"Có phải giám đốc thích cô Selena đúng không?"
Thư kí Kim vừa lái xe, vừa nhìn Hạo Thiên qua gương chiếu hậu, lòng nôn nóng muốn biết được câu trả lời của hắn. Hạo Thiên im lặng, ngón tay thon dài đẹp đẽ đặt lên kính cửa sổ, vẻ mặt trở nên trầm tư như ban đầu.
Rất lâu sau, Hạo Thiên vẫn không nói gì, không gian càng lúc càng tĩnh lặng. Kim Hoàng như sắp mất kiên nhẫn, cậu hơi khó chịu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hạo Thiên, hình như hắn đang suy nghĩ gì đó. Có cảm giác Hạo Thiên sẽ không trả lời câu hỏi mình, thư kí Kim im lặng không nói gì. Ngay lúc cậu sắp từ bỏ việc Hạo Thiên có thích Selena không thì hắn đột ngột lên tiếng.
"Việc tôi có thích Selena không ---" Hạo Thiên đột nhiên dừng lại, thư kí Kim vừa lái xe, trong lòng đầy sự hồi hộp. Hạo Thiên bình thản cười một cái, "--- từ từ cậu sẽ biết."
Kim Hoàng mở to mắt nhìn người đàn ông ngồi ở phía sau mình, toàn bộ não không thể hiểu được câu nói của Hạo Thiên.
Từ từ sẽ biết?!
Vậy là thích hay là không thích?
Nghe mơ hồ thật!
Kim Hoàng thở dài, việc này cậu cũng không muốn hỏi thêm nữa. Dù gì thì từ từ cậu cũng sẽ biết thôi. Chỉ là không biết 'từ từ' ấy sẽ là bao lâu.
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự không quá to nhưng nhìn rất hiện đại. Hạo Thiên mở cửa bước xuống, lập tức cánh cổng tự mở ra để cho hắn đi vào. Người hầu đứng hai hàng ngay ngắn cúi đầu chào chủ nhân của họ. Hạo Thiên không mấy quan tâm đến họ, thong thả đi đến cánh cửa lớn trước mắt, hai tên vệ sĩ đứng nghiêm nghị chào hắn rồi mở cửa.
Bên trong được thiết kế theo lối kiến trúc Châu Âu hiện đại nhưng có phần u ám với tông màu đen xám xen kẽ nhau.
Hạo Thiên bước vào sảnh lớn trong nhà, tiện tay cởi áo khoác ngoài đưa cho quản gia đứng bên cạnh.
"Chuẩn bị nước để tắm chưa?"
Quản gia cúi đầu tôn kính, "Dạ rồi thưa cậu chủ."
Hạo Thiên không nói gì, đi thẳng vào bên trong nhà tắm. Phòng tắm được chuẩn bị kĩ càng, nước nóng được chuẩn bị vừa đủ độ ấm. Hạo Thiên cởi đồ đặt trên kệ rồi bước xuống ngâm mình trong làn nước ấm. Cảm giác thật dễ chịu.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Đan Linh. Lúc trước khi nhớ đến cô, trong đầu hắn sẽ hiện lên một Đan Linh giản dị đơn thuần. Nhưng bây giờ khi nhớ đến cô, trong đầu Hạo Thiên sẽ hiện lên hình ảnh của một Đan Linh mạnh mẽ xinh đẹp và hơi lạnh lùng. Nhưng rồi hắn lại bỗng nhớ đến những câu nói hôm ấy của cô, thật lạnh nhạt, thật tuyệt tình.
Hạo Thiên từ từ mở mắt ra nhìn lên trần nhà, ánh mắt trở nên buồn bã.
"Rốt cuộc em muốn tôi phải làm sao đây, Đan Linh?"
Đột nhiên câu hỏi của thư kí Kim chợt hiện lên trong tâm trí hắn: Có phải giám đốc thích cô Selena đúng không?
Cảm xúc hắn dành cho cô, hơn ai hết hắn là người hiểu rõ nhất. Hạo Thiên đã thay đổi, hắn không còn là kẻ không xác định rõ tình cảm của mình như năm năm trước. Hắn biết rõ thứ cảm xúc đối với Đan Linh là gì, thời gian còn nhiều, hắn sẽ từ từ sửa lại những lỗi sai của mình trong quá khứ, cũng sẽ từ từ chữa lành vết sẹo trong lòng Đan Linh bằng cảm xúc hắn đối với cô.
Nhưng thứ cảm xúc ấy là gì?
Là yêu? Là áy náy? Là ăn năn hối hận? Từ từ rồi chúng ta sẽ biết được thôi.
----------
Đan Linh uể oải nằm dài trên bàn làm việc, xung quanh cô là những tấm bản thảo được vẽ xong và những bản nháp bị gạch bỏ vứt tứ tung xuống sàn.
Cô nhìn bầu trời bên ngoài đã tối đen như mực, thầm thở dài than thân trách phận với ông trời. Công việc thật không đơn giản như cô nghĩ. Nó có hơi phức tạp trong việc tạo hình nhân vật. Cô không thể tạo hình theo ý muốn của mình được vì nhân vật nam chính trong tiểu thuyết được nhiều giới trẻ, đặc biệt là con gái cực kì yêu thích và họ mong muốn hình tượng của nam chính phải ngầu, phải có khí chất, phải đẹp và phải bám sát sự miêu tả ngoại hình trong truyện.
Đây là một câu chuyện khá dài, để vẽ thành truyện tranh thì cần lượt bỏ những chi tiết không mấy quan trọng và thừa thãi. Còn phải ghép những chi tiết chính sao cho nó phù hợp nhất có thể. Phải tự tưởng tượng theo bối cảnh được miêu tả trong truyện và suy nghĩ trang phục cho nhân vật.
Nói chung việc này khá phức tạp nhưng Đan Linh vẫn đủ sức để cân những thứ này vì đam mê và quyết tâm trở thành họa sĩ vẽ truyện tranh của mình.
Anthony bước vào phòng, đặt ly sữa nóng lên bàn của cô, tiện tay cầm bản thảo lên xem.
"Ồ, vẽ đẹp đấy! Nội dung rất bám sát trong tiểu thuyết, bối cảnh phù hợp, nội dung có sự sáng tạo. Năng lực của em rất tốt, đáng để khen ngợi em đấy!"
Đan Linh ngẩng mặt lên nhìn Anthony rồi nhăn mặt than thở, "Anh có biết để được như vậy em đã cực khổ như thế nào không? Em đã dùng hàng giờ để vắt óc suy nghĩ ra, vẽ đi vẽ lại muốn què tay để được như thế này!"
Anthony nghe cô nói vậy thì cười cười. Anh kéo ly sữa nóng lại gần cô, "Biết thế nên anh đã chuẩn bị sữa cho em uống này."
Nhìn ly sữa nóng hổi thơm ngon, Đan Linh bĩu môi.
"Ngoài ly sữa ra không còn gì nữa hả?"
Anthony nhếch mép cười, "Đương nhiên là còn!"
Nghe thế hai mắt Đan Linh sáng lên như tìm thấy vàng trước mắt. Nét mặt ủ rũ liền trở nên hào hứng như sắp nhận được tiền lãnh lương.
"Là gì thế?"
Anthony lấy trong túi ra một tấm vé triển lãm tranh. Nghe nói đó là cuộc triển lãm tranh được tổ chức với quy mô lớn và quy tụ nhiều họa sĩ nổi tiếng. Đây là thiên đường cũng những người yêu thích tranh và thích vẽ vời.
Đây là một tấm vé khá quý hiếm vì rất khó có được nó. Đan Linh cũng từng thử nhiều cách nhưng không được với lại cô đang rất bận rộn vì công việc của mình. Nhưng Anthony có được nó đúng là một điều kỳ diệu.
"Cái này cho em."
Đan Linh trố mắt nhìn tấm vé Anthony đưa cho cô, hai tay nâng niu như vàng như ngọc. Vẻ mặt bỗng chốc tươi như hoa mới nở, cô thích thú nhảy nhót quanh phòng, miệng cười toe toét như một đứa trẻ.
Anthony nhìn bộ dạng của cô hiện giờ mà thầm cười trong bụng. Nhìn cô thật giống như một đứa trẻ!
"Anthoy, cám ơn anh rất nhiều!"
Anthony lắc đầu, nói không có gì. Đối với anh, Đan Linh như đứa em gái nhỏ, sau khi biết về quá khứ của cô, anh lại càng thấy thương cô gái nhỏ này nhiều hơn.
"Đừng có chạy nhảy như vậy, coi chừng bị ngã đấy!" Anthony cảm thấy anh đang nhắc nhở một đứa trẻ thay vì là một cô gái trưởng thành.
Đan Linh hơi nghiêng đầu về phía Anthony, thuận miệng hỏi một câu, "Làm sao anh có tấm vé này vậy?"
Đan Linh đã mất rất nhiều công sức vì muốn có tấm vé nhưng không được. Cô thắc mắc tại sao Anthony lại có được nó?
"Một người bạn của anh quen một trong những nhà đầu tư cho triển lãm tranh ấy!"
Đan Linh nghe xong liền không khỏi ngạc nhiên, cô trố mắt kinh ngạc với những gì mình vừa nghe được từ Anthony. Anthony là người Pháp nhưng lại có khá nhiều mối quan hệ tại Việt Nam này, thậm chí khả năng nói tiếng Việt của anh cũng rất tốt, căn hộ mà họ đang sinh sống là nhờ một người bạn của anh tại Việt Nam để thuê giúp.
"Wow, anh quan hệ rộng thật!"
"Có gì đâu, dù gì thì anh cũng có họ hàng tại Việt Nam mà!"
Họ hàng?!
"Anh người Pháp gốc Việt à?"
"Đúng rồi!"
Bất ngờ thật đấy!
Quen biết Anthony lâu như vậy mà bây giờ cô mới biết anh và cô đều có gốc Việt Nam.
Nhìn Anthony rất tây, không có nét nào nhìn giống người phương đông, đặc biệt là giống người Việt Nam.
"Nhưng nhìn anh không chút nét nào giống với người Việt."
"Ừ, bù lại anh nói tiếng Việt khá tốt."
Cách phát âm tiếng Việt của Anthony khá chuẩn. Đan Linh còn nghĩ là do anh cố gắng học tập phát âm. Nhưng tiếng Việt không được nhiều người theo học lắm nên việc Anthony phát âm tốt tiếng Việt khiến cô khá ngạc nhiên.
"Khi về Việt Nam em mới biết anh nói tiếng Việt rất tốt đấy. Lúc ở Pháp em và anh chỉ toàn giao tiếp bằng tiếng Pháp."
Anthony nghe vậy chỉ mỉm cười nhẹ. Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn Đan Linh.
Buổi triển lãm có lẽ sẽ là điều mà Đan Linh rất mong chờ nhưng cô không ngờ rằng lại gặp được một người quen tại triển lãm tranh.