Nắng mai chiếu xuyên thấu qua tấm rèm cửa màu tối. Ánh nắng dịu nhẹ rọi vào gương mặt xinh đẹp đang ngủ say kia. Hàng mày thanh tú nhíu lại, Đan Linh từ từ mở mắt, cảm thấy vùng eo như có thứ gì đó đè nặng lên.
Cô khẽ cử động, cảm giác vòng tay ai đó ôm chặt eo cô lại.
Mọi thứ trước mắt cứ mờ mờ ảo ảo không rõ ràng, đầu óc nặng trĩu mệt mỏi.
Chút ánh nắng mặt trời chiếu vào, cô theo phản xạ nheo mắt lại không tiếp ứng kịp với ánh sáng mặt trời.
"Dậy rồi à?" Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai.
Cả người Đan Linh cứng đờ, hạ thân đau nhức khó chịu.
Cô nhận thức được rằng đây không phải là phòng ngủ của cô. Đan Linh xoay người lại, hạ thân truyền đến cơn đau nhức, cô khẽ nhíu mày lại. Hình ảnh nam nhân nằm cạnh cô, người không một mảnh vải, bàn tay to lớn ôm lấy cái eo nhỏ kia.
Gương mặt tuấn tú lãng tử hiện rõ trước mắt, yêu nghiệt mê người, ngông cuồng tự tại, phong lưu phóng khoáng.
Đan Linh sững người vài giây, hoảng hốt hét lớn:
"Aaaaa..."
Tiếng hét lớn đến mức Hạo Thiên dùng hai tay bịt lỗ tai lại, mày đẹp chau lại, vẻ mặt cực kì anh tuấn.
Đan Linh hoảng loạn không biết làm thế nào, "Tôi...tôi..."
Cô cứng họng, không thể nói nên lời nào.
Hạo Thiên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm giác được hắn ôm vào lòng ấm áp giống như đêm qua.
Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng giống như đang sốt cao.
Dùng ngón tay trỏ đặt lên môi cô, mỉm cười yêu nghiệt, "Suỵt, đừng hét lớn."
Gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc khiến mặt Đan Linh càng đỏ hơn, cô mạnh tay đẩy hắn ra, cả người nhức mỏi, hạ thân lại đau đớn ầm ĩ.
Hàng mày đẹp đẽ nhíu lại, cơn đau đó khiến cô vô cùng khó chịu.
"Đừng cử động mạnh, sẽ đau lắm đấy."
Cô ngẩng mặt nhìn Hạo Thiên, hắn biết cô đang đau sao?
Ánh nhìn nhu mì như nước, ân cần tỉ mỉ vuốt ve mái tóc của cô. Não của Đan Linh vẫn chưa thể tiêu hóa kịp những gì đang xảy ra.
Tại sao cô lại ở trên giường cùng Hạo Thiên? Trên cơ thể hai người còn không có một mảnh vải nào, không lẽ tối qua...
Đan Linh kéo chăn lên, nhìn xuống phía dưới, phát hiện có một vũng máu đỏ nằm kế bên đùi của cô.
Cô lặng người, ánh mắt trở nên trầm ngâm, không thể tin nổi những gì mình vừa thấy được.
Vậy là đêm qua cô đã cùng với Hạo Thiên...
Không...không thể nào...
Làm sao có thể xảy ra chuyện đó chứ?
Không! Những thứ cô thấy chắc chỉ là ảo giác, không phải là thật!
Đan Linh tự véo vào má mình một cái.
A, đau thật!
Vậy đây là thật, không phải ảo giác!
Đan Linh theo phản xạ tự nhiên kéo chăn lên che kín người, xoay lưng về phía Hạo Thiên, không muốn đối mặt với hắn. Hạo Thiên di chuyển người lại gần cô, ấm ấp ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô một cách nâng niu.
Cô vùng vẫy người, ở dưới vẫn không ngừng đau đớn.
Hạo Thiên nhất quyến ôm chặt cô không buông, còn nhẹ nhàng kề tai cô nói, giọng trầm ấm có chút khàn đặc tựa như rót mật vào tai:
"Em đừng cử động mạnh như thế, ở dưới sẽ rất đau. Anh không muốn thấy em đau rồi lại khóc như đêm qua."
Cô nhăn mặt, không hiểu được những gì hắn nói.
Đêm qua cô đã khóc sao?
Sao cô không nhớ nhỉ?
Kí ức đêm qua mơ hồ hiện lên trong đầu cô, cô nhớ cô cùng John uống rượu, rồi sau đó cô cảm thấy nóng trong người, chân không trụ vững mà ngã xuống, cô dựa vào người John sau đó...sau đó chuyện gì xảy ra thì cô không nhớ.
Nhưng cô nhớ đêm qua đã có một người đàn ông ôm cô vào lòng, ôn nhu dịu dàng với cô, hình như gương mặt người đó có chút gì đó khá giống với Hạo Thiên. Tóm lại là cô không nhớ rõ mặt người đó...
Không lẽ tên đó thật sự là Hạo Thiên?
Đan Linh cắn chặt môi không vui, thầm chửi mắng bản thân.
"Sao hôm qua mình ngốc như thế? Haizz, không biết đã làm ra loại chuyện xấu hổ gì nữa!"
"Em không cần tự trách bản thân đâu. Hôm qua một phần cũng do anh..." Âm thanh có chút nhỏ lại.
Hắn biết bây giờ chắc Đan Linh hận hắn lắm nhỉ?
Nhưng đêm qua hắn thật sự không nhịn nổi...
Lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế, đã rèn giũa cho hắn bản tính tự chủ được bản thân, kiềm chế được dục vọng trong người mình.
Nhưng đứng trước cô gái nhỏ, hắn thật sự chẳng thể làm chủ bản thân. Cô có một sức hút cực kì mãnh liệt đối với hắn.
"Anh im đi!"
Chuyện thành ra như thế này thật sự khiến cô vô cùng tức giận!
Sự trong trắng của cô...
Những hình ảnh đêm qua dần hiện rõ trong đầu cô. Hình ảnh cô đưa tay vội vàng cởi nút áo của Hạo Thiên, còn cả lúc cô chủ động hôn hắn.
Đan Linh vội vàng dùng tay che miệng lại, đêm qua cô cũng nhiệt tình không kém hắn.
Đối mặt với chuyện này thật sự xấu hổ quá đi mất!
Vừa làm bạn nhau không được bao lâu thì lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn này, cô thật sự không biết nên làm thế nào.
"Linh này."
Hắn đột nhiên lên tiếng, cô vẫn giữ im lặng.
"Anh sẽ chịu trách nhiệm."
Trách nhiệm?
Đêm qua chỉ là sự cố ngoài ý muốn, cô không cần hắn chịu trách nhiệm.
"Anh sẽ lấy em làm vợ."
Câu này khiến Đan Linh vô cùng kích động, cô đột nhiên ngồi dậy, mặc cho thân dưới còn đang đau dữ dội.
"Tôi không muốn gả cho anh."
Cô không muốn! Thật sự không muốn!
Cô còn ước mơ của bản thân mình, cô không muốn đi lấy chồng sớm như thế. Cô chưa muốn yêu, cô muốn dùng hết tâm tư của mình để xây dựng sự nghiệp cho bản thân.
Cô còn trẻ, cô chưa muốn gả cho người đàn nào cả.
Hạo Thiên đưa tay lên xoa đầu, dỗ dành yêu thương:
"Ngoan, anh biết em chưa muốn lấy chồng nhưng anh muốn chịu trách nhiệm việc mình đã làm."
"Tôi nói cần anh chịu trách nhiệm sao?"
"Nhưng không lẽ để em..."
Cô nghiêm túc nhìn hắn:
"Tôi ổn, tôi không sao hết! Tôi không cần anh phải lo lắng quan tâm tôi như thế!"
Cô không cần! Mọi thứ cô đều không cần!
Đan Linh chỉ muốn bình yên cả đời này, cô không lấy chồng cũng được nhưng cô phải thực hiện được đam mê của mình.
Cô muốn tự mình bước chân trên dòng đời khắc nghiệt này, không cần người đàn ông nào che chở cả.
"Tôi tự lo được cho bản thân tôi. Thiên, chúng ta đều là người lớn cả rồi, chuyện này tôi cũng không muốn trách anh. Coi như đêm qua chưa từng xảy ra, tôi với anh cũng đừng nhắc lại chuyện đó nữa."
Chuyện đêm qua cứ cho như chưa từng xảy ra đi, cô theo chủ nghĩa độc thân, chưa muốn lấy chồng.
Sự trong trắng của cô, cô đương nhiên rất tiếc, nhưng mất thì cũng đã mất rồi, muốn lấy lại cũng không được, dù gì thì cô định cả đời này không lấy chồng cũng được.
"Tôi chỉ muốn yên ổn để thực hiện được ước mơ và đam mê của tôi thôi." Nói rồi cô đứng dậy, cả người tuy đau nhưng vẫn cố gắng nhấc từng bước chân.
Bỗng, Hạo Thiên ôm lấy cô từ phía sau, môi kề tai cô, nỉ non nói:
"Nhưng...anh cũng cần em chịu trách nhiệm."
"..."
Cái quái gì thế?
Cô không cần hắn chịu trách nhiệm thì thôi, đằng này cô còn phải chịu trách nhiệm sao?
"Sao tôi phải chịu trách nhiệm?"
Hạo Thiên cười một cái, đưa tay véo má phải của cô, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
"Đêm qua...em chính là người chủ động hôn anh...còn giúp anh cởi nút áo nữa, cực kì nhiệt tình luôn...Còn nữa, đêm qua ngón tay của em liên tục bấu víu vào lưng anh, khiến anh có chút đau đấy. Em cũng ăn anh sạch từ đầu đến chân thế này, đừng phủi mông chạy đi chứ?"
Hắn nói rồi phả một làn hơi ấm vào má của cô, vành tai bỗng chốc đỏ ửng lên.
Hắn nhắc lại những chuyện hôm qua là cô xấu hổ quá.
"Em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh đấy!"