Gió đêm thổi mạnh vào bến cảng. Trần Hạo Thiên một thân âu phục đen nhánh, gương mặt vô cảm chầm chậm hướng mắt nhìn người đàn ông đầy máu me nằm dài trên đất, hai tay bị trói lại, gương mặt bị đánh đập nhìn rất thảm hại.
Ánh mắt Hạo Thiên không một chút sự dao động nhìn người đàn ông:
"Lô hàng đâu?"
Người đàn ông run rẩy ngẩng mặt lên nhìn hắn, gương mặt vô cùng sợ hãi, gã ta mấp máy môi, khó khăn mở miệng nói:
"Tôi không biết!"
Mắt Hạo Thiên bỗng trừng to nhìn vô cùng đáng sợ. Người đàn ông nhìn vẻ mặt của hắn, mặt gã càng biến sắc, trắng bệch không chút giọt máu. Hắn đi lại, bình thản đưa chân giẫm mạnh lên bàn tay của người đàn ông. Một khắc, ánh mắt của hắn trở nên thật đáng sợ tựa như một con quỷ.
Người đàn ông toàn thân run rẩy kịch liệt, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.
"Nói! Lô hàng ở đâu?" Âm thanh vô cùng lạnh lẽo vang lên.
Người đàn ông cắn môi, đắn đo suy nghĩ không biết nên làm thế nào. Gã hướng ánh mắt sợ sệt nhìn Hạo Thiên, ngoan cố nói:
"Tôi...thật sự không biết!"
Hạo Thiên nghe vậy không có chút tức giận. Hắn nhếch mép lên cười, một nụ cười khiến người khác rùng mình. Chân hắn nhấc ra khỏi bàn tay người đàn ông, xoay người bước đi cao quý, chỉ để lại một câu nói khiến người đàn ông nghe vừa sợ lại vừa hận.
"Giết hắn, nhớ giết luôn cả gia đình hắn."
Người đàn ông vùng vẫy mạnh mẽ cố lết thân xác đầy máu đến gần Hạo Thiên nhưng bị thuộc hạ của hắn đè lên người, đưa súng bóp còi.
Đùng!
Một âm thanh làm rung động trời đất.
Người đàn ông gục ngã xuống đất, trên đầu có một cái lỗ rất lớn. Máu chảy ra khắp nơi thành một vũng. Thư kí Kim chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, khuôn mặt vẫn bình thản giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Nhớ lời dặn của giám đốc, giết hết gia đình hắn, không để sót người nào bởi vì tất thảy bọn họ đều là tội phạm, phải diệt trừ sạch sẽ!"
Thư Khí Kim nghiêm nghị ra lệnh trong mọi người, không còn giống cậu thư kí dễ thương thường ngày nữa.
Hạo Thiên ngồi trên chiếc Mercedes màu đen chờ thư kí Kim.
Kim Hoàng mở cửa ngồi vào vị trí lái xe, nghiêng đầu nhìn vị giám đốc cao ngạo ngồi ở ghế sau:
"Thưa giám đốc, đã giải quyết tên đó rồi ạ!"
Hạo Thiên chân bắt chéo, suy tư nhìn ra kính cửa sổ, xem bầu trời đêm bên ngoài:
"Làm tốt lắm, thư kí Kim!"
Kim Hoàng 'dạ' một tiếng rồi rồ ga lái xe chạy thẳng về phía trước. Suốt cả một đoạn đường, Hạo Thiên không nói một câu nào, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Qua gương chiếu hậu, Kim Hoàng có thể thấy vẻ mặt u sầu của Hạo Thiên. Kể từ sau khi gặp mặt Selena, Hạo Thiên lúc nào cũng bày ra vẻ mặt u sầu phiền muộn, tính tình thì dễ nóng giận và cáu gắt hơn trước. Sự thay đổi đột ngột này là như thế nào? Là vì Selena?
Trong đầu Kim Hoàng chợt hiện lên suy nghĩ táo bạo đó là Hạo Thiên thích Selena.
Nhưng chợt nghĩ lại Hạo Thiên là người rất khô khan, đi theo hắn nhiều năm như thế cũng chưa bao giờ nhìn thấy hắn tiếp xúc quá nhiều với nữ giới. Nhưng khi gặp Selena, cô ấy cả gan nói hắn như thế, hắn không những không tức giận mà ngược lại còn cười dịu dàng.
Không lẽ...Hạo Thiên thật sự thích xe Selena?
Vấn đề này thật là rối não!
"Cậu đang suy nghĩ gì đó?"
Hạo Thiên cảm thấy nãy giờ Kim Hoàng cứ nhìn mình một cách chăm chú, giống như cậu đang suy nghĩ gì đó rất phức tạp.
"À...không có gì đâu giám đốc!"
Nhìn bộ dạng của thư kí Kim cũng biết được cậu đang cố giấu đi suy nghĩ của mình, huống chi Hạo Thiên là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế làm sao mà không nhận ra được điều ấy.
"Cậu không cần giấu, nhìn bộ dạng của cậu, tôi cũng biết cậu đang suy nghĩ chuyện gì đó rất phức tạp."
Như bị nói trúng tim đen, Kim Hoàng mỉm cười một nụ cười rất gượng gạo, không tự nhiên cho mấy.
"Cậu có biết nụ cười của cậu rất khó coi không?"
Kim Hoàng nghe thế thu lại nụ cười, vẻ mặt có hơi nhục nhìn Hạo Thiên. Bình thường Hạo Thiên không nói và hỏi nhiều thế đâu, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại như thế.
Uống lộn thuốc chăng?
Lúc nãy còn suy tư ngẫm nghĩ gì đó, bây giờ lại nhận xét và phê phán nụ cười của cậu?
"Giám đốc đừng nói nụ cười của tôi như thế."
Hạo Thiên chẳng mấy quan tâm đến lời nói của thư kí Kim, thản nhiên thốt lên một câu:
"Tôi nghĩ sao thì nói vậy thôi. Không lẽ cậu nhục khi tôi nói như thế?"
Giám đốc ơi là giám đốc, ngài còn nói nữa là tôi đào lỗ chui xuống đất mất! - Thư kí Kim thầm than trách trong lòng.
Kim Hoàng chỉ thầm trách số phận là thư kí nhỏ bé tội nghiệp bị giám đốc Trần bắt nạt.
"Nhìn cậu khổ sở thật! Vẻ mặt còn khó coi hơn khi nãy." Hạo Thiên mặt không biểu cảm, nói một câu nghe hơi châm chọc Kim Hoàng.
Thư kí Kim khóc không ra nước mắt, trong lòng lại càng than trách số phận của mình với ông trời.
Cậu Cảm thấy Hạo Thiên không phải là đang nhận xét cậu mà là CÀ KHỊA cậu!
"Giám đốc thật khéo đùa!"
Kim Hoàng cảm thấy nét mặt của cậu hiện giờ rất giả trân, vô cùng giả trân!
"Nhìn cậu giả tạo thật."
Lời nói mang tính sát thương cao!
Thư kí Kim bất lực nhìn Hạo Thiên. Nếu hắn nói cậu giả trân còn được chứ giả tạo thì có hơi quá đáng!
Lúc nãy Hạo Thiên trông rất đáng sợ, tàn nhẫn và lạnh lùng nhưng Hạo Thiên đang ngồi ở đây nói chuyện với cậu thì hoàn toàn khác lúc nãy.
Ôi! Không lẽ giám đốc Trần là người đa nhân cách?
"Giám đốc đừng cà khịa tôi nữa."
Hạo Thiên: "Tôi thích thế đấy, cậu làm gì được tôi?"
Kim Hoàng đứng hình tại chỗ khi nghe câu nói ấy. Cậu vừa nghe gì thế này? Giám đốc vừa nói cái gì thế? Đây là đâu? Tôi là ai?
Câu nói của Hạo Thiên gây choáng váng thật!
Hạo Thiên lạnh lùng tàn nhẫn đâu mất rồi?
Người trước mắt cậu liệu có phải là giám đốc Trần không?
Gương mặt, tóc tai, vóc dáng, giọng nói tất thảy đều rất giống nhưng lời lẻ thì...
Kim Hoàng cảm thấy từ nãy giờ cậu với Hạo Thiên giống như đang tấu hài vậy nhưng không biết là tấu hài cho ai xem thôi.
"Giám đốc, cách nói chuyện của ngài hôm nay lạ lẫm thật!"
Hạo Thiên nghe thư kí Kim nói vậy thì mặt bỗng nghiêm lại, dáng ngồi cũng ngay ngắn hơn hồi nãy. Ánh mắt chậm rãi hướng về phía Kim Hoàng đang lái xe:
"Tôi chỉ muốn xả stress thôi."
Gì?
Kiểu xả stress gì mà lạ đời thế?
Hắn có biết kiểu xả stress này khiến nhân viên của hắn từ nãy giờ rất 'đau khổ' không?
"Giám đốc làm như thế khiến tôi đau tim lắm đấy!"
Cơ mặt của Hạo Thiên có chút giãn ra, hình như tâm trạng hắn có vẻ đã tốt hơn rồi đấy.
"Chỉ là chuyện cậu đang suy nghĩ phức tạp lúc nãy có liên quan đến tôi đúng không?"
Kim Hoàng không nói gì, lặng lẽ gật đầu một cái.
Hạo Thiên vẫn như vậy, không chút biểu cảm hỏi một câu:
"Chuyện đó là chuyện gì vậy?"
Thư kí Kim hơi nheo mặt lại nhìn Hạo Thiên. Vẻ mặt có chút khó xử.
"Tôi nói ra lại sợ giám đốc giận tôi."
Kim Hoàng đi theo Hạo Thiên đã rất lâu rồi. Cậu chính là thư kí đắc lực mà Hạo Thiên tin cậy nhất. Nếu nói họ là bạn bè thân thiết cũng không sai.
"Tôi sẽ không giận cậu!"
"Có phải giám đốc thích cô Selena đúng không?"