Giao Bạch được Thích Dĩ Lạo bế đi với tư thế bế em bé, cậu nhanh chóng lặng lẽ móc khẩu trang từ trong túi ra, đeo lên.
Mẹ kiếp, cái cách bế này, thật mất mặt.
Thích Dĩ Lạo một tay cầm ô, một tay nâng Giao Bạch, thịt đào đè lên cánh tay, nảy lên nảy xuống, mềm mại tròn trịa, cực kỳ đàn hồi. Bước chân của hắn chậm lại, càng đi càng chậm, đôi chân dài và bờ lưng cao thẳng rất quyến rũ.
Có người qua đường ném tới ánh mắt hiếu kỳ, Giao Bạch yên lặng nắm lấy cán ô, kéo chiếc ô xuống che khuất đầu mình. Hai chân cậu vắt vẻo bên hông Thích Dĩ Lạo, lười biếng đung đưa hình vòng cung.
Vào trong xe, Giao Bạch kéo khẩu trang xuống dưới cằm, một luồng hơi thở nam tính đậm đặc tràn vào trong mũi cậu, xen lẫn với âm thanh cửa xe bị đóng sầm lại.
Thích Dĩ Lạo ngồi xuống cạnh cậu, tháo một cúc áo trên sơ mi màu xám đậm, viền môi sắc sảo, khuôn mặt không có chút ý cười nào, phong độ tu dưỡng gì cũng đều bị nhốt ở ngoài xe.
Giao Bạch phát hiện giày thể thao của mình sạch sẽ, còn giày da của Thích Dĩ Lạo dính nước mưa trộn lẫn vài vết bùn. Cậu nhấc chiếc ba lô đặt giữa hai người lên, ném sang bên cạnh, sau đó áp sát cười: "Ghen à?"
Thích Dĩ Lạo phớt lờ, chỉ bình tĩnh nói: "Lái xe."
Tài xế đằng trước khởi động xe, mắt nhìn thẳng, cẩn thận hít thở, hoàn toàn không dám nhìn ra sau.
Trong xe hơi ngột ngạt.
Giao Bạch khẽ hừ một tiếng, cậu ngồi trở lại chỗ ngồi ban đầu, bắt đầu nghịch điện thoại.
Khí áp quanh thân Thích Dĩ Lạo lại hạ thấp lần nữa, thanh niên chỉ hỏi mỗi một câu, hắn không đáp là không hỏi tiếp, cũng không có ý định chủ động thẳng thắn.
Có thể cho không gian, nhưng phải có giới hạn, chẳng lẽ trước đây hắn toàn mặc kệ?
Thích Dĩ Lạo thoáng sững sờ, trước khi mất trí nhớ, hắn và chàng trai trẻ còn chưa tính là người yêu.
Tình cảm này đầu tiên ở trong bóng tối, sau đó là nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, mãi cho đến tận lúc hắn mất trí nhớ, nó mới bước ra ánh sáng mặt trời.
Sự tức giận và bất mãn trong mắt Thích Dĩ Lạo nhất thời bị thay thế bởi nỗi phức tạp sâu sắc, đầu lưỡi đặt giữa hàm răng, phát ra tiếng tặc lưỡi trầm thấp không thể nghe thấy, có ảo giác như mình tự đội nón xanh cho mình.
"Ngồi qua đây." Thích Dĩ Lạo vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Giao Bạch đang chơi dở trận game trên điện thoại, tình hình rất tốt song cậu lại tùy ý thoát ra, cũng không cần điểm tích lũy. Giao Bạch ném di động lên ba lô, liếc xéo Thích Dĩ Lạo một cái: "Chịu để ý đến em rồi à?"
Thích Dĩ Lạo không phí lời thêm, duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp kéo Giao Bạch lên đùi mình.
Giao Bạch: "..."
"Tuy trần xe rất cao, không đến mức đụng đầu, nhưng làm như thế trong xe vẫn rất nguy hiểm." Cậu nghiêm túc, "Chú à, em phải thắt dây an toàn."
Cơ bụng Thích Dĩ Lạo giật giật trước tiếng xưng hô này của cậu.
"Lái xe chậm chút." Thích Dĩ Lạo dặn dò tài xế, tay hắn vòng quanh người trên đùi, "Ngày huấn luyện quân sự đầu tiên thế nào?"
Giao Bạch vốn tưởng Thích Dĩ Lạo định nghe ngóng chuyện giữa cậu và Úc Lĩnh, tiễn biệt là cái kiểu tiễn nào, không ngờ lại hỏi chuyện cậu huấn luyện quân sự. Cậu nhún vai: "Vẫn được."
Thích Dĩ Lạo tựa vào thành ghế, ngẩng khuôn mặt vô cùng biếng nhác quyến rũ: "Chứng viêm da có tái phát không?"
"Đã điều trị mấy năm rồi, không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời trong thời tiết nắng gắt nhất, nhưng những lúc khác xịt thuốc xong thì không có vấn đề gì." Âm cuối của Giao Bạch vẫn còn đọng bên môi, cần cổ chợt ngứa, chóp mũi thẳng tắp của Thích Dĩ Lạo kề sát, cọ cọ cậu.
Giao Bạch vừa quay đầu thì vách ngăn đã được nâng lên. Tốc độ tay của tài xế lợi hại ghê.
Có một cảm giác ấm áp đang dạo khắp các động mạch của cậu, bao phủ hết lớp này đến lớp khác, phần lưng cậu tê dại từng cơn.
Sau khi trải nghiệm sự thăm dò tiếp xúc đêm qua, Thích Dĩ Lạo như mắc chứng khao khát đụng chạm da thịt, nhẫn nhịn một ngày đã đến cực hạn, làm xong việc liền dựa theo định vị trên bùa hộ mệnh tìm tới đây.
Chàng trai đã tắm rửa sạch sẽ sau huấn luyện quân sự, cơ thể thoảng hương sữa tắm chanh xanh và mùi thuốc đắng chát. Ngửi thấy hai mùi hương kia, Thích Dĩ Lạo chẳng màng điều gì mà hôn lên cần cổ ngay trước mắt mình.
Giao Bạch đẩy vai Thích Dĩ Lạo, Thích Dĩ Lạo ôm lấy cậu, trái tim trong lồng ngực nhảy lên nhanh và mạnh mẽ.
Tiếng vang "thịch thịch thịch" len lỏi vào trái tim Giao Bạch, muốn cùng nhịp đập với cậu.
Giao Bạch nghi hoặc thầm nghĩ, có chuyện gì xảy ra thế, trạng thái của Thích Dĩ Lạo dường như tốt hơn trước khi gặp chuyện, hơn cả lần đầu tiên cậu gặp hắn? Bây giờ đã kết thúc thời kỳ phát triển, trở nên ổn định rồi sao? Sẽ nhanh vậy cơ à?
Thật sự ổn định thì chắc chắn không có gì tốt hơn, nhưng chỉ sợ...
Giao Bạch cụp mắt nhìn mái tóc đen của Thích Dĩ Lạo, nhà họ Thích không có gene hói đầu, tóc rất dày. Cậu hâm mộ ngắm chốc lát rồi đột ngột nhúc nhích.
Thích Dĩ Lạo siết cậu chặt hơn, chưa kịp mở miệng thì ống tay áo sơ mi đã bị kéo lên.
Giao Bạch là người từng trải, cũng thuộc phái hành động. Cậu cảm thấy có gì đó không ổn là sẽ kiểm tra ngay, kết quả thực sự để cậu nhìn thấy lỗ kim xanh tím.
"Anh đã tiêm cho mình cái gì?" Sắc mặt Giao Bạch khó coi.
Từ lúc tỉnh dậy, Thích Dĩ Lạo vẫn luôn nghĩ xem mình từng bước bị thu hút rồi đi vào cạm bẫy tình cảm thế nào, hiện tại hắn đã phát hiện ra hai ưu điểm của người yêu nhỏ, thông minh, nhạy bén, là một người trẻ tuổi rất hoạt bát giỏi giang, nanh vuốt cũng sắc, không phải là một thú cưng bị thuần phục chỉ biết vâng lời.
"Tiêm vào ít đồ chơi, tôi có chừng mực." Thích Dĩ Lạo trả lời.
"Anh có chừng mực cái con khỉ!" Giao Bạch vớ lấy điện thoại gọi cho một nhân viên nghiên cứu mình quen. Cậu cũng không vòng vo mà hỏi thẳng vấn đề, đối phương nói với cậu là đã ký thỏa thuận bảo mật.
Thích Dĩ Lạo nhéo nhéo gò má phồng lên của cậu: "Không biết lớn nhỏ. Đó chỉ là thuốc ức chế thôi, chú muốn cảm thấy dễ chịu hơn chút."
Giao Bạch sững lại, nén giận hỏi: "Khi nào thuốc hết tác dụng?"
"Không xác định, khoảng ba bốn mươi tiếng." Thích Dĩ Lạo thản nhiên bình tĩnh, tay vuốt nhẹ môi cậu.
Hơi thở ấm áp của Giao Bạch phả lên khớp ngón tay hắn: "Tác dụng phụ thì sao?"
Thích Dĩ Lạo nhíu mày cười: "Đó là chuyện sau khi thuốc hết tác dụng, giờ không cần suy xét."
Giao Bạch: "..."
Cái gọi là thuốc đi đường tắt, hiệu quả càng tốt thì tác dụng phụ càng lớn, trên đời này không có bữa trưa miễn phí, hưởng thụ bao nhiêu, nhất định phải phun ra bấy nhiêu. Cậu quay đầu nhìn cửa kính xe mờ mịt: "Bao giờ thời kỳ phát triển của anh kết thúc?"
Thích Dĩ Lạo tựa cằm lên hõm vai cậu, nhắm mắt: "Không biết, chắc sắp rồi."
"Thế sao anh không chờ?" Giao Bạch bực bội hét lên, "Nhất định phải dùng thuốc vào lúc này à? Chẳng phải là đã qua thời điểm bất ổn nhất rồi sao?"
Quần áo quanh eo bị vén lên rồi lại trượt xuống, một bàn tay dán sát vuốt ve vòng eo của cậu, kèm theo một tiếng cười không nghe ra cảm xúc gì nhưng lại có thể khiến người ta run rẩy rùng mình: "Có ảo giác, quá phiền."
Giao Bạch ngạc nhiên, còn có ảo giác? Liên quan tới nhân vật chính thụ hay là Tiểu Linh? Hoặc là cả hai.
Ghế sau xe rơi vào im lặng.
Giao Bạch ngồi trên đùi Thích Dĩ Lạo, kệ hắn dùng mình làm gối ôm.
Viền môi nhạt bị nụ hôn làm ướt, Giao Bạch lập tức giật mình: "Chờ lát nữa hôn đi, em có vài chuyện phải phân tích đã."
Thích Dĩ Lạo giữ gáy Giao Bạch không cho cậu trốn, tiết tấu nụ hôn tản mạn nhưng sức mạnh lại như muốn nuốt chửng cậu: "Em cứ nghĩ việc của em đi, sẽ không cản trở em đâu."
Giao Bạch vô thức triền miên với Thích Dĩ Lạo, nghĩ bụng, thế này còn phân tích cái quỷ gì nữa.
Xe không lái về Lan Mặc Phủ, mà dừng ở Lan Ý Trai.
Tài xế đang đợi ông chủ lên tiếng, giám đốc Lan Ý Trai cũng đang chờ sếp xuống xe.
Cửa ghế sau mở ra, một chiếc giày da bước xuống, giẫm vào màn mưa nước văng tứ tung, theo sau là đôi chân thon dài được bọc trong quần tây.
Giám đốc vội vàng nghênh đón: "Chủ tịch."
Tâm trạng Thích Dĩ Lạo rất tốt, hắn mỉm cười "Ừ" một tiếng, cong tay gõ mép cửa xe hai lần: "Đi ra."
"Chờ một lát!" Trong xe vọng ra giọng nói không kiên nhẫn.
Giám đốc cả kinh, vội thức thời cúi đầu lùi về sau, không nhìn nhiều cũng không nghe nhiều.
Cửa xe mở hé, mùi hoa hạt dẻ bị mùi mưa cuốn đi. Giao Bạch sửa sang lại chiếc áo phông nhàu nhĩ. Cậu lấy khăn giấy lau phần vải trước ngực, nhìn bằng mắt thường thì không có gì khác lạ, song cậu luôn cảm thấy hơi ẩm ướt.
Chết tiệt, lão biến thái Thích Dĩ Lạo!
Giao Bạch vo tròn khăn giấy nhét vào thùng rác, sau đó khom lưng nhảy vào dưới ô Thích Dĩ Lạo, cố tình nhảy cao đến nỗi nước mưa bắn tóe lên một ống quần của Thích Dĩ Lạo.
Thích Dĩ Lạo nắm tay cậu, lại bị vung ra.
"Ở bên ngoài dính nhau phát ngấy thế làm gì." Giao Bạch đã bị ông chú già mất trí nhớ dọa sợ. Cậu đút tay trong túi, hất cằm về phía cổng lớn của Lan Ý Trai, "Đi thôi."
Thái dương Thích Dĩ Lạo giật giật, hắn nắm lấy cằm của thanh niên, nhìn chằm chằm không biểu lộ cảm xúc gì.
Chỗ bị cắn trên bả vai và xương quai xanh của Giao Bạch dường như đang bị một con quái thú hà hơi, nổi một lớp da gà. Chưa rõ mức độ cố chấp của lão biến thái, sẽ không phải là hắn còn ẩn giấu thuộc tính điên cuồng đó chứ?
"Nắm nắm nắm." Giao Bạch nắm chặt tay Thích Dĩ Lạo, lắc lắc giống trẻ mẫu giáo, "Được chưa?"
Thích Dĩ Lạo nhìn cậu chăm chú chốc lát, bỗng bật cười thành tiếng: "Chú đã quá nuông chiều em."
Sau lưng Giao Bạch rợn rợn: "Còn muốn ăn không?"
"Ăn." Thích Dĩ Lạo nắm chặt khớp ngón tay tưởng chừng yếu ớt nhưng thực ra rất cứng cỏi của cậu, ôn hòa cười nói, "Em ngoan ngoãn chút, đừng chọc chú giận, sẽ lấy thước đánh mông em đấy."
Giao Bạch loạng choạng.
Các vệ sĩ phía sau đều đang nhìn xuống đất, vào giờ phút này, họ đều là người mù, không đúng, là người điếc.
Giao Bạch đi cùng Thích Dĩ Lạo vào Lan Ý Trai, bên tai cậu vang lên tiếng thì thầm: "Lồng kim loại của chú ở chỗ em à?"
"Không ở." Giao Bạch nói, "Anh đã tháo nó xuống trước khi xảy ra chuyện, em không tìm thấy."
Cậu dừng bước, "Làm sao, anh muốn đeo à?"
Thích Dĩ Lạo bóp bóp sống mũi, ngón tay cọ qua miếng băng cá nhân được dán bên trên. Ban nãy hắn chợt cảm thấy không thích ứng, muốn bị giam cầm. Có lẽ đây là dấu hiệu cho thấy ký ức sắp quay trở về.
"Vào đi." Thích Dĩ Lạo gập ô lại đưa cho thuộc hạ, bàn tay nhẹ nhàng đẩy lưng Giao Bạch, "Ăn xong sớm thì đưa em về trường sớm."
Trong Lan Ý Trai không có hơi ẩm, khiến con người ta dễ chịu. Sau ba mùa thu, Giao Bạch lại tới nơi này, xương sườn đã lành, cơ thể vẫn khô ráo, không ướt như chuột lột, hơn nữa... Tài sản của Thích Dĩ Lạo đều nằm trong tay cậu, Lan Ý Trai mang đến cho cậu một cảm giác thân thuộc nhất định, giống như bước vào căn nhà riêng của mình, vô cùng thư thái.
Trùng hợp là, Thích Dĩ Lạo đã dẫn Giao Bạch vào phòng riêng mấy năm trước.
Thích Dĩ Lạo mất đi đoạn ký ức này, không biết bữa ăn năm ấy, còn Giao Bạch lười nhắc, nên họ ngồi xuống gọi món ăn.
Khi nghe thấy Thích Dĩ Lạo dặn dò giám đốc lấy canh gừng, lông mi Giao Bạch rung rinh, cậu nhanh chóng nhìn sang.
Thích Dĩ Lạo tựa lưng vào ghế, nơi cổ họng phát ra một âm tiết: "Hửm?"
"Không có gì." Giao Bạch chống cằm ngắm đồ trang trí đắt tiền. Căn phòng này dành riêng cho Thích Dĩ Lạo, rộng lớn, đơn giản mà cao cấp, có cả phòng ngủ lẫn phòng họp, bố trí đầy đủ. Cậu tính toán sơ qua, Khương Yên đã trả cậu ba mươi nghìn tệ, cộng thêm mấy triệu trong thẻ, cậu nên làm gì với số tiền này đây.
Giao Bạch vô thức lẩm bẩm ra khỏi miệng, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Thích Dĩ Lạo, cậu dứt khoát nói tiếp luôn: "Anh thấy khu vực nào ở Tây Thành có triển vọng phát triển tốt? Em đầu tư thử xem."
Thích Dĩ Lạo càng thêm nghi hoặc, thậm chí còn chứa ý trêu chọc: "Mấy triệu, đầu tư?"
Giao Bạch: "..." Mặt mo đỏ rần.
"Thôi được rồi, em vẫn nên mua nhà thì hơn, em vẫn có thể mua một căn nhà thương mại ở một khu vực bình thường." Giao Bạch tràn đầy phấn khởi, "Mua rồi cho thuê, thu tiền thuê."
Thích Dĩ Lạo có quá nhiều bất động sản, nhớ không xuể, nhưng điều đó không ngăn cản kế hoạch đầu tư lâu dài của cậu: "Tùy em."
Một bàn thức ăn phù hợp trời thu, sắc hương vị không thiếu thứ nào.
Khoai từ hấp rất mềm dẻo, Giao Bạch ăn một hơi hết vài miếng. Cậu liếc nhìn Thích Dĩ Lạo không ăn mấy mà chỉ chăm chăm đọc tin tức, ăn một bữa cũng bận việc, bận thì cứ bận đi, thế mà lại bận ở ngay trước mặt cậu.
Giao Bạch cảm thấy mình không làm được chuyện gắp thức ăn cho người khác, tuyệt đối không thể nào.
Mấy giây sau, cậu gắp miếng khoai từ vào bát Thích Dĩ Lạo, vả mặt bộp bộp. Hết cách rồi, đây cũng không phải là người khác, đây là ông chú già ăn cả nước miếng của cậu.
Chân Thích Dĩ Lạo dưới gầm bàn bị đá, hắn ngước nhìn Giao Bạch, dưới ánh mắt nhắc nhở của đối phương chú ý tới miếng khoai từ này. Hắn dùng đũa gắp lên ăn.
Sau đó Giao Bạch gắp cái gì thì Thích Dĩ Lạo ăn cái nấy, có thể ăn cũng có thể không ăn, thành tiên luôn.
Giao Bạch bận bịu xong, lấy di động trong túi ra kiểm tra. Cách đây không lâu Úc Lĩnh nhắn tin cho cậu, nói là đã lên máy bay, còn nói gặp Thẩm Nhi An ở sân bay.
Thẩm Nhi An về nước rồi à?
Giao Bạch lập tức gọi điện, bị từ chối. Cậu đánh tiếng với Thích Dĩ Lạo rồi đến nhà vệ sinh, lại gọi tiếp.
Lần này được kết nối, người nói chuyện không phải Thẩm Nhi An mà là Đàm Quân, giọng hắn ta bị đè ép rất trầm: "Cậu Bạch có việc gì không, Nhi An đang ngủ."
Giao Bạch không muốn phí lời với Đàm Quân: "Vậy chờ cậu ta tỉnh lại, bảo cậu ta gọi điện thoại cho tôi."
Sau khi cúp máy, Giao Bạch nghiến răng, cảm thấy nhờ Đàm Quân chuyển lời rất không đáng tin cậy, vẫn nên tự gọi cho Thẩm Nhi An thì hơn.
Nửa đầu năm Thẩm Nhi An đã ra nước ngoài trị liệu. Y chỉ nhắn tin cho Giao Bạch hai lần, một lần vào tháng Bảy, báo bình an, một lần là khi cậu nhập học đại học. Liên lạc hai lần đó cũng tốt hơn so với việc mất liên lạc suốt năm ngoái.
Tính tình của Thẩm Nhi An thật sự... Nói dễ nghe là đặc tính của vai chính công đẹp mạnh thảm, nói không êm tai là bốn chữ —— cô độc lẻ loi.
Giao Bạch rửa tay rồi tranh thủ thời gian đăng nhập tài khoản, danh sách của cậu chỉ còn hai người bạn tốt, 1/2.
- Thích Dĩ Lạo [online]
- Thẩm Nhi An.
Giao Bạch quẹo vào bốn nhóm.
→ duyên phận kiếp này [tri kỷ] 0/1
→ đời này vĩnh viễn không phụ lòng [chí thân chí cốt] 0/2
→ bảo vệ đời đời kiếp kiếp 0/0
→ cả đời khó quên [người xa lạ quen thuộc nhất] 0/3
Úc Lĩnh tiến vào nhóm thứ hai. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thẩm Nhi An cũng sẽ vào đó.
Về phần nhóm thứ ba, nó là của Thích Dĩ Lạo. Hắn giống Sầm Cảnh Mạt của nhóm thứ nhất, một mình một tổ. Bọn họ một người thức tỉnh ý thức bản thân, một người có ký ức của vòng tuần hoàn đầu tiên, cả hai đều khác biệt.
Giao Bạch vào phòng thế giới của Úc Lĩnh, phát hiện toàn bộ thông báo "Đang cập nhật" trên năm mảng khối của hắn đã biến mất.
"Trợ thủ nhỏ, phòng thế giới của bạn tôi được cập nhật, tại sao cậu không nhắc nhở tôi?"
[Bị chậm trễ.]
Giao Bạch cười ha hả, quả nhiên ông đây không thể tin tưởng cậu!
Phòng thế giới của Úc Lĩnh có ảnh nền, một đội quân kiến đang đánh quyền, tự mang hiệu ứng âm thanh hây hây ha ha.
Giao Bạch xem "Bảo vật thơ ấu" và "Ký ức hồi nhỏ" của Úc Lĩnh. Trong hai mảng khối này có người nhà của hắn, cha mẹ đã qua đời, chỉ còn lại em trai Úc Hưởng. Hai anh em sống nương tựa lẫn nhau.
"Thành tựu thanh niên" là những chiến thắng, thành tích, huy chương và vinh dự của Úc Lĩnh trước khi xuất ngũ.
"Trung niên thất bại" và "Giấc mộng tuổi già" phía sau đều trống không, đã cập nhật xong xuôi, chứng tỏ không có nội dung.
Úc Lĩnh chết ở tuổi thanh niên.
Giao Bạch nhìn thấy một chiếc bảng đen nhỏ giống với cái trong phòng thế giới của Sầm Cảnh Mạt, nhưng chiếc bảng đen nhỏ của Sầm Cảnh Mạt có dòng chữ "muốn nói với mình của kiếp sau", còn của Úc Lĩnh là —— tổng kết cuộc đời.
[Trong hai mươi chín năm của tôi, nửa đầu tôi miệt mài quyết tâm trở thành một bộ đội đặc chủng, nửa sau cuộc đời tôi hiến thân cho trách nhiệm và nhiệm vụ, dành quá ít thời gian cho gia đình. Sau khi xuất ngũ, vì nhiều nguyên nhân mà tôi tiến vào nhà họ Sầm, liên lụy em trai tôi mất mạng. Tôi chán chường sa ngã, tham gia vào thế giới ngầm, thành lập một thế lực đen tối, đi lên con đường không lối về. Để báo thù cho em trai, chính tay tôi phá huỷ nhà họ Sầm. Khoảnh khắc rơi xuống biển, tôi đã được giải thoát, chỉ tiếc là tôi đã đánh mất vải băng đen mà Giao Bạch đưa cho tôi rồi. Cuộc đời ngắn ngủi của tôi kết thúc từ đây, tôi sẽ đoàn tụ với cha mẹ và em trai của mình dưới lòng đất. Chúc Giao Bạch hạnh phúc.]
Giao Bạch trợn mắt há mồm, ôi má, cái quái gì đây? Tại sao trong cốt truyện máu chó của Úc Lĩnh còn có cậu??? Chẳng phải nhà họ Sầm thua trên tay Thẩm Nhi An sao?
[Nhắc nhở người chơi Giao Bạch, phòng thế giới của bạn tốt Úc Lĩnh đã được cập nhật.]
Giao Bạch khẽ chớp mắt, không thấy bảng đen nhỏ ghi "Tổng kết cuộc đời" nữa.
Sự biến mất của nó tiết lộ một thông tin.
—— Đường sinh mệnh của Úc Lĩnh đã được kéo dài, cuộc đời của hắn vẫn đang tiếp diễn, còn quá sớm để tổng kết lại.
Đây là những gì mà Giao Bạch dùng hình phạt roi vì sửa đổi nút thắt quan trọng trong phòng tối ở đảo Trường Mân, đổi lấy cho hắn và em trai. Đương nhiên, chính Giao Bạch cũng có thu hoạch của riêng mình, theo như mục đích nhu cầu các bên.
Giao Bạch rửa mặt cho tỉnh táo hơn. Vòng tuần hoàn đầu tiên của "Gãy Cánh" trong truyện tranh không có Úc Lĩnh, vòng lặp thứ hai hiện tại tương đương với "vòng đầu tiên" của hắn, vì thế hắn không có nguyện vọng "nếu có thể làm lại cuộc đời", cũng không phải bắt đầu lại từ đầu.
Khi độ sinh động của Úc Lĩnh vượt qua 50, quyển truyện tranh xuất hiện có ghi chú "Vòng thứ hai", lúc ấy Giao Bạch nghi ngờ vòng thứ hai cũng là truyện tranh, lặp lại cộng sửa chữa.
Bây giờ nhìn phòng thế giới của Úc Lĩnh, Giao Bạch gần như xác định một khả năng, song cậu không muốn động não. Khi đếm ngược đến thời điểm hoàn thành nhiệm vụ, trợ thủ nhỏ sẽ nhét đáp án vào miệng cậu, cậu chỉ cần phụ trách nuốt xuống là được, hy vọng đừng bí mật xen lẫn phân rắm gì hết.
Giao Bạch nhìn phòng thế giới của Thích Dĩ Lạo, vẫn đang tải lên. Xem ra cần phải chờ Thích Dĩ Lạo nắm giữ ý thức tự chủ lần nữa, hoàn toàn rũ bỏ xiềng xích của ý thức thế giới, mới có thể đưa vào thành công.
Không bao lâu sau, lúc về phòng riêng, Giao Bạch bắt gặp một người lạ, thoạt trông có vẻ quen quen, nhìn kỹ lại vẫn thấy quen quen.
Mãi tận khi đối phương hướng giới thiệu với cậu rằng mình họ Chử, Giao Bạch mới giật mình, đây là anh trai của Chử Đông Sán, con trưởng nhà họ Chử.
"Gãy Cánh" là bộ truyện tranh theo phong cách xưa kinh điển, những nhân vật nam đảm nhận vai diễn trong truyện về cơ bản là gay, chỉ có đại thiếu gia hai nhà Tề Chử là ngoại lệ. Người trước có bạn gái trong truyện tranh, người sau đã cưới vợ sinh con. Bọn họ là hai nhân vật hoàn toàn không hòa hợp với câu chuyện, điểm giống nhau là: Bị em trai bẫy chết.
Anh cả Chử không cuồng em trai, nhưng cũng không tránh thoát khỏi vận mệnh kia.
Giao Bạch nhớ trong truyện tranh khi Chử Đông Sán đã chết, anh cả Chử chống nhà họ Chử suy bại lên. Tiếp sau thế nào thì không được đề cập, vì nhà họ Chử có thể chiếm một vị trí trên sân khấu lớn nhờ dựa vào thân phận nam ba của Chử Đông Sán, gã vừa offline là cả gia tộc cũng offline theo.
Theo dòng thời gian hiện tại, Chử Đông Sán dẫn Lễ Giác bỏ trốn, không rõ tung tích của hai người, anh cả Chử chống dậy nhà họ Chử lần nữa, cốt truyện lại trùng khớp.
Giao Bạch ngồi trên ghế sofa da, tiếp tục dùng bữa. Cậu không có hứng thú với chuyện làm ăn, miễn anh cả Chử đừng gây chuyện tặng máu chó là được.
"Ăn bắp ngô đi." Thích Dĩ Lạo múc một thìa bắp cho cậu.
Giao Bạch gắp từng hạt ném vào miệng, mồm miệng lúng búng: "Tám giờ em tự học tối đấy nhé."
"Tới kịp." Thích Dĩ Lạo lại gắp hoa lily cho cậu.
Bầu không khí ấm cúng trong phòng ngăn cách với vị khách không mời. Anh cả Chử tuấn tú đoan chính, tính cách thận trọng, song lúc này lại hơi lúng túng. Anh ta đến Lan Ý Trai chiêu đãi khách hàng, nghe nói chủ tịch Thích ở đây nên nhân cơ hội tới.
Chủ tịch Thích luôn rất khí phách phong độ, việc chịu gặp nằm trong dự liệu của anh ta.
Nhà họ Chử vốn dĩ có mối quan hệ tốt với nhà họ Thích, anh cả Chử và Thích Dĩ Lạo cũng có chút quan hệ làm ăn, sau này gặp nhiều biến cố mới phát triển thành cục diện như bây giờ.
Anh ta không mong đợi hai nhà có thể tốt đẹp được như trước, chỉ hy vọng đừng tiếp tục trong mối quan hệ đối lập, dù bị phớt lờ cũng được.
Đứng đờ ra một hai phút, anh cả Chử nghĩ tới điều gì đó, anh ta nhìn người yêu của Thích Dĩ Lạo, châm chước lên tiếng: "Cậu Bạch, tôi có tin tức về hàng xóm của cậu."
Giao Bạch nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi ngẩng đầu.
"Em trai tôi chăm sóc hàng xóm của cậu ở nước ngoài." Anh cả Chử nhíu mày, "Chứng nghiện của cậu ta rất khó chữa, thường lén qua lại với người khác thừa dịp em trai tôi không chú ý. Em trai tôi sứt đầu mẻ trán, thậm chí còn đánh nhau với người khác, bị thương tiến vào cục cảnh sát vì cậu ta. Mức sống của họ trượt dốc không phanh, giờ đang sống ở khu ổ chuột, đã cùng đường bí lối. Chẳng bao lâu nữa, em trai tôi sẽ bỏ cuộc, mặc cậu ta tự sinh tự diệt."
Giao Bạch không ngạc nhiên, điều Chử Đông Sán vừa ý là sự sạch sẽ thuần khiết của Lễ Giác.
Nói đoạn, anh cả Chử nhìn Giao Bạch, nhìn liên tục, trông anh đoan chính, đã làm chồng làm cha nên có phong thái trưởng thành khó diễn tả.
Giao Bạch không quan tâm, thích nhìn thì cứ nhìn.
Nhưng Thích Dĩ Lạo quan tâm, chung quy hắn không nhớ rõ những dây mơ rễ má bày tỏ thái độ này, ngữ khí lạnh lùng: "Tự giải quyết cho tốt."
Bờ vai căng thẳng của anh cả Chử thả lỏng: "Vậy không làm phiền chủ tịch Thích và người yêu của ngài dùng bữa nữa."
Người không liên quan đã rời đi, bầu không khí trong phòng riêng vẫn như cũ.
Sau bữa ăn, Thích Dĩ Lạo đưa Giao Bạch đến cổng sau của trường Đại học Y. Giữa những lời phàn nàn của cậu, hắn yêu cầu tài xế lái xe đi xa hơn, cách đó hai con phố.
Mưa đã tạnh, Tây Thành vừa lạnh vừa ướt. Giao Bạch vẫn ở trong xe, không phải cậu không muốn xuống, mà là Thích Dĩ Lạo đang nghe điện thoại, phải xong việc mới nói chuyện được.
Giao Bạch lướt xem diễn đàn trường học, bên tai là tiếng nói cười điềm tĩnh của Thích Dĩ Lạo, nói ngoại ngữ, nghe không hiểu lắm, hình như là muốn đuổi cái gì đó. Tuy trong lời nói chứa ý cười, song đôi mắt hắn lại thấp thoáng ẩn hiện màu đỏ máu.
Người ngoài không biết Thích Dĩ Lạo mất trí nhớ, che giấu rất tốt.
Tóc mái Giao Bạch bỗng bị vén lên, vết sẹo nhạt được vuốt nhẹ. Cậu nghe thấy Thích Dĩ Lạo hỏi: "Em là vợ trước của lão Thẩm, giữa hai người..."
"Chẳng có gì cả." Giao Bạch bình tĩnh ngắt lời.
Thích Dĩ Lạo buông tóc mái ra rồi sờ lên mặt cậu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Giao Bạch cảnh cáo: "Anh đừng đi tìm Thẩm Ký."
Thích Dĩ Lạo dùng lòng bàn tay vân vê tai cậu.
"Trước khi mất trí nhớ, anh đã ném anh ta vào xó xỉnh từ lâu rồi, cũng không cho anh trai em đi trả thù nữa. Anh tội gì phải tự làm mình không vui chứ." Giao Bạch lạnh lùng hiếm thấy, "Không tìm anh ta ôn chuyện, được không?"
Thích Dĩ Lạo vò đỏ tai cậu.
"Có được không?" Giao Bạch nắm lấy bàn tay còn lại của Thích Dĩ Lạo, đặt bên miệng chụt một cái.
Thích Dĩ Lạo im lặng.
Giao Bạch lại chụt thêm một cái: "Rốt cuộc có được không?"
Thích Dĩ Lạo mở miệng: "Tiểu Bạch, dáng vẻ chiếu lệ của em làm tôi thấy rất quen thuộc, xem ra trước đây em cũng đối xử với tôi như thế."
Cuối cùng còn thở dài.
"..." Giao Bạch hất tay Thích Dĩ Lạo ra, xoay người mở cửa xe.
Eo bị ôm lấy, cậu bị kéo vào một vòng tay rộng lớn nóng ấm.
Hai tiết tự học buổi tối kết thúc, Giao Bạch đi về phía cổng trường, bên trái là hot boy khoa. Đối phương vừa đi vừa chơi game, trên cổ đeo một bộ tai nghe lớn, bên trong là tiếng gào thét của các đồng đội.
"Bạch, cậu thật sự không chơi à? Mình sẽ giúp cậu thắng." Hot boy khoa phát ra tín hiệu lôi kéo nhiệt tình lần thứ N.
Giao Bạch ngoáy tai, anh bạn này chỉ gọi cậu bằng tên, không biết là tật xấu thiếu đòn gì nữa đây.
Hot boy khoa không hổ là hot boy khoa, lúc này mới khai giảng chưa bao lâu đã trở thành nhân vật nổi tiếng khắp diễn đàn, hễ là bài đăng có cậu ta thì đều mang chữ "Nóng".
"Bạch, cho cậu xem thú cưng đáng yêu của mình nè." Hot boy khoa cười huých vai Giao Bạch một cái, "Này, cả hàng này đấy, trông có đẹp không?"
Những con thú cưng dễ thương của cậu hot boy toàn là đầu lớn lớn, mắt to to, thân nhỏ nhỏ, phong cách lòe loẹt sặc sỡ, mắt Giao Bạch sắp mù đến nơi.
"Mình mới nhận con này." Hot boy khoa kéo một con thú đáng yêu trong số đó ra dạo một vòng, "Giống cậu không?"
Giao Bạch đang định nhìn thì trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh điện tử.
[Bạn tốt của bạn đã online.]
Giao Bạch lập tức khựng lại, đã mười giờ rồi, lão biến thái cất công đến trường đón cậu tan học? Hay là... Vốn dĩ không hề rời đi?
Không thể nào.
Giao Bạch nhìn xung quanh.
"Cậu tìm gì thế?" Hot boy tò mò hỏi.
"Lão biến thái, người yêu của tôi." Không để ý tới cậu hot boy sững sờ, Giao Bạch đi tới một phương hướng.
Thích Dĩ Lạo đứng dưới gốc cây đa cổ thụ cành lá uốn cong xoắn lượn, hơn nửa hình dáng ẩn trong bóng tối, chỉ có một tia lửa nhỏ ở đầu ngón tay chập chờn lúc sáng lúc tối. Hắn khẽ hé môi rít một hơi thuốc lá rồi chậm rãi nhả khói, mang đến một cảm giác lịch thiệp kiềm chế.
Khi ánh mắt của hắn xuyên qua gió và ánh trăng ban đêm, sau đó khóa chặt mục tiêu, khí thế xung quanh thay đổi, như thể từ một tấm gương lạnh lẽo quý giá biến thành mặt nước dập dềnh gợn sóng.
Giờ phút này, đã năm mươi lăm tiếng kể từ khi Thích Dĩ Lạo tỉnh lại.
Có một loạt tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.
Thích Dĩ Lạo vẫn ở dưới tán cây, trong bóng tối. Hắn không đi ra ngoài, chỉ giơ bàn tay kẹp điếu thuốc lên, vẫy vẫy với Giao Bạch đang đến gần mình.
Giao Bạch không thấy rõ sắc mặt Thích Dĩ Lạo, chỉ nhìn thấy...
Con mèo từ từ nheo mắt, chớp một cái, tặng cậu một cái "wink".
Đệt, Giao Bạch che mặt, phải sắp xếp chuyện nuôi mèo này mới được, ông đây nhất định phải nuôi mèo!
Trước khi nuôi thì nựng chủ mèo đã.
Giao Bạch vung ba lô lên vai, giày thể thao giẫm lên lá rụng. Cậu "chậc chậc" hai tiếng, bóng dáng trẻ trung cao gầy lao về phía trước, nhanh chân chạy vội tới chỗ Thích Dĩ Lạo.
Nhưng cậu mới chạy một quãng ngắn, Thích Dĩ Lạo đã bước ra khỏi tán cây, đi hết đoạn đường còn lại, trao cho cậu một nụ hôn vương mùi thuốc lá.
Rơi trên trán cậu, rất nhẹ.
Song lời nói lại là —— Đi thôi, theo tôi về Lan Mặc Phủ, dẫn em tới nghĩa trang.
Giao Bạch rất kháng cự, bãi tha ma vốn âm u, đi vào giờ này hại sức khỏe: "Nửa đêm nửa hôm, đừng mà, nhà anh có rất nhiều người nằm ở kia đấy."
"Không sợ, khi còn sống họ đấu không lại tôi, chết rồi càng không đáng nhắc tới." Thích Dĩ Lạo bóp tắt thuốc lá, cười nói, "Dẫn em đi gặp mẹ tôi."
Giao Bạch biết chuyến đi này không thể từ chối được: "Em không mang gì theo, không hay lắm nhỉ?"
Thích Dĩ Lạo quét mắt nhìn bụng cậu.
Giao Bạch sợ hãi lùi lại: "Anh làm gì thế? Mẹ kiếp đây không phải thế giới có thể sinh con!"
Thích Dĩ Lạo đen mặt: "Nói nhảm gì đấy."
"Tôi thấy buổi tối tự học em ăn không ít, bụng phồng hết lên." Hắn sờ sờ bụng chàng trai cách lớp quần áo, vỗ vỗ hai cái như thể đang sờ dưa hấu, "Cứ tiếp tục ăn thế này, sau khi học xong đại học, em sẽ thành một con heo con mất."
Giao Bạch: "..."
Nếu ông đây thành heo, chẳng phải anh sẽ là bạn trai heo à?
Đều là mùi bã cám cả thôi.