Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1545: Trò chơi mạo hiểm (13)




Ninh Thư cảm thấy nếu mình muốn giết hai anh em này thì rất dễ.

Lời giảo biện của Cung Dung làm Ninh Thư phải mở rộng tầm mắt.

“Anh cảm thấy tay mình sạch sẽ sao?” Ninh Thư hỏi.

“Chẳng lẽ lại không?” Cung Dung hỏi ngược lại.

Cung Dung đột nhiên nắm tay Ninh Thư, lật qua lật lại nhìn, “Cô dám cam đoan tay cô sạch sẽ không?”

“Không sạch sẽ.” Đã dính máu, cô một đường đi tới, có cứu người cũng có giết người, sao sạch sẽ nổi.

Nhưng Ninh Thư không thẹn với lương tâm.

Ninh Thư rút bàn tay đang bị Cung Dung thưởng thức ra, bị hắn sờ vào, Ninh Thư cảm thấy da gà cả người đã nổi hết lên.

“Cô tức giận cũng chỉ vì sự vô dụng của mình mà thôi, vốn tới vì tiền, song lại cảm thấy mình thật vô tội.”

“Tiền của tập đoàn SR không phải do gió thổi tới, lại nói, một ngàn vạn là thật, nhưng chỉ cho người duy nhất còn sống.”

Ninh Thư lạnh mặt, nghiêng đầu nhìn Cung Dung, chém nữa đi xem nào.

“Tôi có ép các người tham gia chương trình không?”

“Tôi có ép các người giết người không?”

“Nếu các người có chút lý trí, suy nghĩ sâu hơn chút thì đã không tham gia.”

“Đây là chuyện giữa kẻ muốn cho và người muốn nhận.”

Ninh Thư gật đầu, “Đúng đúng đúng, đều do chúng tôi sai, các ngươi vô tội lắm, các người là đoá hoa sen trắng tuyệt thế.”

Ninh Thư nhìn Cung Phù đeo tai nghe, hỏi: “Cô ta là người thừa kế tập đoàn SR?”

“Lần tập luyện này xem như là kiểm tra?”

Cung Dung gật gật đầu, “Tới lúc tôi rút rồi.”

Ninh Thư chuyển mắt, lại hỏi: “Anh nói mình có bệnh là chuyện thật sao?”

Cung Dung gật đầu, “Đương nhiên là thật.”

“Bệnh gì?”

“Cô đoán đi.”

“Bệnh cuồng em gái.”

Ninh Thư chống cằm, nhìn bóng lưng Cung Dung, nếu người thừa kế tập đoàn người SR chết, vậy rất tốt.

Có thể làm Cung Dung bị bệnh cuồng em gái đau thấu tâm can, cực tốt.

“Tôi nhớ mẹ cô cần đổi thận, còn tìm được thận phù hợp rồi, luôn sẵn sàng phẫu thuật?”

Rõ ràng là đang dò hỏi, nhưng ngữ khí Cung Dung lại như đang trần thuật sự việc.

Ninh Thư nheo mắt, hai anh em này thật sự rất am hiểu việc nắm được nhược điểm người khác.

Ninh Thư không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ nhìn chằm chằm Cung Dung.

“Chuyện nắm được nhược điểm người khác vinh quang lắm sao?” Ninh Thư có chút khó tin hỏi.

Ninh Thư bây giờ không dám tùy tiện ra tay, bởi vì cô không biết tình huống mẹ người ủy thác thế nào.

Người ủy thác tham gia chương trình này đều vì mẹ mình.

Cô ấy sống nương tựa với mẹ.

Ninh Thư xem như hiểu rõ rồi, cái gì mà chương trình sinh tồn, chỉ là ngụy trang của tập đoàn SR và đài truyền hình dựng lên thôi.

Thứ lấy ra chơi là mạng sống.

“Chúng ta không cùng cấp bậc, thế giới quan chúng ta khác nhau.”

“Như việc có rất nhiều người thích xem đấu bò, các đấu sĩ biết sẽ rất nguy hiểm, có khả năng bị bò húc chết, nhưng hắn vì kiếm tiền, chẳng lẽ cũng muốn trách người xem..”

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Đừng nói đến thế giới quan với tôi, tôi còn chưa thấy được thế giới.”

Khi nào cô mới có kiến tạo được thế giới đây.

“Đổi cách nói thì là xứng đáng, chẳng lẽ các người cảm thấy mình vô tội, còn kẻ có tiền chúng tôi mới tàn bạo.”

“Mỗi tầng lớp đều có đặc quyền riêng, nếu không tại sao lại có người dù đau khổ vẫn muốn bò lên, chăm chăm một mực truy tìm công lý là việc chỉ có những kẻ yếu thế hạ đẳng mới làm.”

Ninh Thư không thể hiểu được mà nhìn Cung Dung, “Anh nói nhiều với tôi như vậy là muốn tái tạo thế giới quan của tôi hả?”

Cung Dung buông tay, “Xin lỗi, tôi nói hơi nhiều một chút, chỉ là đã lâu không trò chuyện với ai như vậy.”

Trong lòng Ninh Thư cười lạnh một tiếng, đang chuẩn bị đứng lên thì nghe đinh một tiếng, cửa mở.

Người đàn ông gầy nhưng khoẻ tên Lý Triệu đẩy xe đồ ăn vào, đến trước mặt Ninh Thư, mở nắp ra rồi đặt một phần bò bít tết lên bàn.

Sau bò bít tết là một phần cơm và điểm tâm được bày lên.

Ninh Thư đã từng học nấu ăn, xem phần thức ăn này là biết khẳng định là do đầu bếp làm, trình bày đẹp, tạo hình tinh xảo.

“Ăn đi.” Cung Dung chống cằm bảo Ninh Thư.

Ninh Thư ngửi thử bò bít tết, “Anh hạ độc vào, đây là bữa tối cuối cùng?”

Cung Dung khẽ nhếch môi: “Sao lại vậy, nếu là bữa tối cuối cùng, chắc chắn tôi sẽ chuẩn bị cho cô thật hoành tráng.”

“Phù Nhi, em cũng tới ăn đi.” Cung Dung gọi em gái.

Cung Phù gỡ tai nghe xuống, đi tới hỏi: “Chị, chị không đi với em sao?”

Cung Phù nhìn lướt qua Ninh Thư, “Chẳng lẽ chị muốn tiếp cô ấy?”

“Đi đi, chị cảm thấy nói chuyện với cô ấy rất thú vị.” Cung Dung ôn hòa nói.

Cung Phù lại nhìn Ninh Thư một cái mới xoay người rời đi.

Ninh Thư chỉ tay bắn ra một đạo kình khí vô hình vào thân thể Cung Phù.

Thân thể Cung Phù khựng một chút, sắc mặt trở nên hơi khó coi, nhịn không được ôm ngực, cảm giác như vừa đụng phải thứ gì đó vô hình.

Co rút, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Cung Dung vội vàng đứng lên, đi đến cạnh Cung Phù, quan tâm hỏi: “Phù Nhi, em sao vậy?”

Cung Dung vô cùng quan tâm em gái mình.

Ninh Thư cắt bò bít tết, mùi vị rất ngon.

Cung Phù lắc lắc đầu, “Không sao.”

Cung Dung dặn Lý Triệu: “Bảo vệ tiểu thư cho tốt.”

Lý Triệu khom người hộ tống Cung Phù ra.

Cung Dung lại lần nữa ngồi xuống đối diện Ninh Thư, nhìn Ninh Thư nói:

“Tôi rất không thích ánh mắt như muốn giết tôi của cô.”

Ninh Thư nhún vai, “Đâu có.”

“Giai cấp khác tư tưởng khác, bây giờ cô ăn thịt bò liệu có bao giờ nghĩ bò cảm thấy sao không, mà tài nguyên nhân loại dùng để sinh hoạt chả phải toàn cướp từ các loài khác sao?”

“Chuỗi thức ăn tồn tại không chỉ giữa các loài mà đến cả giữa người với người cũng tồn tại.” Cung Dung chống cằm hỏi Ninh Thư: “Thịt bò ngon không?”

Ninh Thư: ……

Ninh Thư bỏ dao nĩa xuống, làm cho người khác mất cả khẩu vị.

“Anh nói nhiều như vậy với tôi làm gì?” Ninh Thư lạnh mặt.

“Tôi muốn cải tạo lại tư tưởng hủ bại lại ngây thơ của cô.” Cung Dung nói.

Ninh Thư càng lãnh đạm, “Thế tôi cảm ơn nhé.” Cảm ơn cả nhà mi.

“Cải tạo thế giới quan của tôi rồi tính làm gì?” Ninh Thư hỏi.

Cung Dung thật sự rảnh tới đau trứng.

“Không có gì, tôi cảm thấy người trên thế giới nhiều ngu muội, hơn nữa còn rất dễ bị kích động.” Cung Dung chống cằm, “Thật ngây thơ.”

Ninh Thư cầm nĩa ăn điểm tâm, “Thế nhân đều ngu muội, chỉ có anh thông minh nhất, ha ha……”

“Cô gái nhỏ, tôi không thích ngữ khí nói chuyện của cô.”

Cung Dung lắc đầu nói.

Ninh Thư trợn trắng mắt, “Muốn tôi quỳ xuống ba quỳ chín lạy không?”

“Điểm tâm ăn ngon không?” Cung Dung hỏi.

Ninh Thư gật đầu, “Cũng không tệ lắm, ngon.”

Đinh một tiếng, cửa mở, mười mấy người thân mang áo chống đạn, cầm súng trong tay đi vào.