Chàng trai lẳng lặng nhìn cô gái mệt mỏi ngủ trên chiếc giường của anh, âm thầm lặng lẽ lau hết những giọt nước mắt cô rơi, anh cúi đầu hôn lên trán cô, rồi lên mắt, má, tần ngần một lúc lâu rồi mới do dự hôn lên môi cô, môi anh vừa chạm vào môi cô thì anh như bị ma chú, cứ mút mãi khôngngừng.
Mãi một lúc lâu, cô bé con thiếu dưỡng khí giãy dụa không thôi, anh mới tiếc rẻ rời đôi môi của cô, anh lầm bầm như mê như say:
“Tuyết Cần, Tuyết Cần, anh không cần biết mọi người nói gì, anh không cần biết thế nhân nhìn vào chúng ta như thế nào, nhưng nếu ai cản em đến với anh, anh gặp thần sát thần, gặp phật sát phật. Luân lý là gì, chỉ là ranh giới do con người tạo ra. anh chẳng cần gì cả, anh chỉ cần có em ở bên cạnh anh là đủ rồi. Tuyết Cần, Tuyết Cần, em cứ ngoan sống trong khoảng trời của riêng em…. Mọi việc có anh đây gánh thay em, dù trời có sập xuống, cũng có anh hai đỡ rồi…”
Và rồi, trong bóng đêm lặng lẽ, anh ngồi đó, chỉ nhìn chăm chú vào ô,đưa tay vuốt ve mái tóc của cô, anh thầm nhủ, cô chính là món quà mà thượng đế đã ban tặng cho anh, sau khi đã tước đoạt hết những gì anh yêu quý, thì giờ đây, anh nhất quyết không cho ai đoạt lấy cô ra khỏi vòng tay anh, dù cái giá mà anh phải trả đắt đến mức nào