Bye Bye

Chương 121




"Hắt xì ——"

Trên xe buýt, Giao Bạch che miệng mũi hắt hơi. Cậu xoa mũi, nhất định là Thích Dĩ Lạo nhớ cậu rồi.

Một nhóm người lên xe ở trạm tiếp theo, làm chiếc xe trở nên đông đúc. Giao Bạch đi ra phía sau, gót chân bị giẫm lên, rơi mất một cái giày. Cậu còn chưa kịp kéo nó lại thì bị một lực từ phía sau xô đẩy ngã chúi về đằng trước.

"Đệt."

Giao Bạch quay đầu chửi bới, sắc mặt tái xanh biểu cảm cáu kỉnh, nhưng tay lại kịp thời đỡ một cậu trai bị chen lấn nghiêng trái ngã phải, "Chậm chút."

Cậu trai nói cảm ơn với Giao Bạch, khuôn mặt thanh tú lấm tấm mồ hôi, cậu ta trông...

Có vài phần giống Lễ Giác.

Giao Bạch đang có góc nhìn của "Trần Vọng", không thể tỏ vẻ bài xích, chỉ tương đương với một người xa lạ. Cậu buông cậu trai ra, tự đứng vững một mình, quay mặt về phía cửa sổ xe.

Đường 129 dẫn đến khu đô thị đại học(1) và núi Minh Nguyên, ngày thường vốn đã có rất ít chỗ trống, song tối nay người đông hơn hẳn, các lối đi đều chật kín.

(1) Đô thị đại học 大学城 (tiếng Anh là University City) được định nghĩa là một cộng đồng hoàn chỉnh xung quanh trường đại học, với quy mô dân cư từ 5 - 10 vạn người, đảm bảo môi trường học tập - nghiên cứu tốt cho sinh viên, có chỗ ăn ở, phương tiện giao thông thuận tiện... Cấu trúc bao gồm một hạt nhân trung tâm là các trường đại học, và các khu chức năng tổng hợp phục vụ cho cộng đồng đô thị đại học đó cùng hệ môi trường sinh thái tương ứng.

Lần thứ ba Giao Bạch bị cậu trai nhìn lén, dáng vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào, muốn chờ cậu không dằn lòng được tới hỏi. Mùi máu chó nhân tạo lúc ẩn lúc hiện làm mí mắt cậu thình lình giật một cái, mắt quét qua từng người trong xe. Nhóm người ban nãy lên xe không phải là diễn viên do Thích Dĩ Lạo thuê đấy chứ?

Nếu đúng như thế, chứng tỏ Chương Chẩm đã tiết lộ cho Thích Dĩ Lạo biết chuyện gặp cậu.

Có điều...

Thích Dĩ Lạo bày ra cảnh tượng khoa trương như vậy để thăm dò cậu???

Thời gian dần trôi qua, lục tục có người "quấy rầy" Giao Bạch, mánh khóe muôn hình vạn trạng, như thể nhất định phải ép cậu lộ nguyên hình bằng được. Giao Bạch không phản ứng bất cứ ai, cậu ngồi yên tới trạm cuối, sau đó thối mặt xuống xe, đứng ở bến xe nhìn dấu giày trên chân mình, cùng vết bẩn trên ống quần, xương cụt còn hơi đau nhức.

Thôi thôi, Thích Dĩ Lạo không biết cậu dùng thân thể của chính mình, chứ không phải là nhập hồn hay bị phong ấn.

Giao Bạch ngồi xổm xuống, nắm lấy ống quần bẩn thỉu, dùng khăn giấy lau nước trái cây dính trên mắt cá chân. Trong mắt người ngoài, mắt cá chân của cậu không có hình xăm nào, song thực tế cánh đom đóm đã bị cậu lau đến ửng đỏ.

Giây tiếp theo, động tác của Giao Bạch thoáng dừng lại gần như không thể nhận thấy. Cậu nhạy bén cảm giác được mình rơi vào tầm ngắm của một máy quay gần đó.

Thích Dĩ Lạo cũng mau mau xuất hiện, đích thân cung cấp cơ hội bại lộ cho cậu đi.

Hai tiết đầu tiên của buổi chiều không có lớp, Giao Bạch mua đồ uống, ngồi trên ghế dài trong công viên uống vài hớp, sau đó gửi tin nhắn cho Chương Chẩm.

- Chào anh, tôi chuyển cho anh hai trăm trước, phần còn lại có lẽ tôi phải chờ thêm một quãng thời gian mới có thể trả lại anh.

Chương Chẩm không trả lời.

Giao Bạch chuyển 200 rồi tựa lưng vào ghế ngắm trời. Thích Dĩ Lạo bắt đầu nghi ngờ, nhưng không có nghĩa là Chương Chẩm cũng nghĩ như vậy.

Bất luận nhân vật trên thẻ che chắn thuộc giới thượng lưu, hay có dung mạo xuất chúng, hay có ngoại hình bình thường nhưng khí chất đặc biệt học tập xuất sắc, chọn một trong ba đều có lợi cho Giao Bạch. Tuy nhiên cậu lại chẳng dính dáng gì tới ba loại này. Nếu có thể liếc một cái là nhận ra cậu, hoặc liếc một cái là quen thuộc, liếc hai cái liền nhận nhau, vậy trừ phi đã trải qua đời đời kiếp kiếp, in dấu lên linh hồn.

Giao Bạch uống cạn ngụm cuối cùng trong chai đồ uống, chuẩn bị tản bộ loanh quanh, tạo cơ hội cho người của Thích Dĩ Lạo biểu diễn. Điện thoại trong túi cậu chợt đổ chuông, lại là "Sao Trên Trời".

Lần này Giao Bạch bắt máy.

"Trần Vọng, tối hôm qua tôi gọi cho cậu, tại sao cậu không nhận?" Giọng nói rất trẻ trung, cũng chứa ít kiêu ngạo.

"Tôi không phát hiện, điện thoại trục trặc." Giao Bạch đáp. Người này là ai? Trần Vọng coi cậu ta là sao trên trời, ngước nhìn lên.

"Thôi, tôi không có thời gian phí lời với cậu. Lát nữa sẽ trả cậu ba nghìn cuối cùng mà tôi nợ cậu." Người nọ nói, "Cậu gửi lại cho tôi chiếc bút máy của tôi, chúng ta xem như không ai nợ ai."

Giao Bạch không có ký ức của Trần Vọng nên cũng không biết chuyện gì xảy ra. Cậu đặt điện thoại lên đùi, xắn tay áo sơ mi trắng bị tụt xuống lên: "Bút máy?"

"Cậu làm mất rồi?!" Người nọ không kiềm chế được nỗi lòng, "Năm ngoái lúc tìm cậu vay tiền, chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Đó là di vật cha tôi để lại cho tôi, tôi thế chấp nó ở chỗ cậu trước, chờ khi hoàn trả toàn bộ số tiền cho cậu, tôi sẽ tìm cậu lấy lại cây bút..."

Đầu kia bỗng có thêm một giọng nói khàn khàn độc đoán: "Bỏ điện thoại xuống, nằm sấp trên bệ cửa sổ."

Giao Bạch nói với theo: "Không bị mất bút, cậu gửi địa chỉ cho tôi đi, hai ngày nữa tôi sẽ gửi bút máy cho cậu."

"Tút tút tút ——"

Giao Bạch trầm ngâm chậc một tiếng: "Sao trên trời, trích dẫn của sếp tổng bá đạo."

Cậu tính toán ít nhất phải mất ba, năm tiếng, Sao Trên Trời mới có thể thở lấy hơi để nhắn tin cho cậu, không ngờ chưa đầy một giờ là tin nhắn đã tới, nhanh ghê.

Cũng đúng, trâu già rồi.

"Quận Sài Tạp, Tây Thành..." Giao Bạch đọc địa chỉ, cùng thành phố à, vậy thì đi xem thử thôi. Nếu cậu đến đó, Thích Dĩ Lạo cũng có thể nhận được tin tức và thăm dò tìm hiểu cậu.

Quận Sài Tạp là quận lạc hậu nhất ở Tây Thành, địa chỉ của Sao Trên Trời còn xa xôi hơn. Giao Bạch kiên nhẫn mấy ngày, chờ Sao Trên Trời sốt ruột gọi lại cho cậu, hỏi cậu rốt cuộc có gửi hay không, cậu mới đi tàu điện ngầm rồi bắt mấy tuyến xe buýt qua đó vào tối thứ Sáu.

Giao Bạch sợ có hạn chế, nhưng không ngờ toàn bộ hành trình rất thuận lợi, xem ra khi còn sống Trần Vọng cũng đã làm chuyện này, lén lén lút lút đến nhìn Sao Trên Trời. Hành vi của Giao Bạch phù hợp với tác phong nhân vật của Trần Vọng.

Con đường vừa bẩn vừa hẹp, không khí đục ngầu, đế giày Giao Bạch giẫm phải lá rau thối, vất vả mãi cậu mới chà xát sạch thì lại đạp trúng một bãi nội tạng cá.

Ban ngày trên đường sẽ có các gian hàng, rác thải không được dọn dẹp kịp thời, dường như ngay cả đèn đường vàng lờ mờ cũng bị bao phủ bởi mùi hôi thối.

Địa chỉ do Sao Trên Trời đưa không ghi rõ số nhà, mà chỉ có tòa nhà trong một khu dân cư. Giao Bạch hỏi thăm mấy người, rẽ ngang rẽ dọc rồi quẹo vào một con hẻm tối đen. Cậu đi vào trong, có chó của ai đó sủa, nam chủ nhà nào đó dạy con mình làm bài tập, âm thanh ai đó chơi mạt chược...

Giao Bạch dừng lại, đằng sau có người đang tới đây, tiếng bước chân rõ ràng, không phải là Thích Dĩ Lạo hoặc người của hắn.

Người kia tiến vào ngõ hẻm, thẻ che chắn trước mắt Giao Bạch sáng lên.

Phùng Hà: Hai mươi ba tuổi, bạn cùng trường kiêm người trong lòng từ cấp hai đến cấp ba của Trần Vọng, tính cách thanh cao kiêu ngạo, sinh viên khoa kiến trúc thuộc Đại học Nam Kinh; năm ngoái bị bạn học lừa khi quyên góp tiền phẫu thuật cho cha, bị một tên biến thái tình dục ngược đãi giam cầm; cuối năm ngoái cậu ta tìm được cơ hội chạy trốn, vào thời điểm thương tật tuyệt vọng thì gặp gỡ tình yêu đích thực của mình, kể từ đây sinh mệnh có chốn về.

"Gãy Cánh" không đề cập tới tên của nhân vật này, lần nào ra sân cũng là Tiểu Hà, hóa ra cậu ta họ Phùng.

Nút thắt cốt truyện cũng đã thay đổi một chút.

Giao Bạch trốn vào một khúc quanh bí mật, quan sát Phùng Hà đi ngang qua mình, cậu bị ánh sáng của thẻ che chắn làm lóa mắt, bất giác theo sau.

Đậu má, cậu bám đuôi là do bị ảnh hưởng từ "Trần Vọng", người đàn anh họ Trần này thế mà lại chơi trò rình rập.

Phùng Hà xách hoa quả và mì sợi, bước rất nhanh, như thể trong nhà có ai đó đang chờ cậu ta, nên cậu ta nóng lòng muốn trở về.

Giao Bạch nhớ lại những tin tức mà mình đã đọc vào ngày tái sinh, lòng thầm nhủ, bụng Phùng Hà phẳng nhỉ.

Khỉ gió, đương nhiên là phẳng lì rồi, đây cũng không phải là thế giới nơi đàn ông có thể sinh con, nhưng thế thì người phụ nữ mang bầu ở chợ thực phẩm là ai? Hay là tin giả?

"Ông xã!"

Đằng trước vang lên tiếng gọi của Phùng Hà, hai chữ bọc đầy nước sốt ngọt ngào nóng hổi, hoàn toàn không có sự ngạo nghễ trong điện thoại.

Giao Bạch liếc thấy bóng đèn trước cửa sân nhỏ sáng lên, dưới cửa có một bóng dáng cao to đi lại không linh hoạt lắm bước ra. Y đỡ lấy Phùng Hà nhào về phía mình, lùi về sau dựa lưng vào khung cửa.

"Anh ra đón em à?"

"Ừm."

"..."

Hai người nói việc nhà, kèm theo tiếng nước dính nhớp.

Giao Bạch gãi gãi vầng trán sáng bóng đẫm mồ hôi mấy cái, sau đó vuốt hết tóc mái lên, để gió đêm thổi qua.

Ở phiên bản "Gãy Cánh" vòng đầu tiên, Thẩm Ký quen biết Phùng Hà ở độ tuổi ngoài bốn mươi, dòng thời gian chính xác, không sớm cũng không muộn, chẳng qua cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ đã thay đổi.

Trong truyện tranh, lúc ấy Thẩm Ký vẫn còn quyền lực, không giống bây giờ, một doanh nhân ngã xuống từ kim tự tháp. Hồi mới bị lật đổ, kẻ thù còn muốn trả thù y, nhưng sau vài năm, những người kia lười dùng tài nguyên tìm kiếm y, vì y thậm chí còn chẳng được tính là đối thủ. Mọi người không cùng đẳng cấp, trào phúng y chính là cho y thể diện.

Trong một năm Giao Bạch hôn mê, tinh thần quật cường nổi loạn của Phùng Hà đã biến mất, cũng đã thành công dạy cho Thẩm Ký biết yêu thích là gì, hoàn thành chuyện đời trước không làm được.

Cặp đôi BE trong nguyên tác hiện tại đã chuyển sang HE.

Thẩm Ký đè Phùng Hà vào tường hôn, vẫn luôn bảo vệ gáy cậu ta.

Phùng Hà cầm tay Thẩm Ký đặt lên eo mình, đột nhiên phát hiện y lùi lại: "Sao..."

Thấy Thẩm Ký nhìn về một hướng, trái tim Phùng tim đập nhanh hơn, sắc đỏ trên mặt biến mất: "Ông xã, nơi đó có người à?"

"Ai ở đằng kia, đi ra!" Phùng Hà chiếu đèn pin tới.

Giao Bạch đứng trong chùm sáng.

Phùng Hà nhận ra cậu, vừa kinh hoảng vừa tức giận: "Trần Vọng, sao cậu lại ở đây?"

Giao Bạch: "Tôi..."

"Trước đây tôi bận tâm đến lòng tự tôn của cậu nên không vạch trần, hy vọng cậu tự mình biết mình. Nhưng cậu thì giỏi rồi, bây giờ còn chơi trò theo dõi, ghê tởm!" Đường nét khuôn mặt đoan chính của Phùng Hà phủ kín sương lạnh.

Giao Bạch sờ chóp mũi, xem ra tâm tư của Trần Vọng đã sớm bị người trong lòng phát hiện, chỉ không chọc thủng lớp giấy cửa sổ mà thôi, giờ thì chọc rồi.

"Đưa bút đây." Phùng Hà cầm đèn pin đến gần hơn.

Trên thẻ che chắn hiện lên chữ viết.

Giao Bạch trừng mắt, mịa! Thẻ che chắn có ý nguyện của Trần Vọng?!

Cửa ải quan trọng như thế mà trợ thủ nhỏ lại không nhắc một chữ.

Giao Bạch tức giận nghiến răng, nếu không phải cậu tình cờ gặp phải, thì còn không biết ngày tháng năm nào mới có thể phát hiện ra.

"Xin lỗi." Giao Bạch đè nén cảm xúc kích động, nói theo lời trên thẻ.

Phùng Hà không lên tiếng.

Chữ trên thẻ che chắn thay đổi, Giao Bạch hóa thân thành một cái mic truyền lời, tiếp tục đọc. Cậu bị thẻ che chắn kéo vào góc nhìn của một kẻ yêu thầm hèn mọn, nhẹ giọng hỏi: "Cậu sống hạnh phúc không?"

Phùng Hà quay lại nhìn người đứng ở cửa nhà.

"Người kia thì sao, đối xử với cậu có tốt không?" Giao Bạch hỏi tiếp.

"Anh ấy đối xử với tôi rất tốt." Phùng Hà ngoảnh đầu, cứng rắn nói, "Tôi cũng sống rất hạnh phúc, không nhọc cậu quan tâm."

Giọt nước nhỏ xuống từ thẻ che chắn, rơi trên khóe mắt Giao Bạch, như thể là cậu đang khóc: "Nếu tôi chết rồi, liệu cậu có cảm thấy buồn chút nào không?"

Phùng Hà nhíu mày: "Trần Vọng, cậu bày trò gì thế?"

"Tôi còn nhớ ước mơ của cậu là trở thành một kiến ​​trúc sư. Cậu mới hơn hai mươi, cuộc đời mới vừa cất bước, chỉ cần cậu muốn, vẫn có cơ hội tiếp cận ước mơ, sở hữu ước mơ." Giao Bạch nói câu không có trên thẻ che chắn, sau khi Tiểu Hà theo Thẩm Ký, cậu ta vẫn vẽ bản thảo.

Phùng Hà ngơ ngác, cậu ta bỏ học vào đại học năm thứ ba, quỹ đạo cuộc sống trở nên lạ lẫm, đã quên mất ước mơ của mình là gì, bây giờ nó được nhắc đến, cậu ta giống như bừng tỉnh dậy từ một giấc mộng dài.

Sau tiếng vang sột soạt của túi nhựa, một chiếc bút máy được đưa tới trước mặt Phùng Hà. Cậu ta nhận bút, bởi những lời ban nãy, lần đầu tiên cậu ta nghiêm túc nhìn Trần Vọng: "Chúng ta không phải là người một đường, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa. Với tinh thần lạc quan và thái độ tích cực hướng về phía trước của cậu, tương lai cậu nhất định sẽ có hạnh phúc của riêng mình."

Khi Phùng Hà nói xong chữ cuối cùng, độ sáng của thẻ che chắn yếu bớt mấy phần.

—— giống như người chết đã yên nghỉ.

"Tiểu Hà, đi vào." Thẩm Ký đi tới, kéo Phùng Hà vào trong sân, lạnh lùng mạnh mẽ xen lẫn dịu dàng, "Không được ra ngoài khi chưa có sự cho phép của tôi."

Phùng Hà nhỏ giọng khuyên: "Không sao, em đã giải quyết rồi, anh đừng..."

Cánh cửa đóng lại trước mặt cậu ta, Thẩm Ký vặn cổ mấy cái, sải bước đi tới trước mặt cậu thanh niên xấu xí, khinh bỉ nói: "Người của tôi, là người mà cậu có thể nhớ thương à?"

Trong miệng Thẩm Ký nồng nặc mùi rượu, trên người cũng thế, một kẻ nát rượu.

Giao Bạch phớt lờ, Thẩm Ký đạp một cú tới.

Thẩm Ký nghèo túng tàn tạ, thường xuyên dùng rượu để giải tỏa, sức khỏe không còn như trước, nhưng y vẫn dư sức đối phó với người bình thường.

Trần Vọng thấp bé gầy gò, Giao Bạch bị hạn chế bởi phép che mắt, tránh không thoát.

Giao Bạch đã sẵn sàng chịu đòn, song khi một cước kia đạp đến, cậu vẫn lùi về sau một bước, giơ chân chặn lại.

Đây là phản xạ có điều kiện của Giao Bạch, tưởng chừng sẽ bị cấm, nhưng bất ngờ là cậu đã thành công.

Chân của Thẩm Ký bị đá văng ra, phần lưng không còn thẳng tắp của y gồng lên, hệt một con sư tử đực già nua bị chó mèo xâm phạm lãnh thổ.

Giây tiếp theo, sự khát máu bao phủ khắp người Thẩm Ký đông cứng.

Người trước mặt đang biến hình?

Thẩm Ký lắc lắc đầu rồi nhìn lại, bóng người trong mắt y hình như cao lớn hơn rất nhiều, y đối diện với một đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

"Cậu... Cậu là.." Giữa đôi môi không khỏe mạnh lắm của Thẩm Ký gần như bật ra một cái tên, cơ mặt già nua của y rung lên, như gặp ma.

Giao Bạch nhìn thẻ che chắn lập lòe lập lòe, đây là dấu hiệu nó sắp mất đi hiệu lực.

"Ầm!"

Cửa sân bị đóng sầm lại, vôi bên tường cửa rơi xuống ào ào.

Chậc chậc.

Giao Bạch cười ha ha quay trở về, trong đầu là bộ dáng Thẩm Ký chạy trối chết. Cậu vừa đi vừa xem điện thoại, phải nhanh lên, nếu không thì sẽ không bắt kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng mất.

Một chiếc ô tô đỗ bên cạnh lối ra vào bến xe buýt. Giao Bạch tùy ý liếc một cái là bước chân đi không nổi nữa.

Thích Dĩ Lạo ngồi dựa vào ghế lái, áp hổ khẩu lên vô-lăng, hờ hững vuốt nhẹ. Ánh mắt của hắn xuyên qua cửa sổ xe, lướt qua hộp giấy đựng mỳ cay bị cuốn lên bởi một cơn gió, va thẳng vào Giao Bạch.

Xe buýt chạy tới.

Giao Bạch nhúc nhích, cậu muốn ở lại cũng không được, vì "Trần Vọng" không thể không lên xe buýt lúc xe tới.

Trong gió xen lẫn mưa phùn, Thích Dĩ Lạo xuống xe.