Bye Bye

Chương 111




Buổi tối muộn, Giao Bạch tự dưng gặp một trong những tình tiết máu chó kinh điển của truyện tranh boy love: Tiết mục con dâu xấu xí gặp cha mẹ chồng. Thông thường khi tình tiết này xuất hiện, tức là kèn hiệu cao trào của tuyến tình cảm đang thổi lên, ngược một đợt xong, kết thúc HE.

Có điều, "cha mẹ chồng" của cậu đều ở trong mộ, sẽ không tra hỏi hộ khẩu của cậu, sẽ không làm khó cậu.

Kịch bản máu chó cũ rích không xảy ra, nhưng có cảm giác tâm linh kinh dị.

Thích Dĩ Lạo lấy bùa hộ mệnh dưới cổ áo Giao Bạch ra, cậu lắng nghe hắn kể câu chuyện đằng sau nó.

Câu chuyện rất dài, bao gồm một người đột biến gene bị buộc từ liên giới tính thành đơn giới tính như thế nào, làm sao để giữ được đặc tính bản chất con người dưới sự đùa bỡn của vận mệnh. Bà không thiên vị một đứa con trai, mà dạy tất cả con cái biết kiềm chế. Chẳng qua con người có vạn ngàn hình dáng, tính cách của anh chị em cũng đa dạng khác biệt.

Sau nhiều lần thất vọng, bà chịu đòn đả kích lớn, bấy giờ mới dồn hết tinh lực yếu ớt và phần còn lại của cuộc đời tàn tạ cho đứa trẻ đã học được cách tự trói buộc bản thân.

Giao Bạch không đặt câu hỏi, vẫn luôn đảm nhiệm vai trò thính giả. Cậu biết Thích Dĩ Lạo không muốn thảo luận, chỉ cần một đối tượng để giãi bày.

Thích Dĩ Lạo chia sẻ năm tháng thiếu niên bị vô số bài vở ăn mòn với Giao Bạch, sau đó đột nhiên hỏi: "Đây là lần đầu tiên em nghe những điều tôi vừa kể à?"

Giao Bạch gật đầu. Góc nhìn của viện trưởng Thích không chi tiết như Thích Dĩ Lạo, mà tiết lộ rất sơ lược.

Thích Dĩ Lạo nhướng mày, lại thêm một chuyện chưa từng làm trước khi mất trí nhớ. Hắn thả bùa hộ mệnh lại trong cổ áo của Giao Bạch, quỳ gối trước mộ bia của mẹ mình, cúi người thật sâu.

Một tay của hắn vẫn đang nắm tay Giao Bạch, các khớp ngón tay đan xen vào nhau, siết chặt lại một cách dịu dàng mà không mất sự mạnh mẽ.

Giao Bạch đứng bên cạnh, nhìn Thích Dĩ Lạo giữ nguyên tư thế kia hồi lâu, cậu nheo mắt hỏi: "Em có cần dập đầu không?"

"Không cần." Thích Dĩ Lạo nói, "Đợi đến năm thứ hai sau khi chúng ta kết hôn, vào lễ cúng bái tiết Thanh Minh, em dập đầu sau."

Chủ đề quay ngoắt kiểu xoắn ốc ba trăm sáu mươi độ, đầu óc Giao Bạch trống rỗng. Lúc cậu phản ứng lại, Thích Dĩ Lạo đã đứng dậy, hôn lên mí mắt mát lạnh của cậu, "Không trở về Lãng Lịch, ở lại đây qua đêm nhé?"

"Được rồi." Giao Bạch nhìn avatar Thích Dĩ Lạo.

Bụng con mèo dường như ưỡn ưỡn ra phía trước, cầu được vuốt ve.

Giao Bạch ngứa tay, trái tim cũng ngứa.

"Đang nhìn gì thế?"

Bên tai bỗng vang lên giọng nói, trái tim Giao Bạch đập hụt nhịp, cậu đánh trống lảng: "Nghĩa trang toàn cây cổ thụ nhỉ?"

"Ừ." Thích Dĩ Lạo vòng tay ôm eo Giao Bạch, dẫn cậu đi vào trong lâu đài cổ. Ánh mắt hắn lướt qua khoảng không mà ban nãy cậu nhìn chăm chú, nơi đáy mắt chứa đầy vẻ kỳ dị và suy ngẫm tăm tối.

Giao Bạch ngủ trong phòng Thích Dĩ Lạo. Khi cậu nằm xuống đã là 0 giờ, sau nửa đêm cậu mơ thấy mình bị quái vật xúc tu đuổi theo, trói gô, liên tục trượt dài bên bờ vực nghẹt thở.

Nếu tỉnh lại, cậu sẽ phát hiện Thích Dĩ Lạo đang ôm chặt cậu trong lòng, không ngừng nhìn cậu chằm chằm, như thể sợ hãi bả vai của cậu sẽ mọc ra một đôi cánh, bay đi, bay xa, không bao giờ quay lại nữa.

Việc cảm giác an toàn trôi mất là vô hình, nhưng nó được thể hiện một cách hữu hình.

Có lẽ là bởi ký ức sắp khôi phục, tình cảm sắp trở lại đúng vị trí, cũng có thể là do tác dụng phụ của thuốc đến sớm.

Giao Bạch ngủ không ngon, còn Thích Dĩ Lạo không ngủ. Buổi sáng hai người trao nhau nụ hôn sâu, sau đó một người đi học, một người đi làm.

Vào ngày thứ hai của khóa huấn luyện quân sự, trời u ám không mưa. Các tân sinh viên phát hiện thời tiết này còn không bằng phơi nắng mặt trời, ít nhất sẽ không ngột ngạt oi bức đến thế, trong đồ rằn ri toàn mùi chua chua.

Giao Bạch bị cảm, đầu nặng chân nhẹ. Cậu cầm cự đến trưa rồi xin phép hướng dẫn viên được nghỉ, rời khỏi sân luyện tập trong ánh mắt chăm chăm rối rắm, vừa tránh né vừa muốn tiếp cận của hot boy khoa.

Nghỉ nửa ngày không phải dùng để ngủ nướng, Giao Bạch tới Lãng Lịch thay bộ rằn ri ra, uống thuốc cảm chợp mắt một hồi, sau đó cậu gọi cho Thẩm Nhi An.

Chuông đổ chốc lát, điện thoại được kết nối.

"Thẩm Nhi An?" Giao Bạch lên tiếng trước, cổ họng khàn khàn.

Sự bình tĩnh ở đầu bên kia điện thoại bị phá vỡ, giọng Thẩm Nhi An ẩn chứa uy thế đặc thù của người bề trên: "Cậu bị ốm à?"

"Không phải, do hô lớn trong huấn luyện quân sự." Giao Bạch buồn ngủ, "Ở đâu, có thời gian gặp mặt không?"

Thẩm Nhi An lặng im một lúc lâu: "Tôi ở chùa Minh Nguyên."

Mí mắt díp lại của Giao Bạch giật giật, hôm qua Úc Lĩnh tình cờ gặp Thẩm Nhi An ở sân bay, cậu đã biết đối phương đến Tây Thành, nhưng không ngờ y sẽ ở trong chùa miếu.

Thẩm Nhi An ở trong chùa làm gì, chẳng phải mộ của mẹ y được chuyển về núi Sanh sao?

Thôi, đi thì biết.

Độ sinh động của Thẩm Nhi An vượt qua 50, sóng máu chó kia đã đổ ra, chuyện vào nhóm hẳn không còn cửa ải lớn nào, dù có máu chó thì cũng chỉ là một giọt hai giọt rò rỉ liên tục.

"Vậy để tôi qua đó, trùng hợp tôi xin nghỉ không huấn luyện quân sự." Giao Bạch ngáp một cái, "Gặp mặt tán gẫu sau."

Giao Bạch mở cửa, gương mặt bánh bẻng của Thích Nhị thò đến gần, "Cậu Bạch, cậu bị cảm mà còn ra ngoài à?"

"Cảm cúm cũng không phải là căn bệnh nghiêm trọng, có rất nhiều người đi học đi làm bình thường mà." Giao Bạch ho khan đóng cửa lại, "Tôi tới chùa Minh Nguyên làm chút chuyện."

Thích Nhị cúi người xoa tay: "Thế các anh em chúng tôi có thể theo cậu không?"

"Đi cùng đi." Giao Bạch bấm thang máy.

Thích Nhị yên tâm. Chùa Minh Nguyên nằm ở ngoại ô, gần Bắc Thành, đi đường cao tốc phải mất hơn một tiếng, rất xa. Anh ta không rõ cậu Bạch đi làm gì, nhưng cậu Bạch cho phép bọn họ theo cùng là được.

Năm trước Giao Bạch và Chương Chẩm cùng tới chùa Minh Nguyên thắp hương. Lúc đó giữa đường Giao Bạch được Chương Chẩm đỡ một đoạn, cõng một đoạn, phần lớn quãng đường đều do chính cậu leo lên.

Lần này cậu không khỏe, không leo được, nên cùng mấy vệ sĩ đi cáp treo lên, thưởng ngoạn cảnh đẹp dọc đường.

Không phải ngày lễ, thời tiết cũng không tốt, song hương khói trên chùa vẫn nghi ngút.

Giao Bạch bước dưới những cây long não cao chót vót, tay vỗ vỗ con sư tử đá và lư hương lớn trước đại điện. Cậu đi dọc theo bức tường màu vàng sáng về phía Tây, hướng thẳng đến ao phóng sinh.

Đi ngang qua ao sen, người không mấy xúc động trước phong cảnh thiên nhiên như Giao Bạch cũng liếc thêm vài lần. Cậu tiếp tục đi về phía Tây, thẳng đến điểm đích, từ xa nhìn thấy một bóng người đang ngồi xổm bên cây cầu vòm.

Người kia chính là Thẩm Nhi An, y đang ngắm cá chép đỏ bơi thành từng đàn trong nước, không chú ý Giao Bạch tiến lại gần.

Giao Bạch vừa bước tới vừa quan sát Thẩm Nhi An, cảm thấy khí chất của y thay đổi rất nhiều, khí sắc khá tệ. Thẩm Nhi An cho cậu một cảm giác rất quen thuộc, cảm giác ấy rất khó diễn tả, rồi lại không thể phớt lờ. Cậu nhất thời không nhớ ra mình đã từng thấy nó trên người ai khác.

Chẳng qua,

Sương mù trên núi Sanh đã phai nhạt rất nhiều, có thể thấp thoáng nhìn thấy đường nét mờ ảo của ngọn núi xanh.

Giao Bạch đi tới bên cạnh Thẩm Nhi An, bước vào từ trường đẹp trai lạnh lùng xung quanh y: "Ngắm cá à?"

Thẩm Nhi An sửng sốt. Y nghiêng người sang, ngửa đầu ra sau, cần cổ trắng nõn kéo dài, khuôn mặt ngày càng lạnh lùng thu hút hiện ra trước mắt Giao Bạch: "Đến nhanh thế à?"

"Tôi ngồi cáp treo tới." Giao Bạch gặp Thẩm Nhi An lần nào là cảm thán lần nấy. Tác giả của "Gãy Cánh" có phong cách vẽ đẹp thật, nhất là vai chính công, từ đầu đến chân vừa điển trai vừa xinh đẹp, từng sợi tóc, từng móng tay, từng cái lông mi đều được nắm bắt vừa đủ.

Không những có máu chó cặn bã - ti tiện dày đặc, mà còn là bữa tiệc nhan sắc thịnh soạn, bộ truyện tranh này không nổi thì ai nổi?

Thẩm Nhi An thẳng người dậy, nhìn thấy Giao Bạch, nỗi lòng chốc thì rõ ràng chốc lại mơ hồ. Mỗi lần bọn họ gặp lại nhau đều cách rất nhiều biến cố, tưởng chừng như cả một đời.

"Cuộc sống đại học có vui vẻ không?" Thẩm Nhi An nhẹ giọng hỏi.

"Mới bắt đầu, còn chưa cảm nhận ra mùi vị gì." Giao Bạch đút hai tay trong túi, ôn chuyện với y bằng ngữ khí tùy ý, "Việc học của cậu thì sao, sắp xếp thế nào?"

Thẩm Nhi An lại đưa mắt nhìn vào trong ao: "Tôi đã trao đổi với nhà trường, có thể tự học ở nhà, chỉ cần kiếm đủ tín chỉ và điểm số là được."

Giao Bạch chép miệng một cái: "Thế không thú vị."

Trong gió nhẹ có tiếng cười của Thẩm Nhi An, y nói, "Không còn cách nào."

Giao Bạch không an ủi, vì an ủi không hề giá trị. Thời gian có hạn, tinh lực cũng vậy, một người chỉ có thể làm tốt một việc ở một giai đoạn, không thể đồng thời hoạt động cả hai tay, đây là một đạo lý rất dễ hiểu.

Trên bả vai có thêm sức nặng, cậu liếc cánh tay Thẩm Nhi An khoác lên người mình, không đẩy ra.

Thẩm Nhi An thực hiện động tác này cũng không thoải mái, vô cùng cứng ngắc. Cho đến hôm nay, trong số hai người bạn thân của y, một người không bao giờ đối xử với y giống ngày xưa, còn người kia cũng không còn thân thiết như trước nữa.

Thời gian trôi qua, năm tháng đổi dời, người sống cũng sẽ thay đổi theo kinh nghiệm từng trải, trừ phi lìa đời mới có thể mãi mãi cố định ở một giai đoạn nào đó.

Giao Bạch cảm nhận được nỗi buồn bã u uất của Thẩm Nhi An. Cậu không tìm đề tài gượng ép tán gẫu, mà nhìn cảnh vật xung quanh. Trên cầu vòm có du khách qua lại, dừng chụp ảnh hoặc nghỉ ngơi, thỉnh thoảng có hương khói bay tới từ hướng đại điện, rất thần tiên.

Trên cầu có vài ống kính quay chụp cả Giao Bạch và Thẩm Nhi An, nhưng họ đều không để ý.

"Kết quả điều trị của cậu ở nước ngoài thế nào?"

"Bây giờ chuyển mùa, xương sườn cậu còn đau không?"

Giao Bạch và Thẩm Nhi An đồng thời lên tiếng, hai người nhìn nhau, người trước mỉm cười đáp một câu: "Tùy xem chuyển biến có nhiều không, hôm nay thì không có vấn đề gì."

"Đến lượt cậu." Giao Bạch nhắc nhở Thẩm Nhi An đang nhìn phần lưng cậu.

"Vẫn thế." Thẩm Nhi An trả lời, "Phải kiểm soát cảm xúc, tránh quá vui hoặc quá buồn. Bác sĩ khuyên tôi nên thả lỏng tinh thần."

Khi nói nửa câu sau, trong mắt y chợt ánh lên chút trào phúng. Thả lỏng? Với vũng lầy và tình thế y gặp phải, ngay cả người bình thường cũng khó có thể làm được điều đó.

Giao Bạch khẽ giật khóe miệng, tinh thần thiếu niên của Thẩm Nhi An đã bị hao mòn không còn gì. Nếu ảnh đại diện của y không phải một ngọn núi mà là một động vật, Giao Bạch sẽ cho rằng con thú ấy cũng bị thứ gì đó siết cổ.

Có du khách đến phóng sinh, cá bị ném vào trong ao, bọt nước bắn tung tóe rồi rơi xuống, lại bắn lên rồi rơi xuống.

Giao Bạch xem rất phấn khích, quyết định trước khi rời đi cũng kiếm ít cá thả xuống, hình như là thả một con cá được một lần ước nguyện? Điên thật đấy, nhưng hiếm khi điên lên một lần, cũng không phải không được.

"Cậu bay thẳng đến Tây Thành, có phải là vì biết Lương Đống ở trại cai nghiện bên này, muốn gặp cậu ta không?" Giao Bạch đi thẳng vào chủ đề chính, thăm dò hỏi.

"Không phải." Đường viền gò má Thẩm Nhi An bạnh ra, y im lặng giây lát, "Cậu ấy sẽ không gặp tôi."

Lời này tiết lộ rằng, quả thực y biết Lương Đống đang ở trung tâm cai nghiện ma túy.

Giao Bạch nheo mắt: "Vậy cậu đến Tây Thành làm gì?"

Thẩm Nhi An đứng yên một lúc không nói lời nào, sau đó y xuống dưới gầm cầu vòm, giẫm lên những bậc thang được mài nhẵn nhụi bởi lớp lớp dấu chân của khách du lịch. Giao Bạch chậm rãi theo sau y, bọn họ đi ra chiếc đình giữa hồ.

Ngôi đình đối diện cổng chính của chùa Minh Nguyên, lúc này vừa khéo không bóng người. Giao Bạch ngồi trên ghế đá, mông mát lạnh, cậu rùng mình một cái, đôi mắt liếc quanh bốn phía, Đàm Quân trông coi Thẩm Nhi An như giữ gìn con ngươi, hắn ta chắc chắn đang canh giữ ở góc nào đó.

Không biết Thẩm Nhi An có áp đảo được Đàm Quân trong giai đoạn này hay không.

Giọng Thẩm Nhi An vang lên bên lan can bảo vệ của ngôi đình giữa hồ, "Tôi đến chùa Minh Nguyên ở Tây Thành, là vì Nhiên Diệp đại sư."

"Các hòa thượng trong chùa nói hôm nay đại sư trở về. Tôi muốn mời ông giải thích nghi hoặc cho tôi." Áo sơ mi của Thẩm Nhi An bị gió thổi tung, thấp thoáng đường nét lưng eo gầy hẹp. Y đang ở độ tuổi hăng hái khí phách, sở hữu bề ngoài xuất sắc, chỉ lẳng lặng đứng thẳng cũng đã tỏa ra ánh sáng lóa mắt.

Tuy Giao Bạch mê sắc đẹp, cũng xem như là fan nhan sắc của Thẩm thiếu gia, nhưng cậu sẽ không bị sắc dục mê hoặc. Trai đẹp ấy mà, có nhiều lắm, ngắm là được, không cần thiết phải dùng tim dùng thận. Vì thế mắt cậu nhìn eo Thẩm Nhi An, song trong đầu lại suy ngẫm tâm tư của đối phương.

Thẩm Nhi An là một người bận rộn, y muốn gặp đại sư, trực tiếp gọi thuộc hạ dẫn người về Nam Thành không được à, hà tất tự mình đến chùa chờ chứ?

Hành động đích thân làm việc có thể nói là đủ chân thành, đồng thời cũng tiết lộ sự nghi hoặc trong nội tâm y đã mang đến ảnh hưởng lớn bao nhiêu đến y, thúc giục y phải nghiêm túc xem xét.

Núi Sanh vẫn như vậy, sương mù không dày lên cũng không tản đi.

Giao Bạch dùng một tay chống đầu: "Cậu có nghi hoặc gì, nói ra nghe thử xem."

Thẩm Nhi An nhận cú điện thoại, hơi thở thay đổi.

Đại sư đã trở lại.

Giao Bạch và Thẩm Nhi An cùng nhau đi gặp vị đại sư kia. Ngoài dự liệu của cậu, đại sư không phải ông lão râu bạc, cũng không phải người trung niên giống Thanh Vân đại sư, mà là một mỹ nam có thần thái phong độ Thanh Hoa, cùng lắm là bằng tuổi Chương Chẩm.

Là một thiên tài, kẻ lạc loài chốn cửa Phật.

Nhiên Diệp mặc một bộ tăng bào trắng, đầu sáng và tròn. Y đang nói chuyện với tiểu hòa thượng ở thiền viện, hai ánh đèn sau lưng bao lấy y, mày mắt thanh tú lạnh lùng xuất trần.

Giao Bạch chắc chắn trong "Gãy Cánh" không có nhân vật này, mới được tăng thêm.

Nói chính xác hơn là vòng lặp thứ hai mới có, giống anh em họ Úc, khi xuất hiện tự nhiên sẽ mang theo một cốt truyện riêng.

Giao Bạch đang nghĩ ngợi thì thấy ánh mắt trong suốt của Nhiên Diệp né qua Thẩm Nhi An, nhìn thẳng vào cậu.

"..."

Làm sao, nhìn ra ông đây là linh hồn đến từ thế giới khác hay thế nào?