Tối nay, tại khách sạn Vương Tước, có một bữa tiệc làm ăn quan trọng, lúc đó sẽ có những người thành công từ khắp đất nước tham dự. Những người tham gia vào loại tiệc chiêu đãi kiểu này đều là những nhân vật hàng đầu trong giới thượng lưu.
Hôm qua, Hoắc Vũ đã biết Hoắc Dữ Sâm sẽ tham gia buổi tiệc tối nay, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ rời nhà vào ngày mai để vào đoàn phim, trong lòng lại có một chút buồn bã. Lần này đi, dự kiến đến ngày Tết cô mới trở về, nói cách khác, cô và Hoắc Dữ Sâm sẽ không thể gặp nhau trong gần một nửa tháng.
Nhưng trong lòng cô hiểu rõ buổi tiệc hôm nay rất quan trọng, không chỉ với Hoắc Dữ Sâm mà ngay cả ông ngoại của họ cũng sẽ có mặt. Bữa tiệc như thế này không chỉ là một buổi tiệc, mà còn là một biểu tượng của địa vị.
Để có buổi tiệc ở cấp độ cao như vậy, công tác bảo mật được thực hiện cực kỳ tốt, trên Weibo căn bản không thể tra ra được bất kỳ thông tin hữu ích nào. Cô không có cách nào biết về buổi tiệc, chỉ có thể yên lặng chuẩn bị hành lý.
—
Tầng trên cùng, khách sạn Vương Tước.
Trong sảnh tiệc, quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu*. Các quý ông tham dự sự kiện đều mặc vest và có một đối tác nữ xinh đẹp bên cạnh.
Một dịp như vậy chắc chắn là một cơ hội tuyệt vời để tạo dựng quan hệ và thảo luận về kinh doanh. Trong khi đó, Hoắc Dữ Sâm cùng ông ngoại của anh, Trương Quốc, cũng đang giao lưu.
Hôm nay Trương Quốc mang theo một đối tác nữ, người này nhìn qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi, trang điểm tinh xảo, mặc chiếc váy dài hở lưng màu đỏ rực, đi đôi giày cao gót cao mười centimet, trông rất mê hoặc, quyến rũ và duyên dáng.
Trương Quốc đã già còn hơi lùn, đối tác nữ của ông lại đi đôi giày cao gót cao mười centimet, đứng bên cạnh ông, cô ta lại cao hơn ông nửa cái đầu. Hai người trông rất không hợp nhau.
Mặc dù cô ta đang nắm tay Trương Quốc nhưng ánh mắt lại thường xuyên lén nhìn về phía Hoắc Dữ Sâm, đang đứng cạnh Trương Quốc.
So với Trương Quốc già yếu, thấp bé, Hoắc Dữ Sâm lại trẻ trung, điển trai.
Anh chắc phải cao trên một mét tám lăm. Là một người đàn ông từ đầu đến chân đều toát ra sức quyến rũ không gì so sánh được, mỗi cử chi của anh đều lộ ra vẻ uy nghiêm tao nhã.
Anh giống như một quý tộc tao nhã, với dòng máu quyến rũ chảy trong người, hấp dẫn vô số người điên cuồng vì anh.
Không chỉ sở hữu gương mặt đẹp trai, anh còn giàu có. Là một trong những tỷ phú trẻ nhất nước.
Hơn hai phần ba phụ nữ trong sự kiện đều như có như không nhìn anh, phần còn lại táo bạo công khai nhìn anh.
Đối tác nữ của Trương Quốc ngày càng thường xuyên nhìn về phía Hoắc Dữ Sâm. Cô ta nghĩ những cử chỉ nhỏ của mình đã đủ kín đáo nhưng Hoắc Dữ Sâm là ai, anh nhận ra sự bất an trong ánh mắt đối phương.
Ông ngoại của anh cái gì cũng giỏi, chỉ là ánh mắt của ông đối với phụ nữ không tốt lắm.
Khu vực xung quanh ăn uống linh đình, tiếng trò chuyện không ngừng. Mỗi người đều mang một mặt nạ giả tạo trên gương mặt.
Đột nhiên, trong lòng Hoắc Dữ Sâm cảm thấy chán ngấy.
Sau khi nói với Trương Quốc mình muốn đi ra ngoài hít thở không khí, Hoắc Dữ Sâm tự mình cầm cốc rượu đi về phía cửa sổ.
Từ tầng cao nhất của khách sạn nhìn xuống, anh có thể nhìn toàn cảnh gần hết thành phố.
Bên ngoài, có hàng ngàn đèn sáng lấp lánh. Và trong số đó, có một đèn sáng là dành riêng cho anh.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hoắc Dữ Sâm có một chút ấm áp.
Anh lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay, rượu đỏ chuyển động phản chiếu ánh đèn trong khách sạn, anh ngẩng đầu uống cạn rượu đỏ trong ly.
Bỗng nhiên, có một giọng nói cợt nhã vang lên từ bên cạnh Hoắc Dữ Sâm: “Uống một mình thật buồn chán, để tôi uống cùng?”
Hoắc Dữ Sâm liếc nhìn nhìn sang.
Không biết từ lúc nào Mạc Trạch đã đứng bên cạnh anh.