*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
âm thầm kêu không ổn trong lòng, cô vội vã bày ra nụ cười vô cùng đáng yêu, hai mắt híp lại thành hình vầng trăng khuyết:
“anh hai, anh hai mới về.”
Hừ, Bạn Viễn chẳng thèm để ý tới cô, ngoảnh mặt sang một bên, thái độ lạnh như băng ở Nam cực, Tuyết Cần lè lưỡi. Chết rồi, chết rồi, anh hai về gần hai tiếng, mà mình mãi lo viết chẳng để ý, đoạn vừa rồi mình chưa kịp lưu lại nữa, hic hic, rủi anh hai giận chó đánh mèo thì em lap của cô tiêu mất.
cô len lén, nhích nhích lại gần, dùng thân thể được anh vỗ béo mấy tuần nay che lại chiếc lap top xinh xắn đáng yêu của cô, cố giảm bớt thiệt hại về mặt vật chất đến mức thấp nhất.
Hic, cô sai rồi, cô không nên quá mê mải câu chuyện mà bỏ quên anh trai, anh ấy là thùng dấm siêu siêu to.
Có lần vì cô thích em gấu mà ôm em ấy mà thân thể của cô phải trả giá vô cùng đắt, bây giờ, cô chả dám đâu.
Bây giờ mình dụ dỗ anh có quá muộn không nghỉ? Nghĩ như thế, cô cười, không phải là nụ cười đáng yêu nữa, mà là nụ cười đầy quyến rũ, vươn hai bàn tay nhỏ nhắn lên vòng qua chiếc cổ rám nắng màu đồng của anh trai, vươn đầu lưỡi nghịch ngợm liếm môi một cái.
Đầu lưỡi hồng hồng, lấp ló sau cái miệng nhỏ xinh đó bỗng dưng làm cho trí tưởng tượng của bạn Viễn bay cao, bay xa.