Bút Ký Thời Không

Chương 104: Tiên Tôn Tại Thượng (15)




Đông Phương Thanh Ninh lộ ra sát khí, bàn tay tụ linh khí thành trảo, hướng Sơ Nghiên đánh tới. Sơ Nghiên đương nhiên hiểu, tu vi của Đông Phương Thanh Ninh không chỉ là Kim Đan hậu kỳ, mà sớm đã bước vào Nguyên Anh. Nàng hiện tại vốn không thể là đối thủ của nàng ta. Trực diện xung đột, người chịu thiệt là nàng.

Sơ Nghiên nhanh chóng lùi lại, dựa vào thân pháp nhanh nhẹn mà né tránh. Dựa vào bản tôn là cường giả Luyện Hư kỳ, mặc dù không đảm bảo có thể đánh thắng Đông Phương Thanh Ninh, nhưng bảo vệ tốt cái mạng này vẫn là có thể.

Đông Phương Thanh Ninh liên tục công kích, lại không gây chút tổn thương nào cho Sơ Nghiên, lúc này đã có chút nóng nảy. Tiện nhân này rõ ràng chỉ là một Kim Đan nhỏ nhoi, sao nàng lại không thể chạm vào ả ta chứ!

“Giả thần giả quỷ! Để ta xem ngươi trốn được bao lâu!”

Đông Phương Thanh Ninh rút ra một tấm phù chú, tay lập tức kết ấn, tung phù chú bay về phía Sơ Nghiên. Ánh mắt Sơ Nghiên hơi lóe, đã lập tức nhận ra công dụng của phù chú. Là Đoạt Linh phù, cướp đoạt linh lực trong cơ thể tu sĩ.

Ha, đồ chơi trẻ con này, nàng đã chơi không biết bao nhiêu lần rồi!

Sơ Nghiên đưa tay kết ấn, mắt thấy Đoạt Linh phù sắp trúng đích, Sơ Nghiên liền nháy mắt biến mất tại chỗ.

Đây là thuấn di sao? Kim Đan kỳ cũng có thể thuấn di!? Sao có thể!?

Ả đâu rồi!?

“Ha, Đông Phương thiếu chủ chẳng qua cũng chỉ có như vậy.”

Tiếng nói đột ngột vang lên bên tai, đồng tử Đông Phương Thanh Ninh co rụt, Sơ Nghiên nhàn nhạt cười một tiếng, một quyền tung ra, đánh bay Đông Phương Thanh Ninh.

Thiên đạo chi tử? Chẳng qua cũng chỉ vậy!

Đông Phương Thanh Ninh văng ra, thế nhưng lại được Cửu Thiên Dạ đỡ lấy. Hắn liếc qua nàng, lại liếc nhìn Sơ Nghiên một cái, lạnh lùng nói:

“Tạm thời rút lui, tên bên kia không phải tên tu sĩ bình thường.”

Sơ Nghiên nghe lời này, không khỏi khinh thường.

Hừ, sư tôn nàng là Tu Chân giới đệ nhất Tiên tôn, có thể là tu sĩ bình thường sao!

Đông Phương Thanh Ninh cắn răng, ánh mắt âm trầm nhìn Sơ Nghiên, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đi!”

Đến hắn cũng không đánh lại Cảnh Tịch, nàng cần phải xem xét lại Cảnh Tịch này rồi. Hơn nữa còn một kẻ nằm ngoài dự tính, Thẩm Nguyệt!

“Thẩm Nguyệt, thù này bổn tiểu thư kết rồi! Đi!”

Ánh mắt Cửu Thiên Dạ rơi trên người Sơ Nghiên, hơi nheo mắt.

Thẩm Nguyệt sao, hắn nhớ rồi.

Hai người nháy mắt biến mất, là một loại bí pháp bỏ chạy sao? Quả nhiên là nữ chủ ha.

Chỉ là sư tôn như thế nào im lặng như vậy? Cũng không động?

“Sư Tôn!”

Sơ Nghiên cảm thấy không đúng, bay đến chỗ Cảnh Tịch. Hai người kia vừa đi, cơ thể hắn liền lảo đảo, khóe miệng chảy xuống máu tươi. May mắn Sơ Nghiên kịp thời đỡ lấy.

“Sư tôn, người bị thương rồi!”

Sơ Nghiên vội đi qua, đỡ lấy hắn. Cảnh Tịch tựa vào người nàng, thanh âm cũng có chút suy yếu.

“Nguyệt Nhi, quay về núi.”

“Vâng.”



Sơ Nghiên lo lắng đỡ hắn lên, ngự kiếm bay đi. Cửu Thiên Dạ không hổ là nam chủ mạnh nhất, lại có thể khiến Cảnh Tịch bị thương đến mức này. Sơ Nghiên đưa hắn về Bắc Linh Phong, Cảnh Tịch vừa trở về, đã hôn mê. Sơ Nghiên hơi hoảng, trong người Cảnh Tịch có một loại khí tức lạ nào đó, đang làm rối loạn linh lực trong cơ thể hắn. Nếu cứ tiếp tục để như vậy, Cảnh Tịch sợ là không sống được bao lâu.

“Tôn thượng! Tông thượng bị sao vậy!? Sao lại ra nông nổi này!”

Nàng vừa đưa Cảnh Tịch trở về, Mộ Tình đã lập tức cảm ứng được mà xuất hiện.

“Mộ Tình sư tỷ!? Không phải tỷ đã…”

“Thật ra ta là Bạch Phượng, là linh thú khế ước của tôn thượng.”

Sơ Nghiên sửng sốt một chút, không khỏi kinh ngạc. Hóa ra Bắc Linh Phong không hề có một đệ tử nào khác, Mộ Tình vốn dĩ là Bạch Phượng tôn giả, là linh thú khế ước của sư tôn.

Vậy ra, nàng là đệ tử duy nhất sao…

“Chúng con gặp phải cường địch, sư tôn bị đả thương.”

“Để ta kiểm tra cho người.”

Hắn bận rộn điều tra bên chiến trường Tiên Ma, không ngờ Cảnh Tịch lại lâm vào tình thế này. Đây là do hắn sử dụng linh lực cường độ mạnh mà gây ra. Ở Tu Chân Giới này còn tồn tại kẻ có thể khiến Tôn thượng sử dụng linh lực một cách quá mức như vậy sao?

Đáng ghét, khiến vết thương cũ trong người hắn tái phát, lần này e là khó mà giữ được mạng.

“Tôn giả, sư tôn sao rồi?”

“… Tình hình không mấy khả quan, tôn thượng e là…”

“…”

“Hệ thống, trong cốt truyện ngươi kể không có tình tiết này.”

Sơ Nghiên nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi gọi Thiên Hoa ra. Thiên Hoa nhìn nàng nổi giận, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng lí nhí:

[Ký chủ đại nhân, cốt truyện chỉ có tính chất tham khảo, thật sự thì lúc người đi vào thế giới này, mọi thứ sớm đã bị thay đổi.]

Sơ Nghiên nghiến răng, nhìn chằm chằm Cảnh Tịch đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng tự trách.

Chẳng lẽ nàng thật sự không phải Thẩm Nguyệt? Nàng thật sự là kẻ ngoại lai? Bởi vì nàng xuất hiện nên hắn mới như thế này?

Chết tiệt, chết tiệt! Mọi thứ đang theo hướng mất kiểm soát! Nàng chẳng những không giúp gì được cho người, còn hại hắn vì nàng mà trở thành như vậy!

“Hệ thống, có cách nào cứu hắn không?”

[Ký chủ đại nhân, chị yên tâm, để ta kiểm tra một chút. Mệnh của hắn vốn chưa tận, chắc chắn có thể cứu.]

Thiên Hoa nói, sau đó nhanh chóng bay đến trước người Cảnh Tịch, bàn tay nhỏ nhắn chạm nhẹ vào trán hắn, Sơ Nghiên nghe được âm thanh máy móc vang lên.

[Hệ thống tiến hành rà quét.]

Thiên Hoa mở mắt, sau đó nó bay đến trước mặt Sơ nghiên, một bản danh sách nháy mắt hiện ra.

[Tạm thời trong cơ thể Cảnh Tịch có một luồng linh lực cực kỳ bất ổn đang làm loạn, trước tiên cần Băng Liên vạn năm để khống chế cỗ linh lực đó, sau đó chị cần thu thập đủ hạt giống ngũ hành bao gồm Kim chi tâm, Mộc chi tâm, Thủy chi tâm, Hỏa chi tâm và Thổ chi tâm.]

Băng Liên vạn năm… không phải nàng đã có một đóa rồi sao? Vậy lập tức có thể tinh luyện cho hắn dùng, trước tiên ổn định cổ Linh lực kỳ lạ kia đã.

[Ký chủ đại nhân, nó không phải là người dùng để độ kiếp...]

"Hiện tại không quản được nhiều như vậy!"

Thiên Hoa cũng không khuyên được câu nào, chỉ có thể đứng một bên nhìn.

Huhu, ký chủ quan tâm người này như vậy, sẽ không quên mất Thần Tử đại nhân rồi chứ!! Nếu nàng khôi phục trí nhớ, hỏi tội nó thì làm sao aaaa!



Sơ Nghiên nhanh chóng đem Băng Liên vạn năm lấy ra, tại chỗ bắt đầu tinh luyện. Bạch Phương nhìn một loạt hành động của nàng, có chút khó hiểu.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Con có cách cứu sư tôn.”

Nàng chắc chắn không để hắn phải chết! Ít nhất, lúc nàng còn sống, hắn tuyệt đối không thể chết!

Bạch Phượng nhìn nàng đem Băng Liên vạn năm, không khỏi sửng sốt. Băng Liên vạn năm, đúng là một linh dược hiếm có. Có thể giúp đám Linh lực hỗn loạn trong người Tôn thượng tạm thời ổn định.

Nhưng mà…

Ước chừng một canh giờ trôi qua, một lượng dung dịch xanh biếc từ từ chiết ra, được Sơ Nghiên dùng bình ngọc đựng vào.

Nàng cầm lấy, đi đến chỗ Cảnh Tịch, đỡ hắn ngồi dậy, rồi đem dung dịch tinh luyện của Băng Liên đưa vào miệng của Cảnh Tịch.

Băng Liên nhanh chóng phát huy tác dụng của nó, dòng linh lực hỗn loạn trong cơ thể Cảnh Tịch chậm rãi bị một cỗ hàn băng chi lực đóng băng.

Băng Liên thuộc tính hàn, mang theo cực hàn chi khí, lúc này công dụng của nó giống như khiến dòng linh lực hỗn loạn kia chìm vào ngủ say vậy.

Tạm thời tính mạng của Cảnh Tịch sẽ không có nguy hiểm, nhưng tất cả chỉ là tạm thời mà thôi!

“Nguyệt Nhi, ngươi biết rõ, băng Liên này chỉ là tạm thời mà thôi.”

“Con đương nhiên biết.”

Sơ Nghiên đáp lời, sau đó nhìn Bạch Phượng, ánh mắt kiên định nói:

“Chỉ cần tập hợp đủ Hạt giống ngũ hành, con có thể giúp Sư tôn hồi phục.”

“Thật sự? Hạt giống ngũ hành… nhưng chúng không dễ tìm, đây chính là cơ duyên cực kỳ hiếm thấy. muốn tìm một loại đã khó như lên trời …” Huống hồ là năm hạt.”

“Ta có cách của ta, Bạch Phượng tôn giả, xin người giúp ta chăm sóc sư tôn. Đợi ta đem Hạt giống ngũ hành trở về.”

Bạch Phượng nhìn sự kiên định trong mắt nàng, không khỏi thở dài. Nàng biết, một khi Sơ Nghiên đã quyết, hoàn toàn không thể khuyên được.

“Được, ngươi nhớ phải cẩn thận, đừng quá liều mạng. Nếu có chuyện gì, có thể thông qua cái này tìm ta giúp đỡ.”

Bạch Phượng đưa cho nàng một tấm ngọc bài, căn dặn. Sơ Nghiên tiếp nhận ngọc bài, khẽ gật đầu. Nàng quay lại nhìn Cảnh Tịch lần nữa, đưa tay nắm lấy tay hắn, nhìn Cảnh Tịch sắc mặt tái nhợn, trong mắt nàng càng thêm kiên định

Sư tôn yên tâm, con nhất định có thể cứu người! Chờ con!

Sau đó, nàng đứng lên, cung kính hướng Bạch Phượng chào một tiếng, rồi mới xoay người rời đi.

“Thiên Hoa, chúng ta có bao nhiêu thời gian.”

[ký chủ, Băng Liên có thể trì hoãn thương thế trong vòng 10 năm.]

Mười năm, Sơ Nghiên nắm chặt tay, cũng không để ý xưng hô với Thiên Hoa nữa, chỉ nghĩ đến Hạt giống ngũ hành. Liệu nàng có thể trong 10 năm thu thập toàn bộ hạt giống không đây?

[Ký chủ, chị yên tâm! Những hạt giống khác ở nơi nào, em có thể cung cấp thông tin.]

“Được.”

Có đảm bảo của Thiên Hoa, Sơ Nghiên cũng thêm một phần nắm chắc tìm kiếm hạt giống ngũ hành. Nàng nhanh chóng chuẩn bị lên đường.

Cảnh Tịch bị thương, kết giới của Bắc Linh Phong sẽ suy yếu. Bạch Phượng thiết lập một kết giới khác bao quanh Bắc Linh Phong, cũng đồng thời là bảo vệ Cảnh Tịch.

Hôm đó, Bắc Linh Phong thông báo phong sơn, Cảnh Tịch tiên tôn đóng cửa bế quan, đệ tử y Thẩm Nguyệt không rõ tung tích.