu buông ra hắn có thể mất cô bất cứ lúc nào. Hắn đã từng đánh mất người con gái mình yêu nhất nên nhất định sẽ không để điều ấy tái diễn một lần nào nữa.
"Em chính là cả thế giới của anh. Anh không cần những cô gái khác, anh chỉ cần em thôi. Dù có trăm nghìn mỹ nữ đứng trước mắt anh thì người anh yêu vẫn mãi là Đan Linh."
Lời của Hạo Thiên nói làm Đan Linh ngây người, giọng nói hắn êm đềm như tiếng suối chảy, chứa chan biết bao tình cảm sâu nặng, nó ấm áp, nó ngọt ngào, đây làm lòng người lay động.
Chỉ với một câu nói của Hạo Thiên cũng đủ khiến cô cảm thấy rằng thế gian này còn rất nhiều điều tươi đẹp.
Giọt lệ trong suốt như pha lê lăn dài trên gò má.
Đan Linh ngây người, đưa tay chạm vào mặt, cô đang khóc sao?
Thấy cô như thế, Hạo Thiên liền hoảng loạn, sợ rằng mình đã làm gì khiến cô khóc, vội lấy tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
"Anh...anh xin lỗi..."
Đan Linh ngẩng mặt nhìn hắn, "Sao lại xin lỗi?"
"Anh đã làm em khóc..." Âm thanh nghe như đang hối lỗi.
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của hắn, cô đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được mà cong môi lên. Nước mắt trên mặt kèm theo nụ cười trên môi trông giống như cô khóc vì hạnh phúc vậy.
"Không phải đâu, chỉ là tự nhiên cảm thấy muốn khóc nhưng không phải là vì buồn đâu..."
Hạo Thiên nghe cô nói, khẽ cúi đầu, nắm lấy đôi cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay. Hành động đó khiến cô ngây người.
Hắn đang làm gì thế?
"Em khóc vì hạnh phúc sao?"
Khóc vì hạnh phúc?
Hạnh phúc vì lời nói vừa nãy của hắn?
Nếu là như thế thật, phải chăng cô còn yêu người đàn ông này rất nhiều nên có thể vì một câu nói mà động lòng rơi nước mắt?
Cô không biết được rõ cảm xúc hiện tại của mình.
Hình như trái tim còn yêu hắn...nhưng tâm trí cô lại ngăn cô không được phép yêu hắn.
Hạo Thiên một thân bao phủ lấy cơ thể cô, ôm chặt cô trong lòng, ánh nhìn cực kì âu yếm.
"Linh, hãy mở lòng với anh được không? Yêu anh được không? Anh biết như thế em sẽ cảm thấy khó xử nhưng anh thề với em rằng anh nhất định sẽ không để em chịu tổn thương, sẽ không để em phải đau đớn và thống khổ, anh yêu em, yêu rất nhiều, anh muốn em được hạnh phúc, muốn em cùng anh đi đến hết quãng đường đời này..."
Câu nói thật ngọt ngào làm sao!
Đan Linh nhìn hắn, nhịp tim đập ngày một càng nhanh, mặt cũng đỏ ửng lên vì ngại ngùng với lời tỏ tình đầy sến súa của hắn.
"Anh không cần em chấp nhận anh bây giờ, để anh theo đuổi em lại từ đầu có được không? Như thế em sẽ dễ mở lòng với anh hơn..."
Thật không ngờ giám đốc đầy quyền lực của tập đoàn quốc tế M&T lại có màn tỏ tình và thuyết phục người mình yêu đầy sến súa như thế.
Dù hắn tàn nhẫn như quỷ, ác độc như ma vương, mưu kế thâm sâu thì đứng trước người mình yêu, hắn cũng chỉ là kẻ khao khát được cô ấy yêu.
"Tôi..." Cô do dự, nhưng khi nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sự nghiêm túc và chân thành kia, trên môi cuối cùng cũng được mỉm cười vì hạnh phúc, "...đồng ý để anh theo đuổi lại..." Dù sao thì cô cũng đã buông bỏ quá khứ kia rồi, cho hắn một cơ hội cũng không phải là quyết định tồi.
Lời nói khiến Hạo Thiên vui sướng tột cùng, vội vàng ôm lấy cô cứ ngỡ như bản thân mình đang mơ.
Hắn bế cô lên, xoay vòng vòng.
Chỉ một câu nói như thế đã khiến hắn vui đến tận trời mây.
Bây giờ lại cảm thấy tình yêu không hề đau thương tí nào cả, chỉ toàn là màu hồng đầy ngọt ngào trong đó.
Cuối cùng thì cô cũng mở lòng đón nhận tình yêu của hắn!