Dựa vào ảnh chụp, mặc dù Hoắc Viễn đã trên năm mươi tuổi, nhưng trông ông vẫn ngọc thụ lâm phong như cũ. Thời gian không làm mờ đi mị lực của ông, mà ngược lại, nó còn mang đến cho anh ta một sự hấp dẫn đặc biệt của đàn ông trưởng thành. Vì ông đứng ở vị trí cao, nên ông rất tinh tế, từ trên xuống dưới đều tươm tất. Khó trách khi ông ở độ tuổi này mà xung quanh vẫn có nhiều oanh oanh yến yến như vậy.
Mỗi độ tuổi đều có khí chất riêng.
Nếu nói khí chất của Hoắc Viễn là trưởng thành và ổn trọng, thì khí chất của Hoắc Dữ Sâm lại là lạnh lùng tự phụ.
Cha con hai người rất giống nhau. Nhưng ngoại hình của Hoắc Dữ Sâm rõ ràng phù với thẩm mỹ của các cô gái trẻ ngày nay hơn.
Anh có vẻ ngoài lạnh lùng, mặt mày anh tuấn, toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra một sức quyến rũ cuốn hút.
Nhìn Hoắc Dữ Sâm trên ảnh, Hoắc Vũ không thể không cảm thán: “Anh trai cũng rất đẹp trai. Dù chụp từ góc nào cũng đẹp, dù chụp nhắm mắt cũng đẹp.”
Nghe vậy, Hoắc Viễn không nhịn được mà cười to: “Con gái nhà ba càng ngày càng biết nói chuyện đấy.”
Hoắc Dữ Sâm cũng tựa như bị câu nói của Hoắc Vũ chọc cười, trên mặt anh hiện lên một nụ cười hiếm thấy.
Hoắc Viễn chọc Hoắc Vũ: “A Vũ, còn co thì sao?”
“Con á?” Hoắc Vũ giơ tay vuốt nhẹ mặt của mình, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Trong nhà, con là người đẹp nhất.”
Hoắc Viễn ủng hộ bằng cách cười to: “Đúng vậy, con gái ba là người đẹp nhất.”
Vì sự đùa vui của Hoắc Vũ, không khí trong nhà tràn đầy niềm vui và ấm áp.
Những khoảnh khắc ấm áp như thế này, Hoắc Vũ tham lam muốn giữ lấy mãi mãi.
Nhưng cô biết điều đó là không thể.
Thời gian luôn trôi đi. Những khoảnh khắc tuyệt vời cũng ngắn ngủi.
Nhưng cô có thể giữ lại một phần tuyệt vời này.
Cô mở ứng dụng WeChat, đăng một bài viết lên trang cá nhân.
“Ba, anh trai, Chúc mừng năm mới.”
Ảnh đính kèm là một bức ảnh chụp chung của ba người họ.
Hai người trên ảnh đều có cười tươi, dù người lạnh lùng nhất thì trên mặt cũng có một ý cười nhẹ nhàng.
Sự ấm áp trong bức ảnh dường như tràn ra ngoài.
Không lâu sau khi Hoắc Vũ đăng bài, cô nhận được lượt thích từ Dư Tâm Tâm.
Một trái tim nhỏ: Wow, mình thật ngưỡng mộ cậu có một ba ba và một anh trai đẹp trai như vậy. Ba ba mình thì… một lời khó nói hết. [Tạm biệt][Tạm biệt]
Hoắc Vũ đã gặp cha của Dư Tâm Tâm một lần, ông là một doanh nhân trung niên thành công, mập mạp có hơi béo, nhưng ông thực sự là một người cha tốt đúng tiêu chuẩn, nếu không Dư Tâm Tâm cũng không thể trêu chọc cha cô ấy, nói ngoại hình của ông một lời khó nói hết.
Hoắc Vũ trả lời bằng một vài icon đáng yêu.
Sau khi trả lời, Hoắc Vũ nhận được phản hồi từ Dư Tâm Tâm.
Một trái tim bé nhỏ: lúc nào cậu rảnh? Chúng ta đi chơi nhé.
Hoắc Vũ suy nghĩ một chút, trước mùng tám Tết, cô phải đi cùng Hoắc Dữ Sâm và Hoắc Viễn thăm hỏi họ hàng, có lẽ không có thời gian đi chơi với Dư Tâm Tâm.
Heo con Bội Vũ trả lời một trái tim bé nhỏ: Sau mùng tám Tết nhé.
Nhìn ngày tháng, Hoắc Vũ không thể tránh khỏi nhớ lại chuyện Trương Quốc muốn gặp Khương Dư Khanh.
Khương Dư Khanh trông giống bà ngoại đến thế, Trương Quốc chắc không liên tưởng gì phải không?
Nghĩ đến quả bom hẹn giờ Khương Dư Khanh này, Hoắc Vũ cảm thấy hơi lo lắng.
Cô không thể nhịn được mà nghĩ, muốn khoảnh khắc ấm áp như hiện tại kéo dài lâu hơn, lâu hơn nữa.
Tâm trí của Hoắc Vũ bị cái tên Khương Dư Khanh kéo đi một lúc, cho đến khi cô tỉnh lại, câu trả lời của Dư Tâm Tâm đã đến từ lâu.
Cô ấy trả lời một câu: Được thôi.
Hoắc Vũ vừa muốn thoát khỏi WeChat, nhưng lúc này cô phát hiện có một bình luận mới trên trang cá nhân của mình.
Sói Xám: Tôi thì sao?
Sói Xám là biệt danh mà Hoắc Vũ đặt cho Mạc Trạch.
Đặt cho hắn biệt danh Sói Xám cũng là để nhắc nhở mình phải cẩn thận với con sói lớn này, cẩn thận ngày nào đó rơi vào tay hắn.
Ban đầu Hoắc Vũ không muốn trả lời Mạc Trạch, nhưng nghĩ đến ngày mai là ngày đầu tiên của năm mới, cô không nên lạnh nhạt với người khác, làm người khác không vui đúng không?