Ca Ca Thật Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ? (Cưỡng Chế Yêu)

Chương 48: Chương 49




Nhưng bây giờ, ngón tay của anh đứng yên ở hai bình luận đó mãi mà không di chuyển.

Lúc này, Hoắc Vũ nghịch ngợm thò đầu lại gần.

Cô đã không còn tức giận khi nhìn thấy những bình luận này nữa.

Cô không phải là tiền, không thể ai cũng thích cô. Cho nên, cô chỉ cần cố gắng làm tốt việc của mình, cố gắng diễn xuất cho thật tốt là được.

Nghĩ như vậy, Hoắc Vũ cười cười lấy lại điện thoại của mình trong tay Hoắc Dữ Sâm: “Anh, họ nói em như vậy là vì ghen tị em xinh đẹp hơn họ đấy.” Sau khi nói xong, Hoắc Vũ nhớ ra điều gì đó, tiếp tục nói: “Anh, đừng nói giúp em, đừng công khai thân phận của em.”

Nếu có “em gái của Hoắc Dữ Sâm”: “con gái của Hoắc Viễn” và những danh xưng như vậy, cô sợ trong tương lai dù cô có kỹ năng diễn xuất xuất sắc, nhận được một số vai diễn cũng sẽ bị nói là nhờ thân phận, cho nên cô mới có thể có được những tài nguyên đó.

Một khi cư dân mạng dùng sự tiêu cực đánh giá một người, nhiều đánh giá sẽ trở nên thiếu công bằng, bỏ qua năng lực thực sự của cô.

Hoắc Dữ Sâm cuộn cuộn đầu lưỡi, suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi nói một từ: “Được.”

Nếu đây là điều cô muốn, thì theo ý của cô vậy.

Hoắc Dữ Sâm nhìn Hoắc Vũ: “Những bình luận này không ảnh hưởng đến em thật chứ?” Qua năm mới, cô mới chỉ mười tám tuổi mà thôi, chưa tốt nghiệp cấp 3. Một số bình luận này thật sự là quá tàn nhẫn với cô.

Hoắc Vũ chớp chớp mắt, nhìn vào đáy mắt của Hoắc Dữ Sâm, mỉm cười: “Em là tiên nữ đấy.”

Làm sao tiên nữ lại dễ dàng bị những lời bình luận như vậy làm đau lòng được?

Hoắc Dữ Sâm nghĩ tới mình vừa nói: “Em là tiên nữ.” Lúc này lại nghe từ miệng cô, anh không nhịn được mà khẽ cười.

Khi hai người trở về nhà, Hoắc Vũ đã hoàn toàn quên đi những chuyện không vui vừa rồi.

Ngày Tết, chúng ta nên vui vẻ, quên đi mọi phiền muộn.

Khi họ về nhà, chỉ mới 11 giờ, còn rất sớm, vẫn còn chút thời gian để xem xuân vãn.

Vào những ngày như vậy, Hoắc Dữ Sâm cũng bỏ công việc trong tay sang một bên, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách yên tĩnh xem xuân vãn.

Hoắc Vũ đứng sau ghế sofa, nhẹ nhàng ôm cổ anh, hai tay chéo trước ngực anh.

So với Hoắc Vũ, Hoắc Viễn về nhà muộn hơn một khoảng mười lăm phút, khi ông vừa vào, ông lập tức nhìn thấy cảnh tượng hài hòa và yêu thương giữa hai anh em, không khỏi nở một nụ cười nhẹ.

Nghe thấy tiếng Hoắc Viễn về nhà, Hoắc Vũ quay đầu, nhiệt tình chào mừng: “Ba, ba về rồi.”

“Về rồi.”

Sau bữa ăn tối, Hoắc Viễn đã nói chuyện với ông cụ, cho nên ông về muộn hơn anh em Hoắc Vũ.

Sau khi vào nhà vệ sinh rửa tay xong, ông ngồi xuống cạnh hai người họ.

Sau khi xem xuân vãn được một lúc, Hoắc Viễn cảm thấy mệt mỏi: “Năm nào cũng chỉ có mấy thứ nhỏ nhặt như vậy, không có gì mới mẻ.”

Hoắc Dữ Sâm chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng.

Mục đích xem xuân vãn, chủ yếu không nằm ở nội dung của chương trình mà là gia đình đoàn tụ với nhau, làm bạn với nhau. Hoắc Vũ nghĩ đến mình và Hoắc Dữ Sâm cả Hoắc Viễn đều chưa có bức ảnh chụp chung nào, nên cô lấy điện thoại ra, nói: “Ba, anh, chúng ta chụp ảnh chung đi.”

Nghe đề nghị này của Hoắc Vũ, Hoắc Viễn cũng hứng thú: “Được, lâu rồi ba không chụp ảnh chung với các con.”

Nói là lâu rồi, nhưng thực ra từ khi Hoắc Vũ sinh ra, cả gia đình chưa từng có bức ảnh gia đình chính thức nào.

Hoắc Vũ vui vẻ lấy điện thoại ra, mở chế độ chụp hình, cô đặt một tay lên cổ Hoắc Dữ Sâm, tay kia cầm điện thoại đưa ra xa, sau khi đặt đúng chỗ, cô hào hứng nói: “Vậy con chụp đây.”

“Một... Hai... Ba! OK!”

Hoắc Vũ nhấn vài cái vào màn hình.

Bấm nhiều lần như vậy, cô đã chụp được rất nhiều bức ảnh.

Sau khi chụp xong, cô đứng thẳng lên, cúi đầu, xem từng ảnh trong album.

Bầu không khí hôm nay vui vẻ như vậy, Hoắc Viễn không nhịn được cười đùa: “Con có chụp ba mình xấu đi đấy chứ?”

Hoắc Vũ không nhịn được mà cười, cô vuốt mông ngựa với Hoắc Viễn: “Không có đâu, dù ba chụp như thế nào thì cũng rất đẹp trai.”

Cô phóng to ảnh của Hoắc Viễn ra.