Khi Giao Bạch đang ngồi học trong lớp, tất cả thông tin nhân vật của thẻ che chắn được cậu sử dụng đều xuất hiện trước mặt Thích Dĩ Lạo.
Chào đời, ấu thơ, thiếu nhi, thành niên, đại học, cha mẹ ly dị rồi tái hôn, báo cáo kiểm tra sức khoẻ... Không bỏ sót chi tiết nào.
Thích Dĩ Lạo lật xem tư liệu trong tay, tốc độ càng lúc càng nhanh, bóng tối nơi chân mày cũng ngày càng thêm âm u. Hắn bỗng ném toàn bộ tài liệu và túi hồ sơ lên bàn, giữa bờ môi nhợt nhạt thốt ra vài chữ: "Mọi thứ bình thường chứ?"
Chương Chẩm phía đối diện bàn làm việc cầm lấy túi hồ sơ, đổ xấp giấy bên trong ra, đọc từng trang một.
Giấy trắng mực đen cho thấy cậu học sinh này có một quá trình trưởng thành hoàn chỉnh, bất kể là gia đình, cuộc sống, học tập hay các mối quan hệ xã hội.
"Anh ba, chẳng lẽ anh hoài nghi..."
Chương Chẩm nhìn sắc mặt anh ba, tay túm chặt tư liệu, giọng nói run rẩy, "Linh hồn của Bạch Bạch ở trên người cậu học sinh này?"
Ngay lúc đó, bên ngoài văn phòng vang lên giọng Thích Hoài. Anh ta muốn báo cáo lịch trình ngày hôm nay.
"Hoãn toàn bộ." Thích Dĩ Lạo nhấp một hớp nước đường nguội ngắt, giống như có dị vật chặn ở cổ họng, không cách nào bật ra được.
Thích Hoài ngoài cửa nghe xong, trong cặp mắt sau tròng kính lóe lên một tia suy nghĩ sâu xa. Anh ta đứng im tại chỗ một lúc, sau đó mang theo sổ ghi chú quay người rời đi.
Trong văn phòng không có âm thanh.
Thích Dĩ Lạo ngồi trên ghế da, mở ra hình ảnh giám sát tại ngã tư đêm qua.
Chương Chẩm ngập ngừng, năm ngoái anh ba đã hao phí rất nhiều nhân lực vật lực, phái người đến thôn quê, phố cổ, núi non, thậm chí cả nước ngoài cùng biên giới, nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Đầu năm nay, anh ba bắt đầu chú ý tới những người bị thương hôn mê vì tai nạn, hoặc là tính cách đột ngột thay đổi xảy ra trong suốt một năm này... Mấy tháng sau, hắn tập trung hết sự chú ý của mình vào tất cả các trường cao đẳng đại học y, bệnh viện, chùa Minh Nguyên, và những người trong vòng xã giao của Bạch Bạch, ngay cả Thẩm Ký tưởng là đã trốn rất kỹ cũng không lọt.
Không thể loại trừ, lại sợ vuột mất manh mối gì đó, chỉ đành giám sát hết thảy.
Rõ ràng là mò kim đáy biển, lần lượt thất vọng, song anh ba không hề bỏ cuộc.
Chương Chẩm từ một người tỉnh táo biến thành một trong những kẻ điên. Anh bắt đầu tin tưởng cảnh mượn xác hoàn hồn trong phim ảnh, con người chết rồi sẽ nhập vào một thân thể khác.
Đến trẻ con cũng biết, cốt truyện đó là hư cấu, giả dối.
Nhưng anh ba đang nằm mơ, còn anh cũng mơ theo.
Chương Chẩm nghe thấy giọng nói hoảng hốt của mình: "Anh ba, cậu học sinh này không phải là Bạch Bạch. Kể cả khi cậu ta không thể nhận ra em vì một số nguyên nhân, thì em cũng không có chút cảm giác quen thuộc nào với cậu ta."
Thích Dĩ Lạo đan hai tay đặt bên môi, nheo mắt lại xem video giám sát.
Chương Chẩm đặt tư liệu trở lại trong túi hồ sơ, nhấn mạnh suy nghĩ của mình: "Bạch Bạch gặp chuyện vào mùa thu năm ngoái, trong khoảng thời gian đó Trần Vọng vẫn đi học, làm thêm, xã giao bình thường, một năm này không có bất kỳ điểm bất thường nào."
Thích Dĩ Lạo đè đốt ngón trỏ lên môi: "A Chẩm, trước khi đọc tư liệu, cậu đã có nhận thức của bản thân."
Chương Chẩm khựng lại, không phản bác.
Trong trường hợp không biết các mặt như tính cách, học thức, tu dưỡng, việc đánh giá trong lần gặp đầu tiên được dựa vào diện mạo.
Nếu cùng một tính cách, giữa ngoại hình xấu xí và đẹp đẽ, anh sẽ thiên hướng người sau là em trai mình.
Đây là sự thiên vị theo bản năng của anh, không có quá nhiều lý trí. Anh chỉ cảm thấy, mọi thứ về em trai đều phải tốt, bao gồm bề ngoài.
Chương Chẩm nhận được một vài bức ảnh do bạn bè gửi đến, người trong ảnh trông còn giống Bạch Bạch hơn cả Tri Ý, là người giống nhất cho tới nay. Anh kích động tiến đến trước bàn, áp nửa thân trên lên bàn: "Anh ba, anh xem cái này!"
Thích Dĩ Lạo dời mắt về phía màn hình điện thoại của anh.
"Là Bạch Bạch nhỉ!" Khí sắc ảm đạm của Chương Chẩm nổi lên một vệt ửng hồng dị thường, "Bạn của em từng đến rất nhiều nơi trên cả nước, một năm bốn mùa rong ruổi khắp chốn, em không ôm hy vọng nhiều, chỉ bảo cậu ta để ý hơn, không ngờ cậu ta sẽ gặp được Bạch Bạch. Bây giờ em sẽ đi đón..."
Thích Dĩ Lạo lên tiếng: "Không phải em ấy."
Chương Chẩm ngây ngốc: "Nhưng trông rất giống..."
"Anh ba anh nhìn tấm ảnh này đi, góc độ này quả thực y hệt Bạch Bạch." Chương Chẩm rơi vào trạng thái căng thẳng thần kinh, "Anh nhìn thử đi."
"Dù có giống đến mấy thì cũng không phải." Thích Dĩ Lạo chỉnh ngay ngắn chiếc máy tính xách tay bị Chương Chẩm va lệch. Hắn đã xem xong hình ảnh tại nút giao thông, hiện tại bắt đầu xem hình ảnh trong thời gian khám bệnh ở bệnh viện.
Chương Chẩm chuyển mắt, người học sinh trong video giám sát xấu xí tầm thường, từ đầu đến chân không có điểm nào có thể đạt tiêu chuẩn, làm sao có thể là em trai anh chứ.
"Những gì mắt thấy không nhất định là thật." Thích Dĩ Lạo thản nhiên nói.
Sắc mặt Chương Chẩm biến đổi liên tục, rất nhanh chóng trở thành một tấm da trống rỗng. Anh quay cuồng choáng váng, dạ dày quặn thắt, buồn nôn.
Không đúng, Bạch Bạch mất rồi, là anh tự mình ôm thi thể vào trong quan tài, anh đang làm gì...
Đau đầu, có phải là sáng nay mình chưa uống thuốc không?
Uống thuốc trước đã, uống là sẽ không sao, Chương Chẩm lảo đảo đi ra ngoài.
Khi thanh tiến độ video giám sát chạy hết, Thích Dĩ Lạo gọi điện thoại, phân công một nhóm gồm những nhân viên đáng tin cậy nhất bí mật lẻn vào Đại học Y.
Hắn có dự cảm, mèo rừng nhỏ của hắn đã trở lại.
Bọc một lớp da mới hòa lẫn vào thế gian, chỉ cần bị hắn bắt được, lớp da ấy sẽ tróc ra.
Bắt được rồi, hắn sẽ bẻ gãy đôi cánh kia, để xem cậu còn có thể bay loạn thế nào.
Thôi.
Vẫn nên giữ lại cánh đi, nếu bẻ thật, linh hồn của cậu sẽ khô héo.
Thích Dĩ Lạo đứng dậy, nhấc chân tiến vào phòng nghỉ. Hắn ngã người xuống giường, dùng ngón tay móc bùa hộ mệnh từ trong áo sơ mi ra, cuối cùng tháo xuống đặt trên ngăn tủ.
Bùa hộ mệnh mang theo nhiệt độ của trái tim hắn, chờ đợi một người chẳng mấy chốc sẽ quay trở về.
Buổi trưa tan học, Giao Bạch gặp Nhiên Diệp. Cậu không hề cảm thấy bất ngờ, đây là phần tiếp theo sau tiếng "bye bye" của cậu tối qua.
Bằng không Nhiên Diệp sẽ không đến trường học tìm cậu.
"Trần Vọng" cũng không có lý do cất công chạy lên núi nhờ anh họ xem bói cho mình.
Thời cơ ấy à, có thể gặp không thể cầu.
Nhiên Diệp lái xe chở Giao Bạch đến núi Minh Nguyên, tiến vào chính thiền viện của y.
Giao Bạch duy trì thái độ tò mò khó hiểu suốt chặng đường. Lúc Nhiên Diệp bảo cậu ngồi vào vị trí lần trước cậu đã ngồi, cậu mở miệng: "Anh họ, anh dẫn em vào chùa làm gì? Buổi chiều em còn có nhiều tiết lắm."
Một ống xăm được đưa tới.
Giao Bạch giật giật miệng, vị đại sư này đã vào phàm trần, có thêm thất tình lục dục, phong cách xử sự đơn giản dứt khoát hơn nhiều.
"Muốn em rút quẻ xăm ạ?" Giao Bạch buồn bực, "Em làm sao vậy?"
Nhiên Diệp bỏ mũ ra, để lộ cái đầu tròn nhẵn nhụi: "Tối qua ở nhà ga, anh thấy ấn đường em có máu tanh quanh quẩn, nên muốn bói cho em một quẻ."
Giao Bạch thầm trợn trắng mắt, nhưng ngoài miệng nói: "Thật ạ? Anh họ, thế anh nhất định phải giúp em xem kỹ đấy nhé!"
Nhiên Diệp đưa ống xăm đến trước mặt cậu: "Rút một quẻ."
Giao Bạch vươn tay về phía trước, nắm lấy một quẻ. Mắt liếc thấy Nhiên Diệp nhìn chằm chằm động tác của mình, cậu nói với ngữ điệu lo lắng: "Anh họ, sẽ không phải là em sắp gặp tai vạ đến nơi đó chứ?"
Nhiên Diệp xòe bàn tay với cậu.
Giao Bạch đặt quẻ xăm lên, bất luận quẻ xăm này do "Trần Vọng" hay cậu rút, thì giải quẻ cũng không đơn giản.
Nhiên Diệp nhìn xăm, yên lặng hồi lâu.
Giao Bạch đang định nói chuyện, trong thiền viện bỗng truyền đến tiếng la hét, thanh âm rất quen thuộc. Không chờ cậu kịp phản ứng, cửa phòng thiền đã bị đá văng, một bóng người màu đỏ ngược sáng xuất hiện ở cửa.
Mái tóc dài xõa tung xuống bả vai mềm mại thon gọn, dưới tà váy đỏ rực là đôi chân với mắt cá chân trắng như tuyết.
"Khương Yên." Đầu lưỡi Giao Bạch bật ra một cái tên.
"Đồ lừa trọc chết tiệt, tôi cho anh chạm thì anh không chạm, chê tôi bẩn. Tôi hẹn người khác thì anh lại chạy đến tìm cảm giác tồn tại, còn nhốt tôi trong phòng. Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Khương Yên đá một cái bồ đoàn, chân giẫm lên chiếc bàn thấp bé, tư thế khá phóng khoáng.
"A Di Đà Phật." Nhiên Diệp đặt quẻ xăm xuống, kéo váy của anh ta ra, che khuất đôi chân trắng nõn.
"Đạo đức giả." Bấy giờ Khương Yên mới phát hiện còn có người thứ ba ở đây, anh ta cười giễu cợt một tiếng, "Nhìn cái gì? Chưa thấy con trai mặc váy bao giờ à?"
Giao Bạch: "..." Một năm trôi qua, Ớt Nhỏ càng ngày càng cay.
"Chán ngắt." Ánh sáng rực rỡ nơi khóe mắt đuôi mày của Khương Yên mờ nhạt dần, anh ta xoay người rời khỏi.
"Không phải là muốn siêu độ cho bạn sao?" Nhiên Diệp nói bằng chất giọng trong trẻo.
Khương Yên dừng lại, anh ta quay đầu, thấy người thứ ba trong phòng thiền vẫn đang nhìn mình, buồn cười kỳ cục, cũng không biết nhìn gì. Một giây sau, đồng tử của anh ta hơi co lại.
Một bên túi của cậu em trai này để lộ thẻ ra vào Đại học Y.
Khương Yên nhướng bờ môi đỏ mọng, Đại học Y à, trường học của Giao Tiểu Bạch này. Anh ta thay đổi thái độ lúc trước, liếc mắt đưa tình: "Em trai, tìm lừa trọc đoán mệnh à, đừng tính nữa, mệnh không thể tính được đâu, càng tính càng mỏng."
Giao Bạch liếc Nhiên Diệp: "Anh họ, người này là..."
"Em về trường trước đi." Nhiên Diệp nói xong, ánh mắt rơi trên người cậu trở nên hàm súc sâu xa, thoáng qua liền dời sang chỗ khác.
Sau khi tìm kinh thư cho Khương Yên, bảo anh ta an tâm chép sách, Nhiên Diệp quay trở lại phòng thiền, nhưng không thấy quẻ xăm kia đâu nữa. Y đứng trước bàn, hồi lâu không nhúc nhích.
Một lúc sau, Nhiên Diệp ôm nỗi lòng thấp thỏm ngồi trên bồ đoàn, nhập định.
Quẻ xăm được gửi xuống núi, đưa đến tay gia chủ đương nhiệm của nhà họ Thích, dừng giữa ngón tay hắn một hai giây rồi bị hắn đưa cho một ông lão.
Ông lão nhìn quẻ xăm, đôi mắt đục ngầu ngưng lại. Ông vội vàng lật mở cuốn sách quẻ trong túi vải, lật liên tiếp vài cuốn mới đưa ra kết luận: "Quả nhiên là không tính được."
Thích Dĩ Lạo ngước mắt: "Nguyên nhân xuất hiện quẻ tượng này thường là gì?"
Ông lão giảm bớt âm lượng, tay che miệng, dùng giọng già nua vô cùng thần bí nói: "Thiên cơ bất khả lộ."
Thích Dĩ Lạo vẫy tay.
Thuộc hạ đứng cách đó không xa siết quả đấm đi tới.
"Nghe đồn người nắm quyền nhà họ Thích không thích máu me, tính tình bình dị gần gũi, kính già yêu trẻ, có những phẩm chất truyền thống tốt đẹp của người Trung Hoa... Đánh người không đánh mặt, tôi vẫn cần dùng mặt để kiếm sống!" Ông lão lùi lại, thân hình khô cứng dán sát tường.
"Tôi không thích máu me." Thích Dĩ Lạo phủi phủi âu phục trước người, cười nho nhã, "Vì vậy tôi đi ra ngoài."
Ông lão: "..."
"Tôi nói tôi nói!" Ông thừa nhận mình nhát gan trước khi người vệ sĩ có vóc dáng to lớn ra tay, không chơi nữa.
Thuộc hạ vội lui bước rời đi, không dám nghe nhiều một chữ.
Thích Dĩ Lạo cầm chiếc xăm trên bàn lên, hờ hững đùa nghịch: "Nói đi."
Ông lão thận trọng nói về tình huống của quẻ tượng, sau đó xách túi vải của mình run rẩy rời đi.
Quẻ xăm bị ngón tay Thích Dĩ Lạo bẻ gãy làm đôi, đầu nhọn đâm vào lòng bàn tay hắn, máu tươi chảy xuống tí tách mà hắn không hề hay biết.
Người sống tính không ra vận mệnh thì chỉ có một khả năng: Sinh mệnh bị một loại từ trường nào đó áp chế, nếu không thể thoát ra được thì sẽ là xác sống, không chết, cũng không sống.