Cậu ta là ai.
Bốn chữ này rơi vào tai Giao Bạch, tương đương với một tiếng sét nổ dưới chân cậu, trời đất rung chuyển, trước mắt cậu xuất hiện một vệt sáng trắng.
Thảo nào Thích Đại ấp a ấp úng trong điện thoại, nghiên cứu viên lộ vẻ dị thường, hóa ra là ông chủ của họ... Mất trí nhớ.
Đó là một trong những tình tiết máu chó cũ kỹ kinh điển.
Đã bảo mà, thế giới truyện tranh thời xưa cộng với tác động của hiệu ứng cánh bướm, double máu chó, làm sao có thể thiếu nó được? Rồi giờ đến luôn này thấy chưa.
Tới thì cứ tới đi, tại sao lại dính lên người Thích Dĩ Lạo?
"Đậu..."
Giao Bạch lau mặt thật mạnh, tức giận chửi bới, "Đậu má!"
Cậu sải bước đến trước mặt Thích Dĩ Lạo, đứng thẳng, trong mắt có cuộn sóng mãnh liệt, rồi lại trông giống một mảnh rễ cỏ đen thui vì bị lửa lớn thiêu rụi.
Nếp nhăn giữa mi tâm Thích Dĩ Lạo hằn sâu hơn mấy phần.
Giao Bạch cứ thế nhìn hắn, như cười như không: "Không quen biết em, đúng không?"
Thích Dĩ Lạo nhẹ nhàng hiền hoà giống lần đầu gặp gỡ, nhưng thực tế lại xa cách lạnh nhạt: "Cậu bạn này, cậu..."
Giao Bạch quay đầu rời đi.
Vì con mèo đang nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.
Điều này chứng tỏ, thâm tâm Thích Dĩ Lạo thật sự cảm thấy lạ lẫm với cậu.
Tỉnh dậy sau khi kết thúc thí nghiệm, Thích Dĩ Lạo mất trí nhớ, vậy ý thức tự chủ của hắn vẫn còn chứ? Còn nhỉ? Không chắc chắn lắm, có thể vẫn đang phục hồi, tìm về từng thứ một.
Hiện tại có một điều có thể khẳng định trăm phần trăm là, hắn quên mất ông đây.
Anh ấy đã quên mình rồi!
"Cậu Bạch, cậu bình tĩnh đã, Thích gia mất đi trí nhớ bốn năm, bốn năm trước các cậu còn chưa..."
Thích Nhị đang đuổi theo bỗng va vào lưng Giao Bạch, anh ta nhanh chóng lùi lại.
Giao Bạch không quay đầu, cậu tức giận đến toàn thân phát run, nhưng ngữ khí vẫn nhẹ nhàng: "Tính ra tôi và anh ấy mới quen nhau được ba năm, quả thực bốn năm trước không có quan hệ gì, tốt lắm."
"Đừng đi theo!" Giao Bạch gầm lên một tiếng rồi bỏ chạy.
Hành lang yên tĩnh ngột ngạt.
Thích Dĩ Lạo nhìn phương hướng chàng trai rời khỏi, trong mắt bất giác toát vẻ nghi hoặc.
Thích Hoài đẩy kính, giấu đi gợn sóng nơi đáy mắt, không nhanh không chậm đi tới: "Chủ tịch."
Thích Dĩ Lạo nghiêng đầu, "Thích Hoài?"
"Là tôi." Thích Hoài nói, "Mấy tháng trước, ngài bảo tôi về nước vào Thích thị, giao cho tôi một một công việc. Bây giờ tôi muốn báo cáo cho ngài."
Giao Bạch đẩy cửa văn phòng của viện trưởng Thích ra.
Viện trưởng Thích đang đọc báo cáo dữ liệu, không buồn nhấc mi: "Khuyết điểm ồn ào của cậu vẫn như ngày nào."
"Rầm."
Giao Bạch dùng sức đóng sầm cửa lại, sau đó bước nhanh đến bên bàn, chống tay lên bàn, in dấu tay ướt mồ hôi, "Viện trưởng Thích, chị đã làm gì?"
Trên đường đến đây, cậu đã gắng gượng giữ bình tĩnh, rẽ vào phòng vệ sinh không có người rồi nhốt mình bên trong, đồng thời tìm nhà nghiên cứu quen thuộc dò la tình hình.
Thích Dĩ Lạo đúng là chủ viện nghiên cứu, nhưng viện trưởng Thích có quyền hạn nhất định, người của Thích Dĩ Lạo không hoàn toàn đề phòng chị, để chị nhân cơ hội một mình tiến vào khoang chữa bệnh cách đây không lâu.
Trong lúc ấy, camera khoang chữa bệnh còn bị nhiễu sóng một hai phút, sau khi hồi phục thì thấy trong tay viện trưởng Thích cầm một tờ giấy.
Thấy viện trưởng Thích vẫn đang xem báo cáo, Giao Bạch không kìm được mà vỗ bàn, "Giấy đâu?"
"Cậu đang nói chuyện với ai đấy?" Viện trưởng Thích lạnh mặt đặt báo cáo xuống, "Chú ý..."
"Anh ấy mất trí nhớ bốn năm là tác dụng phụ của thí nghiệm, nhưng lại quên mất tôi." Giao Bạch không kiên nhẫn cắt ngang, dừng lại vài giây, "Có phải là chị giở trò quỷ không?"
Viện trưởng Thích ngả người ra sau ghế, bày tư thái của kẻ chiến thắng.
Giao Bạch nổi trận lôi đình, mẹ kiếp đúng thật.
Đáy lòng không khỏi nhảy ra một khả năng, sắc mặt cậu biến đổi liên tục, song thanh âm lại cực kỳ bình tĩnh: "Chị dùng tinh linh kia thay thế tôi à?"
Đến nếp nhăn của viện trưởng Thích cũng lộ vẻ ngạc nhiên, chị rất bất ngờ, Giao Bạch lại có thể nghĩ tới mức độ này một cách nhanh chóng như vậy.
Mí mắt Giao Bạch giật không ngừng, đó là bởi ông đây là đại vương máu chó!
"Làm sao thay thế được? Nói thử xem nào?" Giao Bạch biết đại khái, nhưng cậu không gấp, quan trọng là gấp cũng vô dụng.
Viện trưởng Thích ngậm miệng không nói, như thể thảo luận với cậu về vấn đề này là một sự lãng phí thời gian.
"Nếu viện trưởng Thích không nói, vậy tôi sẽ tự mình tra xét." Giao Bạch cười híp mắt nói, "Tôi điều tra sẽ gây ầm ĩ phung phí, nhất định sẽ có điều tiếng hướng ra ngoài, đến lúc ấy nếu làm tổn hại tới thanh danh của nhà họ Thích và viện trưởng Thích, thì xin lỗi nhé."
Viện trưởng Thích không có phản ứng gì.
Mãi đến tận khi Giao Bạch đi tới cửa, đặt tay lên tay nắm, chị mới lên tiếng: "Cậu sẽ biết nhanh thôi, gấp cái gì."
Giao Bạch hít sâu một hơi, quay người với nụ cười không thay đổi: "Người trẻ tuổi mà, thứ lỗi."
Viện trưởng Thích giống như một người chết cha chết mẹ còn được báo rằng chồng mình trộm cắp, sắc mặt chị xấu xí cực độ.
"Chẳng qua là kể lại một vài chuyện khi cậu và nó ở riêng bên nhau, rồi xóa cậu đi, đổi thành Tiểu Linh." Viện trưởng Thích hời hợt nói.
Giao Bạch kinh ngạc: "Cái gì?"
Viện trưởng Thích lại im lặng.
"Tôi thấy mình nên tự điều tra thì hơn." Giao Bạch nắm lấy tay nắm cửa, đầu ngón tay lạnh lẽo, "Tự tôi điều tra."
"Là do lúc trước cậu vì tư lợi, không cố hết sức thuyết phục nó, bằng không nào cần dùng phương án dự phòng chứ." Đằng sau vang lên tiếng viện trưởng Thích.
Giao Bạch dừng lại.
"Phương án dự phòng là bán thành phẩm, độ rủi ro quá cao, xác suất thành công không tới ba mươi phần trăm. Nó có thể tỉnh dậy sống tiếp đã là kỳ tích, chỉ thiếu hụt bốn năm ký ức đâu đáng là gì." Viện trưởng Thích lạnh lùng nói, "Thế giới của nó được tái gây dựng, những thứ như sự nghiệp gia đình, các mối quan hệ cá nhân, tất cả sẽ trở lại vị trí ban đầu, cực kỳ vững chắc, không thể bị xáo trộn. Mỗi tình yêu là nguyên nhân căn bệnh và nhược điểm của nó, dễ phạm sai lầm nhất, tôi chỉ dẫn dắt nó trong thời điểm hỗn loạn mà thôi."
Giao Bạch không hề nhúc nhích.
Dẫn dắt chó má gì chứ, không phải là từ gần nghĩa với thôi miên hay sao?
"Dẫn dắt cần phương hướng, tôi sử dụng bức ảnh dì Liễu gửi cho tôi, dùng lời văn truyền đạt lại cho em trai tôi, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào, mỗi tấm hình lặp đi lặp lại ba đến năm lần."
Trong phòng làm việc chỉ có giọng viện trưởng Thích, "Dù sao dẫn dắt cũng là hư cấu, sơ hở rất lớn, ở khắp mọi nơi. Người bên cạnh nó sẽ nói với nó về cậu, hơn nữa nó điều tra là biết, cậu mới là người thiết lập mối liên kết tình cảm với nó, những chuyện này đều được làm với cậu, cậu sở hữu rất nhiều đặc quyền mà nó đã đưa cho cậu, bao gồm tài sản của nó. Tiểu Linh chỉ là một plug-in bị tôi lợi dụng, cưỡng ép chen vào giữa các cậu, thay thế cậu. Toàn bộ là mưu tính của tôi, nó sẽ trách tôi, nổi giận với tôi, thậm chí đoạn tuyệt tình chị em, không liên lạc với nhau trong suốt quãng đời còn lại."
Nói đến đây, khuôn mặt khô nẻ của viện trưởng Thích nở nụ cười đắc thắng, "Nhưng vậy thì có sao?"
"Nó vừa tỉnh, cần một quãng thời gian nữa mới có thể ổn định. Phần tình cảm giống như một đứa trẻ sơ sinh, không có quan niệm tự chủ, chỉ có gốc rễ tình cảm mà tôi gieo vào tiềm thức của nó, nó sẽ bị bản năng thôi thúc muốn đến gần Tiểu Linh."
"Miễn nó chạm vào Tiểu Linh ở giai đoạn này là được." Viện trưởng Thích cười quỷ dị.
Chạm vào là sẽ không cai nổi.
Cha của chị nghiện mẹ chị, vừa dính đến bà liền biến thành động vật chỉ biết giao phối.
Có được tất có mất.
Giành được tuổi thọ, nghiện một người, chìm vào vũng lầy dục vọng, rất có lời.
Viện trưởng Thích ngồi trên ghế, mặc một chiếc áo khoác trắng, đôi mắt to kiểu châu Âu của chị có nhiều nếp nhăn, nặng nề chùng xuống, đậm dấu hiệu của sự già nua, nhưng chị không giấu được sự hả hê, phảng phất chị là ân nhân dòng họ Thích, tổ tông họ Thích phải cảm tạ chị.
"Vì thế..."
Giao Bạch quay đầu lại, "Trên giấy chính là những chi tiết nhỏ trong bức ảnh, chị đã chuẩn bị trước, kề bên tai đọc cho anh ấy?"
Viện trưởng Thích không ngờ cậu còn có thể bình tĩnh nỗi lòng tại chỗ, chị lạnh lùng nhắc nhở: "Dì Liễu có ơn với em trai tôi, ơn cứu mạng, tôi khuyên cậu đừng động vào bà ấy."
Giao Bạch mở cửa đi ra ngoài.
Cậu có thể điều tra moi móc phần dì Liễu tham dự, viện trưởng Thích cũng biết rõ điều này, nên chị đã chủ động nói ra.
Đã nói xong, không phức tạp, rất dễ hiểu.
Dẫu Thích Dĩ Lạo biết được những dây dưa của họ thông qua internet, qua người khác, qua chính miệng cậu, hắn vẫn sẽ không đối xử với cậu như trước, cũng không thể kiềm chế bản năng để từ chối sự tiếp xúc của Tiểu Linh.
Chờ Thích Dĩ Lạo ổn định, phỏng chừng sẽ tốt lên.
Khi nào ổn định? Không biết.
Giao Bạch đá một chân vào tường, cút mẹ nó đi! Ông đây không chơi nữa!
Giao Bạch nói không chơi nữa, song khi nhìn thấy Thích Nhị, câu đầu tiên chính là: "Ông chủ của anh đâu?"
"Về Lan Mặc Phủ rồi ạ." Thích Nhị nói, "Cậu Bạch, chúng tôi đã giúp Thích gia lấp đầy ký ức bốn năm trống rỗng, anh Chẩm cũng đã gọi điện thoại cho ngài ấy." Anh Chẩm đã uống thuốc ngất đi, sau khi thuốc hết tác dụng còn không biết sẽ định thế nào nữa, nhưng chắc chắn không còn lòng dạ ở lại bệnh viện.
Giao Bạch bước ra ngoài, trong cổ họng nồng nặc mùi máu chó. Lấp đầy ký ức có ích lợi gì, cũng đâu có cảm xúc tương ứng.
"Thư ký Thích ở đâu?" Giao Bạch hỏi.
"Anh ta đã từ chức sau khi báo cáo công việc cho Thích gia." Thích Nhị thành thật trả lời.
Giao Bạch hoài nghi mình nghe nhầm: "Gì cơ?"
"Thư ký Thích nói chức trách của mình là hỗ trợ cậu." Thích Nhị gãi đầu, "Giờ Thích gia đã tỉnh, Thích thị không có vấn đề gì, thư ký Thích cảm thấy mình không cần ở lại nữa."
Giao Bạch gọi điện cho Thích Hoài rồi lại ấn tắt, sao cũng được, đều là người trưởng thành cả, muốn làm gì thì làm.
"Cậu Bạch, giờ chúng ta..." Thích Nhị thăm dò hỏi.
Giao Bạch đứng trong hành lang yên tĩnh, bụng đau âm ỉ, thương nhân khó khăn, thậm chí cậu còn chẳng tính là gà mờ, chạm tay vào tài liệu cũng không được bao lâu, thế mà lại mắc chứng đau dạ dày.
"Tới Đại học Y, hoàn thành thủ tục đăng ký của tôi." Giao Bạch xoa bụng cách lớp quần áo.
"Vẫn đăng ký à?" Thích Nhị lẩm bẩm, "Lúc Thích gia về Lan Mặc Phủ, Tiểu Linh kia cũng theo cùng..."
"Đi thôi." Giao Bạch cất bước.
Giao Bạch bước vào lâu đài cổ kính của nhà họ Thích, chiếc ba lô đeo lệch trên vai cậu, trong đó có giấy tờ nhập học của cậu. Điều chào đón cậu là một tin bất ngờ —— dì Liễu đã tự sát.
Dì Liễu còn để lại một lá thư tuyệt mệnh, tóm tắt là: Không muốn Thích Dĩ Lạo khó xử.
Ẩn ý rằng, người yêu mà hắn lựa chọn gây sự vô lý, được chiều sinh hư, đến cả người làm lâu năm của nhà họ Thích, ân nhân nhìn hắn lớn lên, cũng không dung thứ được.
Đã ăn cơm hộp(1) mà còn muốn tăng cảnh diễn.
(1) Cơm hộp xuất phát từ "Vua hài kịch" của Châu Tinh Trì, thù lao diễn viên quần chúng cũng chỉ có một phần cơm hộp, cho nên nhận hộp cơm cũng có ý nói cho người khác biết là không cần diễn nữa, cũng có nghĩa một nhân vật nào đó trong phim sắp chết, rời khỏi sân khấu, cũng có thể đại biểu ý tứ sa thải.
Giao Bạch dừng lại bên cạnh một hòn non bộ ở sân trước, cách ba, bốn mét là nhóm người Thích Dĩ Lạo quay lưng về phía cậu. Cậu không nhìn thấy biểu cảm của Thích Dĩ Lạo, chỉ phát hiện cái cổ con mèo đã mọc ra, nhưng dây sắt mảnh vẫn chưa biến mất.
Đầu kia của sợi dây mỏng ban đầu đâm vào đại cương nhân vật "Thích Dĩ Lạo" trong vòng tuần hoàn đầu tiên của "Gãy Cánh", song bây giờ không như vậy nữa, nó lơ lửng trong không trung.
Chẳng phải lão biến thái đã sống lại, cũng thoát khỏi ràng buộc của ý thức thế giới à, tại sao thanh sắt mỏng vẫn còn đó, màu lông cũng nhầy nhụa máu me, không chuyển sang sắc trắng?
Chờ gì nữa...
Liên quan đến tuyến tình cảm của hắn ư?
Giao Bạch bất giác đẩy cành cây sang một bên, đi về phía Thích Dĩ Lạo, trong tầm mắt của cậu có thêm một bóng dáng màu trắng.
Đó là tinh linh từ buổi đấu giá, Tiểu Linh, y mặc quần trắng, mái tóc dài được tết thành bím được thả sau gáy, ngoan ngoãn xinh đẹp.
Từ trong miệng Thích Nhị, Giao Bạch được biết Tiểu Linh đã phẫu thuật, bây giờ là con gái.
Đó là sự tự nguyện của y, trí lực rất thấp vẫn có thể lựa chọn không muốn bộ phận sinh dục nam. Y bây giờ, không đúng, là cô, thật sự đã trở thành một tiên nữ đúng nghĩa.
Tiểu Linh là một thú cưng được thiết kế riêng cho các quý tộc và doanh nhân giàu có. Cô phân biệt mọi người bằng mùi. Trên người Giao Bạch có mùi thuốc trị viêm da, nên Tiểu Linh đã phát hiện ra cậu tới gần.
Năm ngoái ở Bắc Thành, Tiểu Linh có sự ỷ lại phụ thuộc trời sinh với Thích Dĩ Lạo, liên quan đến dòng máu, cũng không thể tách rời khỏi lòng tôn sùng người mạnh. Cô sẽ tỏ ra thù địch với Giao Bạch, vì sợ lãnh địa và bạn đời bị cướp mất.
Lúc này thái độ thù địch càng sâu sắc hơn.
Có lẽ bởi vì, cô phát hiện một hiện tượng thông qua nhận thức của động vật, mãnh thú mạnh nhất thảo nguyên đã chọn cô, vậy hắn là của cô.
Chứng kiến Tiểu Linh sóng vai với Thích Dĩ Lạo, Giao Bạch có một giây ù tai.
Không thể nghe thấy bất cứ thứ gì.
Giao Bạch lấy từ trong túi ra bao thuốc lá và bật lửa mua trên đường. Cậu châm một điếu rồi cắn chặt, tản mạn rít một hơi. Cách làn khói, cậu gọi: "Anh ba."
Từ lúc xuất viện đến khi trở về, trong thời gian này Thích Dĩ Lạo chỉ nghỉ ngơi một hai tiếng đồng hồ, ngủ dựa vào thuốc, trong đầu toàn ảo ảnh, vút qua vút lại làm hắn bực bội phiền muội. Sau khi hắn tỉnh lại, hết chuyện nọ đến chuyện kia xảy ra.
Giờ phút này hắn đang ngẩn ngơ ở sân trước, sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi khiến sống lưng hắn tê rần. Hắn còn chưa hoàn hồn đã xoay người lại.
Nhìn thấy chàng trai trẻ hút thuốc, Thích Dĩ Lạo vô thức hơi di chuyển mũi chân về phía cậu.
Sẽ sải bước qua bất cứ lúc nào.
Ở khoảng cách này, Giao Bạch nói: "Ngày mốt em sẽ chuyển đến trường học, trước đó em muốn ở lại Lan Mặc Phủ, được không?"
Câu chữ vô cùng xa lạ, như thể đang kéo giãn khoảng cách.
Khuôn mặt tái nhợt gầy gò của Thích Dĩ Lạo căng cứng, đáy lòng nảy sinh cảm giác không vui, cảm giác ấy xâm nhập vào tứ chi của hắn từng li từng tí. Tuy nhiên, hắn lại không cho phép mình tiến về phía người trẻ tuổi, mà đút bàn tay buông thõng của mình vào trong túi quần, nói một cách ôn hòa tao nhã: "Tôi đã nghe nói về chuyện của chúng ta, xin lỗi, tôi không có ấn tượng gì."
Cuối cùng, hắn lại mở miệng, thanh âm rất thấp, mí mắt rũ xuống, vô thức bày ra bộ dáng không dám nhìn người trước mặt: "Tôi cần thời gian để giải quyết."
"Đã hiểu." Bùa hộ mệnh trước ngực Giao Bạch lạnh đi, cậu nở nụ cười, "Tức là bây giờ em phải dọn đi, không thể ở đến ngày mốt, đúng không?"
Thích Dĩ Lạo im lặng không nói gì, dường như hắn đang trầm ngâm suy xét.
Điếu thuốc bên miệng Giao Bạch rung rung.
Muốn đánh người thì phải làm sao, đánh ai được nhỉ?
Thôi.
Chân răng Giao Bạch đau nhức: "Anh ba, em đang đợi đáp án của anh."
Có một cơn gió thổi qua, làn khói bay lơ lửng trước mặt cậu tan biến, để lộ đôi mắt đen láy của cậu.
Thích Dĩ Lạo và chàng trai trẻ nhìn nhau, trong đầu hắn lại bắt đầu lóe lên rất nhiều ảo ảnh. A Chẩm, vệ sĩ nhà họ Thích, Thích Hoài... Tất cả đều chứng minh cho hắn thấy rằng, trong bốn năm đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, người này là giới hạn cuối cùng của hắn.
Sức nặng của giới hạn cuối cùng là gì, hiện tại Thích Dĩ Lạo không rõ. Hắn chỉ biết rằng, lúc nhìn thấy chàng trai, hắn khó chịu, khó thở, trái tim còn đau nhói.
Bây giờ hắn có một đống công việc phải xử lý, còn cả hậu sự của dì Liễu. Đối với hắn, chuyện hấp thụ tiêu hóa bốn năm này rối tung lên, cần phải sắp xếp lại, vẫn nên tạm thời không gặp người trẻ tuổi trước thì hơn.
Cho dù cái chết của dì Liễu và bức thư tuyệt mệnh mà bà để lại ám chỉ rất rõ ràng, nhưng hắn không muốn tra hỏi chàng trai vào lúc này.
Chờ hắn hết bận, trạng thái và thời điểm phù hợp để xử lý vấn đề tình cảm, rồi nói sau.
Vì vậy, Thích Dĩ Lạo cất lời: "Để tôi cho người thu thập hành lý giúp cậu."
Con mèo đang nhìn Tiểu Linh.
Cút mịa bản năng!!!
Giao Bạch cười ha ha hai tiếng: "Không cần, lúc em đến không mang theo bất kỳ thứ gì, lúc rời đi cũng thế thôi."
Cậu xoay người, đi ngược hướng với Thích Dĩ Lạo, bàn tay kẹp điếu thuốc vẫy vẫy, "Bye bye."