Ca Ca Thật Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ? (Cưỡng Chế Yêu)

Chương 29: Chương 30




Hoắc Dữ Sâm ngạc nhiên nhìn thoáng quan Mạc Trạch đang đứng một mình: “Mạc tổng, đây là đột nhiên đổi tính sao?”

Thường thì những người đàn ông tham gia các buổi tiệc kinh doanh như vậy thường có nữ đối tác đồng hành.

Hoắc Dữ Sâm đã quen “độc vãng độc lai” , khi tham gia các buổi tiệc như vậy, anh chưa bao giờ đưa theo đối tác nữ, theo thời gian, mọi người cũng đã quen. Nhưng Mạc Trạch lại khác, mỗi lần đi tiệc, hắn mang theo đủ loại đối tác nữ, có ngây thơ, gợi cảm, quyến rũ, mỗi lần đều khác nhau. Có người trêu đùa Mạc Trạch có hậu cung ba nghìn mỹ nhân, mà nếu hắn có quan hệ với một người mỗi ngày, đời này cũng không đủ để quan hệ với hết.

Nhưng lần này, Mạc Trạch lại đến một mình, không đưa theo đối tác nữ, điều này rất khác thường.

Mạc Trạch huýt sáo một tiếng, cười rạng rỡ: “Thay đổi phong cách cái gì?”

Hoắc Dữ Sâm nghịch ly rượu rỗng trong tay, hỏi: “Thế à? Chẳng lẽ đã không còn đối tác nữ nào phù hợp với Mạc tổng?”

Phải biết rằng, trước đây chưa từng có tình huống nào giống như hôm nay, Mạc Trạch đến buổi tiệc một mình.

Mạc Trạch đáp một tiếng “Ừ” rất nghiêm túc: “Phải, toàn là một đám người dung chi tục phấn*.” Khi biết tối nay hắn muốn tham gia buổi tiệc kinh doanh này, từ vài ngày trước đã có rất nhiều phụ nữ bắt đầu tiếp cận hắn, tỏ ra quyến rũ muốn hắn mang họ đi theo. Nhưng tất cả đều bị hắn từ chối.

Hoắc Dữ Sâm nhướng mày, không nói gì.

Mạc Trạch lấy một chai rượu đỏ từ khay phục vụ bên cạnh, mở nắp, sau đó đổ đầy cốc rượu của mình và Hoắc Dữ Sâm.

“Hoắc tổng, đến đây, tôi kính cậu một ly.”

Hoắc Dữ Sâm không chút do dự uống cạn.

“Hoắc tổng, tôi lại kính cậu một ly nữa.”

“Hoắc tổng dũng mãnh, cùng uống!”

“Ha ha, thật sảng khoái, Hoắc tổng, uống tiếp!”

Hai người trẻ mới hai sáu tuổi, cứ cậu một ly tôi một ly, không biết họ đang cạnh tranh với cái gì, chỉ trong chốc lát, Hoắc Dữ Sâm đã hơi say .

Nhưng Mạc Trạch vẫn tiếp tục kính rượu cho anh.

Cả hai đã có chút say, ngày thường thì có lẽ họ đã dừng lại nhưng hôm nay không biết tại sao, không ai muốn chịu thua trước, một ly nối một ly, cuối cùng cả hai thực sự uống hết hai chai rượu đỏmạnh.

Cuối cùng, Hoắc Dữ Sâm say, Mạc Trạch cũng say nốt.

Khi Trương Quốc đến, cả Hoắc Dữ Sâm và Mạc Trạch đều nồng nặc mùi rượu.

Trương Quốc nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

Nhưng cả hai người đàn ông đều say rượu, không trả lời ông.

Trương Quốc không có cách nào khác, chỉ có thể gọi điện yêu cầu trợ lý của Hoắc Dữ Sâm đến đón anh.

Đối tác nữ của Trương Quốc nhìn xung quanh, trong lòng cô ta bắt đầu có ý định xấu.

Hoắc Dữ Sâm đã uống say rượu! Đây thực sự là một cơ hội tốt!

Cô ta suy nghĩ mãi nhưng cuối cùng cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ, mở miệng và nói: “Trương Tổng, tôi...”

Nhưng cô ta chưa kịp nói xong thì Trương Quốc đã ngắt lời: “Cô cái gì! An phận cho tôi!”

Sau khi bị Trương Quốc hét lớn, đối tác nữ của ông cũng không dám nói thêm gì. Dù sao, hôm nay cô ta là đối tác nữ của Trương Quốc, không thể làm một số việc quá đáng.

Khi trợ lý của Hoắc Dữ Sâm đến, cậu ta không thể tin được nhìn Hoắc Dữ Sâm đã say khướt.

Hoắc Dữ Sâm luôn điềm tĩnh, tự chủ, hiếm khi gặp tình huống say rượu như vậy.

Hôm nay có chuyện gì xảy ra à?

Còn Mạc Trạch cũng đã được trợ lý đưa đi.

Hai người đàn ông trưởng thành hai sáu tuổi nâng ly kính rượu nhau như trẻ con cuối cùng cả hai đều uống say?

Đây cũng có thể coi là tin tức của năm.

Trợ lý cẩn thận giúp Hoắc Dữ Sâm lên xe, lúc này, Tiểu Vương đã đợi trong xe, khi Hoắc Dữ Sâm và trợ lý lên xe, xe chạy đi một cách nhẹ nhàng và ổn định.

Lúc này Hoắc Dữ Sâm đã thở đều đều trên ghế sau.

Sau khi uống say, anh rất yên tĩnh, không ồn ào, trái lại có thêm vài phần giống con người.

Tiểu Vương nhìn qua ghế sau, hỏi trợ lý: “Hoắc tổng uống nhiều quá à?”

Trợ lý gật đầu, cảnh báo: “Đừng nhiều chuyện.”

Tiểu Vương nghe vậy, lập tức im lặng.

Khi đến cổng biệt thự Hoắc gia, Hoắc Dữ Sâm đã tỉnh lại trong giây lát.

Anh từ chối sự giúp đỡ của trợ lý và Tiểu Vương, tự mở cửa lảo đảo đi lên tầng hai.

Tiểu Vương có chút lo lắng: “Hoắc tổng uống say như vậy, chúng ta không nhìn cũng không sao chứ?”

Trợ lý cũng lo lắng nhưng Hoắc Dữ Sâm đã từ chối họ rồi, họ có thể làm gì nữa?

Trợ lý không chắc chắn nói: “Chắc tiểu thư có ở nhà, đợt lát nữa chúng ta báo với tiểu thư một tiếng, để cô ấy giúp chăm sóc Hoắc tổng.”

Tiểu Vương gật đầu: “Chỉ có thể làm như vậy.”

Bên kia, Hoắc Dữ Sâm đã lảo đảo lên tầng hai, theo trực giác của mình, mở một cánh cửa ngẫu nhiên, rồi nằm ngả trên giường, ngủ say.