Bye Bye

Chương 104




Giao Bạch di chuyển tới phòng bệnh của nhóm Thích Đại Thích Nhị, lần lượt thăm hỏi từng người. Cậu bảo bọn họ an tâm dưỡng thương, có khó khăn gì cứ nói.

Nhân lúc tinh thần còn chưa hoàn toàn mệt mỏi, Giao Bạch tới trung tâm cai nghiện ma túy một chuyến. Cậu nhận lấy bản báo cáo chẩn đoán của Lương Đống từ tay bác sĩ cai nghiện, lật qua lật lại rồi chìm trong im lặng.

Lương Đống nghiện ma túy nặng, phải ít nhất nửa năm mới cai được.

Khó khăn thực sự là sau khi ra ngoài.

Có một sự khác biệt lớn giữa các loại nghiện, internet, thuốc lá rượu, tình dục, ma túy, đây là mức độ khó cai của chúng từ dễ đến khó, theo thứ tự này.

Tái nghiện quá dễ dàng.

Chỉ có một phần nghìn người cai nghiện hoàn toàn. Ai có thể nằm trong số một phần nghìn kia đây, mọi người đều tưởng là mình, nhưng rồi không ai làm được.

Huống hồ sau khi hút ma túy, nội tạng và não bộ đều bị tổn thương, cần được hồi phục, mức độ hồi phục tùy theo từng người.

Tiền là cơ sở.

Nguồn tài chính, ủng hộ và trợ giúp, Giao Bạch có thể cho Lương Đống ba thứ này. Còn việc nghiện thì phải do chính gã tự vượt qua, tất cả phụ thuộc vào nghị lực của gã.

Giao Bạch nhìn thấy Lương Đống ở sân bóng rổ trong nhà, cậu không đi qua mà đứng quan sát trong góc.

Nhóm bệnh nhân mặc áo quần xanh dương cạo tóc húi cua đang chơi bóng rổ. Lương Đống thì đang ngồi trên sàn nhựa, thân hình xương xẩu khom khom, thất thần nhìn vào khoảng không.

"Rầm", "rầm", "rầm".

Quả bóng rổ bật ra khỏi tay một bệnh nhân, bay đến bên chân Lương Đống, chốc chốc nảy lên nảy xuống. Đôi mắt đục vàng của gã xoay sang trước tiên, sau đó là đến đầu, rồi đến nửa thân trên.

Mấy giây sau, Lương Đống dùng một tay giữ quả bóng sắp lăn đi, đập đập theo phản xạ.

Cánh tay không khỏi co giật, đó là khát vọng với sự sống.

Các khớp xương ở chân Lương Đống kêu răng rắc, tần suất nhịp đập của trái tim nhanh hơn chút, gã chậm rãi đứng dậy.

Giao Bạch rời khỏi sân bóng rổ. Cậu tặc lưỡi trong tiếng chạy nhảy hô hào bắt đầu dâng trào năng lượng trở lại: "Tiếp theo đi đâu?"

Thích Hoài đi sau cậu hai bước, nghe vậy bèn suy tư, một đống công việc chờ xử lý tràn ra ngoài: "Cần tôi sắp xếp lịch trình cho cậu không?"

Đó là ngữ khí gấp rút không chờ nổi.

"... Ngày mai bắt đầu đi." Giao Bạch thoáng loạng choạng bước chân.

Tối ấy Giao Bạch điều động Thích Hoài rời đi, còn cậu một thân một mình tới tìm Khương Yên, qua đêm trong căn nhà được cải tạo từ garage của anh ta.

Cả ban nhạc đã tổ chức buổi tiệc rock and roll nhiệt tình chào đón Giao Bạch, phấn khích đến tận bình minh.

Giao Bạch bắt đầu tiếp xúc với công việc của Thích thị. Các dự án đều do đội ngũ thảo luận, khi song phương đàm phán gần xong, tài liệu sẽ được chuyển đến tay Giao Bạch, cậu đọc hết rồi đóng dấu.

Tuy đội ngũ là tâm phúc của Thích Dĩ Lạo, nhưng Giao Bạch vẫn sẽ kiểm tra thông tin, học hỏi được nhiều kiến ​​thức tài chính.

Vào một buổi chiều, Giao Bạch bận rộn tới nỗi quầng mắt thâm đen và miệng phồng rộp, cậu vô tình đánh đổ Coca, đang định chửi bới thì cô út của Thích Dĩ Lạo đến Thích thị.

Cô út không còn để đầu trọc mà nuôi mái tóc xoăn bồng bềnh dài đến vai, tai đeo đôi khuyên tinh xảo, trang điểm kỹ lưỡng.

Vẻ đẹp văn nghệ trong trẻo có thêm một phần quyến rũ.

Giao Bạch dừng động tác thu dọn bàn làm việc: "Cô út, cô mới về nước ạ?"

"Đã về được mấy ngày rồi." Cô út mặc một chiếc váy liền màu đen, vẫn cảm tính, chỉ vừa nhìn thấy Giao Bạch đứng sau một chồng văn kiện là đôi mắt đỏ hoe, "Tiểu Bạch à, cháu nhất định khổ cực lắm nhỉ, đốt cháy giai đoạn, aiz."

Giao Bạch: "..."

Thích Hoài mang cà phê vào, anh ta không chào hỏi người bề trên mà đến thẳng chỗ Giao Bạch, muốn giúp dọn dẹp mặt bàn.

Giao Bạch phất tay xua đuổi, nói, "Không cần, anh cứ bận chuyện của mình đi."

Thích Hoài rút vài tờ khăn giấy, lau vết bẩn trước người Giao Bạch: "Lát nữa có một cuộc họp."

"Biết rồi." Giao Bạch sốt ruột vào phòng nghỉ. Cậu thay bộ quần áo sạch sẽ đi ra, phát hiện bàn làm việc đã được dọn xong. Thích Hoài không có mặt, mỗi cô út ngồi trên ghế sofa, nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái.

"Làm sao ạ?" Giao Bạch đánh giá bản thân từ trên xuống dưới.

"Không có gì, cô chỉ đang suy nghĩ, đứa bé Hoài Hoài kia trông rất xuất sắc, năng lực cũng mạnh, may mắn lại không may mắn." Cô út uống hớp cà phê, "Điều may mắn chính là, nó thuộc bàng hệ, điều không may mắn chính là, nó chỉ là bàng hệ."

Bàng hệ, không có quan hệ huyết thống gần, sẽ không di truyền bệnh tật. Mà thư ký là vị trí cao nhất đưa cho người ưu tú của bàng hệ.

Giao Bạch không bình luận gì.

Đây không phải là chuyện rất bình thường à, nào có thể chiếm hết thứ tốt chứ? Thân là trực hệ, Thích Dĩ Lạo còn đang nằm ở viện nghiên cứu khoa học kia kìa.

"Cô út, cô tìm cháu làm gì ạ?" Giao Bạch xoay xoay vật trang trí hình con mèo trắng lớn trên bàn.

Cô út đang định nói thì điện thoại reo, cô bắt máy, khóe mắt đuôi mày lập tức thắp lên chùm ánh sáng ấm áp dịu nhẹ.

Bây giờ cô đã có người mình muốn cưới, rút ra khỏi quần thể không kết hôn. Cô còn muốn có một đứa trẻ ở độ tuổi ngoài bốn mươi. Không phải vì cơ nghiệp khổng lồ của nhà họ Thích mà là vì bản thân cô, cô muốn mang thai mười tháng, sinh một đứa trẻ gọi cô là mẹ.

Tất cả mọi thứ là trải nghiệm hoàn toàn mới.

"Cô từ viện nghiên cứu khoa học đến đây." Cô út cúp điện thoại nói.

Giao Bạch chờ phần kế tiếp. Cậu nhớ hôm nay viện nghiên cứu có đưa báo cáo tới, không xuất hiện tình huống đặc biệt gì.

"Chắc hẳn mẹ của Lan Lan đã kể cho cháu nghe về chuyện gia đình chúng ta rồi." Sắc mặt cô út trở nên đau thương, "Dòng dõi trực hệ trước khi trưởng thành xem như bình thường, nhưng sau khi trưởng thành, chỉ số thông minh càng cao thì khả năng tinh thần bất ổn càng lớn."

"Sẽ quá mức buông thả, túng dục, bạo lực, tàn ác bạo ngược, phát điên..." Cô út nhớ tới điều gì đó, bàn tay cầm tách cà phê hơi run rẩy.

Giao Bạch cắn viên vitamin C, trong đầu hiện lên một ít bài báo mà cậu từng đọc trên mạng, giống những gì cô út hình dung. Thẩm Ký biết gia tộc của Thích Dĩ Lạo có bệnh di truyền, trong cuộc đối đầu năm ngoái, y đã bốc thuốc đúng bệnh, thuê nền tảng bôi nhọ nhà họ Thích, Thích thị và Thích Dĩ Lạo một cách trắng trợn. Năm nay đã rất khó tìm được dấu vết trên mạng.

"Thiên tài, người bình thường, kẻ điên." Cô út khẽ khàng nức nở, tự mình bật khóc, "Có đôi lúc, muốn làm người bình thường cũng khó, không có lựa chọn khác."

Giao Bạch cắn tan miếng vitamin nhỏ cuối cùng, cổ họng nồng đậm vị quýt. Còn không phải chắc? Đầu thai là chuyện ngẫu nhiên, Chu Lan Lan thành công gia nhập hàng ngũ những người bình thường, thánh nhân đãi kẻ khù khờ.

"Anh ba của cháu không chấp nhận Tiểu Linh, viện nghiên cứu khoa học chỉ có thể áp dụng kế hoạch dự phòng." Cô út lau nước mắt, nói với giọng điệu quan tâm của người nhà, "Chắc cháu biết chuyện này chứ?"

Giao Bạch gật đầu. Tinh linh kia bị đưa đến viện nghiên cứu khoa học vào tháng Sáu, tháng Bảy năm ngoái. Sau hơn một năm thí nghiệm cũng có một số thành quả, chẳng qua trong khoảng thời gian này, họ Thích không có tộc nhân nào khác phát bệnh, không thể thu thập dữ liệu. Sức khỏe của Thích Dĩ Lạo lại không thể chờ đợi lâu hơn nữa, nên hắn biến thành vật thí nghiệm.

"Tiểu Bạch, cháu không hoảng sợ sao?" Cô út nhìn cậu, do dự nói, "Kế hoạch đã được thực hiện, nhưng kết quả thì không biết."

Giao Bạch nhún vai: "Không có thời gian để hoảng sợ ạ."

Cô út thở dài, lần này cô tới là muốn đưa lời an ủi tùy theo mức độ suy sụp tinh thần của cậu. Bây giờ xem ra, nội tâm của cậu còn mạnh mẽ hơn cô tưởng tượng.

"Nửa cuối năm cô đều ở trong nước, có việc thì có thể tìm cô bàn bạc." Cô út dịu dàng căn dặn, "Đừng tự mình gánh vác."

Giao Bạch cười: "Dạ."

Vào giữa tháng Tám, có một hạng mục bị đình chỉ vì nhiều nguyên nhân, Giao Bạch không thể không bắt đầu buổi xã giao đầu tiên từ lúc cậu tạm nắm quyền điều hành Thích thị tới nay.

Trên bàn cơm phần lớn là người phía chính phủ, Giao Bạch ứng phó tàm tạm, họ cũng không cố ý gây khó dễ cho dân tay mơ là cậu.

Sầm Cảnh Mạt xuất hiện vào nửa sau buổi tiệc, hắn ngồi cạnh chiếc ghế trung tâm với tư cách là con rể của vị kia. Đây là lần đầu hắn lộ diện sau lễ cưới hồi tháng Sáu.

Cô con gái ngoài giá thú của nhà họ Vương yêu hắn thắm thiết, náo động trên đảo Trường Mân ầm ĩ lớn như vậy nhưng cô vẫn đứng ra gả cho hắn, làm vợ hắn, cũng không bổ sung đám cưới.

Giao Bạch chỉ nhìn lướt qua khi Sầm Cảnh Mạt vào cửa, song Sầm Cảnh Mạt vẫn luôn chú ý cậu.

"Tiểu Sầm, cậu và Tiểu Giao là người quen cũ nhỉ?" Có người cao giọng nói.

Sầm Cảnh Mạt mỉm cười nhã nhặn: "Từng tiếp xúc hai lần."

"Thế sao trông hai cậu lại xa lạ thế?" Lại là một người khác lên tiếng, miệng nồng nặc mùi rượu, "Những người trẻ tuổi hoài niệm như thế nào?"

Ông ta la hét, cầm tay Giao Bạch lên rồi kéo tay Sầm Cảnh Mạt qua.

Hai bàn tay bị đè lên nhau.

Giao Bạch bên dưới, Sầm Cảnh Mạt ở trên.

Xúc giác trên mu bàn tay trơn nhẵn ướt lạnh, hệt như thân rắn, Giao Bạch lập tức rút tay về. Cậu không quan tâm cái gì mà địch không động thì ta không động.

"Cầm tay rồi, lại thêm ly rượu nào." Người nọ nấc rượu, "Đến một ly!"

Sầm Cảnh Mạt rót một ly rượu đầy, cầm ly đi về phía Giao Bạch. Mái tóc bạc trắng buộc thành đuôi ngựa, đôi môi đầy đặn sắc nét, cả khuôn mặt giống như đồ sứ thượng cổ đào từ dưới đất lên, đẹp đến nỗi không giống vật phàm trần.

Mọi người trong bàn đều đang dõi xem. Giao Bạch ung dung đứng dậy, ly rượu của cậu gần thấy đáy, không phải là cậu sắp uống cạn, mà là lúc nào cũng chỉ có từng ấy.

Thứ như mặt mũi thể diện, lúc nên vứt đi thì nhất định đừng tiếc rẻ. Giao Bạch chẳng hề làm màu rót đầy ly như Sầm Cảnh Mạt, cậu trực tiếp nâng ly uống một hơi hết sạch phần rượu còn lại.

Rượu trắng cay xé họng, Giao Bạch khó chịu ho khan vài tiếng.

Nghe tiếng ho của Giao Bạch, Sầm Cảnh Mạt ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, mắt phượng xếch hẹp dài hơi rũ xuống, con ngươi sâu thẳm dưới hàng mi không ngừng ghim chặt lấy cậu.

Uống xong rượu, bữa tiệc tiếp tục, mọi người cũng không tán gẫu chính sự, mà nói chuyện phiếm câu được câu không.

Dạ dày Giao Bạch như có lửa đốt, cậu ngồi ngẩn ngơ trên ghế. Con mẹ nó xã giao thật sự chẳng thú vị gì cả, hết nghe người ta khoác lác đến nghe người ta nịnh hót.

Không lâu sau, có nữ phục vụ tiến vào hầu hạ, tiếng cười nói trong phòng rôm rả không ngớt.

Bên cạnh Sầm Cảnh Mạt cũng có một cô gái ngồi xuống, xinh xắn nhất ở đây, nhưng hắn không thèm liếc một cái, chỉ dùng một loại ánh mắt u ám nhớp nháp để dò xét hành vi của Giao Bạch trong khoảng thời gian xoa dịu trái tim đau đớn.

Khóe miệng Giao Bạch khẽ giật giật, đồ thần kinh Sầm Cảnh Mạt, từ nay về sau chỉ sống nhờ vào việc quan sát cuộc đời của "Thượng Đế" là cậu.

Thời gian đăng ký trình diện của tân sinh viên Đại học Y là từ ngày mùng chín đến ngày mười một tháng Chín, ba ngày.

Hai ngày đầu tiên Giao Bạch theo đúng quy trình, thoạt trông cậu chẳng hề sốt ruột chút nào, nhưng khi đóng dấu, cậu lại đóng nhầm lên mu bàn tay của mình, còn đóng tận hai lần.

Mãi vẫn không có tin tốt từ viện nghiên cứu khoa học.

Ngày thứ ba, Giao Bạch đến Đại học Y với vẻ ngoài phờ phạc vì thức khuya. Chương Chẩm còn chưa xuất viện, là Thích Nhị và Thích Hoài cùng cậu tới trường.

Hiệu trưởng gặp lại Giao Bạch, mức độ nhiệt tình vượt qua lần trước. Ông giới thiệu thầy trưởng khoa cho Giao Bạch, nước miếng bay tứ tung.

Khi Giao Bạch nghe gà gật, viện nghiên cứu khoa học gọi điện tới.

Thích Dĩ Lạo tỉnh rồi.

Giao Bạch ngồi yên trên ghế sofa hồi lâu, rồi chợt đứng phắt dậy, đầu gối đẩy bàn trà.

Bộ đồ dùng uống trà cao cấp phát ra âm thanh giòn giã. Thầy trưởng khoa đang kể về lịch sử vẻ vang của trường bỗng dừng lại.

Mọi người đều nhìn về phía thanh niên đầy kích động, không rõ tại sao.

Giao Bạch vội vã ra ngoài.

Đầu bên kia điện thoại, Thích Đại ấp úng, "Thích gia, Thích gia ngài ấy... À thì..."

"Sao vậy? Anh cứ nói đi." Nhận ra có điều gì đó không đúng, Giao Bạch không kiềm chế được cơ thể mà lao về hướng thang máy.

Thích Đại thử nghiệm vài lần, sau đó thở dài: "Cậu Bạch, cậu vẫn nên tự mình đến xem đi."

Giao Bạch chạy đến viện nghiên cứu, cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập và hơi thở bên tai, báo danh cái gì bạn học cái gì đời sống sinh viên cái gì đều bị cậu đánh rơi ở trường học, không mang theo.

Cậu bây giờ, trong tâm trí toàn lão biến thái.

Giao Bạch phanh gấp, đôi mắt cay xè sưng húp mở to, trong tầm nhìn của cậu xuất hiện vài người đang đi tới từ đầu kia của hành lang.

Thích Đại và hai nghiên cứu viên đều phát hiện ra Giao Bạch, sắc mặt họ khá kỳ lạ.

Còn Thích Dĩ Lạo dẫn đầu vừa kết thúc đợt kiểm tra cuối cùng, miếng bông trên cánh tay dính máu, bị hắn vê lại ném vào thùng rác. Hắn muốn đến phòng làm việc của chị hai, song bước chân khựng lại nửa nhịp.

Ánh mắt cách đó không xa vừa nóng bỏng vừa sáng ngời.

Hệt như một ngọn lửa đỏ thẫm đột nhiên nhào tới, cố gắng đốt cháy góc áo Thích Dĩ Lạo.

Chủ nhân của ánh mắt ấy cũng chạy đến, bờ môi khô khốc hơi hé mở, hơi thở phả ra nóng hổi gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng vì cảm xúc gần như sắp mất kiểm soát, đôi mắt cũng ửng đỏ.

Thanh niên kia càng ngày càng gần, dòng máu trong huyết quản Thích Dĩ Lạo nóng lên một cách khó hiểu. Hắn không khỏi cau mày lùi về sau nửa bước, sau đó hỏi thuộc hạ sau lưng: "Cậu ta là ai?"