Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1544: Trò chơi mạo hiểm (12)




Mặt mũi cô gái tóc ngắn với người đàn ông vũ mị rất giống nhau, hẳn là anh em.

“Chị, em thích nhìn bộ dáng người khác cho rằng mình đã thành công, cuối cùng lại bị đánh xuống địa ngục.” Cô gái tóc ngắn lạnh lùng nói.

“Nghịch ngợm.” Người đàn ông vũ mị điểm chóp mũi cô ta.

Ninh Thư: ……

Cảm giác mình đang chứng kiến tình yêu cấm đoán…

Ninh Thư ho khan một tiếng, phá vỡ bầu không khí kì quái giữa hai anh em họ.

Người đàn ông vũ mị cầm lấy bộ đàm, “Lý Triệu, tiến vào.”

Ngay sau đó đinh một tiếng, cửa lại mở ra, người đàn ông gầy nhưng khoẻ bước vào.

Người đàn ông vũ mị dùng giọng nữ nói: “Đưa cô gái nhỏ này đi ăn chút gì đi, ở trên đảo nhiều ngày như vậy chắc đói rồi nhỉ.”

“Nhân tiện đưa một phần cơm lên cho vị tiểu thư này lấp bụng, ta muốn tâm sự với tiểu thư này một lúc.”

“Chị……” Cô nhóc da nâu nắm tay Ninh Thư, Ninh Thư trấn an nó: “Không sao, đi ăn chút gì đi.”

“Đồ trên thuyền này có nhiều thứ chắc cả đời em cũng không được ăn, nhân tiện ăn sạch đi.”

“Em đi rồi chị nhớ cẩn thận.” Tuy cô nhóc da nâu không nhạy bén mấy, nhưng nhìn thấy cả loạt màn hình kia cũng có thể đoán ra được vài phần.

May mà không mở miệng.

Ninh Thư gật đầu.

Người đàn ông vũ mị nhìn Ninh Thư, phong tình vạn chủng cuốn một lọn tóc, “Cô đối tốt với nó thật, không sợ nó động thủ với mình à?”

Ninh Thư nhàn nhạt nhìn quanh bốn phía, kéo một cái ghế dựa ngồi xuống, “Mỏi quá, chúng ta ngồi nói.”

“Thật ra tôi muốn hỏi các người hơn, đơn độc đối mặt với tôi trong đây không sợ tôi động thủ với các người à?” Ninh Thư bắt chéo chân.

“Tôi có võ công.”

Người đàn ông vũ mị cười, lúm đồng tiền rất đẹp, mỹ lệ đến chói mắt.

Ninh Thư dời mắt, một người đàn ông còn đẹp như vậy, làm Ninh Thư cảm thấy mình làm phụ nữ thật thất bại.

Cười cái con mẹ mi……

Ninh Thư lạnh mặt nhìn người đàn ông vũ mị, hỏi: “Anh có phải biến thái không vậy, là đàn ông mà một hai cứ giả trang phụ nữ.”

“Muốn làm phụ nữ thì đi phẫu thuật đi, bơm thêm ngực nữa.”

Người đàn ông vũ mị nheo mắt, “Lúc trước chỉ cảm thấy cô không nghe lời, nhưng bây giờ lời cô nói ra càng khiến người khác khó chịu hơn so với chuyện cô làm.”

Ninh Thư buông tay nói: “Tôi còn thích anh phun giọng nữ ra từ đôi môi đỏ đó cơ.”

“Hay là tôi không nhìn mặt anh nữa, anh nói giọng nam đi.”

“Tôi tên Cung Dung, còn cô?” Có vẻ tâm tình Cung Dung khá tốt.

Cung Dung, là một cái tên có thể là nam cũng có thể là nữ.

“Tên tôi chẳng lẽ anh không biết hả, mười tám đời tổ tông tôi chắc anh cũng biết hết rồi.” Ninh Thư nhàn nhạt nói, nhìn tình huống trong màn hình.

“Bây giờ còn bao nhiêu người sống?” Ninh Thư hỏi.

Cung Dung hơi mỉm cười, “Cô đoán xem.”

Bà đoán con mẹ mày, Ninh Thư ngoài mặt mỉm cười, trong lòng dựng thẳng ngón giữa.

“Anh có bệnh à.”

Cung Dung thế mà thật sự gật đầu, “Tôi có bệnh thật.”

“Bệnh tâm thần?”

“Không phải.”

Ninh Thư nói sang chuyện khác, “Sao các người có thể làm ra chuyện như vậy?”

“Tại sao phải giết nhiều người như vậy?”

Cung Dung cười nói: “Cô gái, nói có lý chút, tôi và em gái tôi đều không giết người.”

“Thế những người kia là quỷ à?”

“Những người đó đâu phải chúng tôi giết.”

Ninh Thư: Đm, bệnh tâm thần……

“Tại sao lại tổ chức trò chơ này lừa mọi người?” Ninh Thư lạnh nhạt chất vấn nói.

Cung Dung mở tay ra, ngón tay hắn thon dài, móng tay mượt mà, bên trên còn có một lớp sơn móng tay.

Nhưng nghĩ đến việc người này là đàn ông, Ninh Thư lại cảm thấy có chút ghê tởm.

“Không thể nói chúng tôi lừa người được, người thắng quả thật sẽ được một ngàn vạn tiền thưởng, nhưng chỉ có thể hưởng khi ở trong tù, bởi vì đã giết hết người trên đảo mọi người để có được một ngàn vạn.”

Ninh Thư: ……

“Mục đích là gì?” Ninh Thư hỏi, “Rõ ràng là các người đang xui khiến người khác phạm tội.”

“Chúng tôi xui khiến lúc nào, cô có chứng cứ gì, nhưng chúng tôi lại có chứng cứ, tất cả thứ đó đều là chứng cứ.” Ngón tay trắng như ngọc của Cung Dung chỉ vào từng dãy màn hình một, cuối cùng dừng trên mặt Ninh Thư.

“Vốn định để cô làm người thắng, dù sau Phù Nhi vẫn còn trẻ, bố trí khó tránh khỏi có lỗ hổng.” Cung Dung lắc đầu nói.

Cung Phù tóc ngắn lạnh nhạt nói: “Chị, thật ra vu oan cũng được.”

“Cho dù cô ta thật sự thoát được thì người trên đảo cũng đã chết, đều có thể coi như là cô ta giết, cả đời giống con chuột trốn chui trốn nhủi không thể ra ánh sáng khác gì ở trong tù?”

Cung Dung vuốt đầu Cung Phù, “Phù Nhi, muốn quản lý tập đoàn SR không đơn giản như vậy, nếu không cảm thấy chắc chắn thì không nên ra tay, nếu có cơ hội thì tuyệt đối phải khiến đối phương không lật mình được.”

“Lần tập luyện này em học được những gì?” Cung Dung hỏi.

“Con người không thoát nổi chữ tham, tiền tài chính là vũ khí sắc bén nhất, tất cả mọi người đều có nhược điểm.” Cung Phù lạnh lùng nói: “Tiền tài chính là vũ khí của chúng ta, kế thừa tập đoàn SR, khiến tập đoàn trở nên lớn mạnh chính là đang mài vũ khí của chúng ta.”

“Chúng ta có thể điều khiển người khác, đặc biệt là loại người ngu muội mà tham lam.”

Cung Dung câu đôi môi đỏ, “Nhưng phải nhớ kỹ, vũ khí vĩnh viễn chỉ là vũ khí.”

Ninh Thư khiếp sợ đến độ phải vỗ tay.

Thế giới của kẻ có tiền cô tưởng tượng không nổi, giáo dục của kẻ có tiền càng không muốn biết.

Làm mưa làm gió.

Đây chỉ là một lần tập luyện, lấy tiền tài góp vui cho trò chơi.

Muốn lợi dụng tiền tài trong tay và nhược điểm của đối phương.

Ninh Thư suy nghĩ, dù cô có rời đảo hay không thì tội danh giết người vẫn bám trên người.

Phát điên hoặc ở tù chung thân, hoặc chịu án tử hình, hoặc chạy trốn cả đời.

Mẹ nó, bà gánh không nổi nhiều nồi như vậy.

Quả nhiên trâu bò.

Cung Dung quay đầu nhìn Ninh Thư, ngồi xuống đối diện, yểu điệu chống cằm, nhếch đôi môi đỏ hỏi: “Cô cảm thấy em gái tôi chỉ huy thế nào?”

“Rất tuyệt, đánh rắn phải đánh giập đầu đào cây trước đào gốc, em gái anh có thể xem như là một người tàn nhẫn độc ác.” Ninh Thư nói.

Trên cơ bản không ai có thể chống lại nổi một chữ tham.

Chẳng lẽ Cung Dung lại không tham lam, Cung Phù cũng không tham lam?

Tham lam đến độ muốn khống chế toàn thế giới đấy.

Ha ha.

“Tôi cũng cảm thấy vậy, như vậy tôi có thể yên tâm giao tập đoàn SR cho Phù Nhi.” Gương mặt Cung Dung trắng nõn, không chút tì vết.

So với phụ nữ còn đẹp hơn

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ anh không nghĩ tới, nếu mất mạng thì âm mưu quỷ kế gì cũng vô dụng sao.”

“Nếu hai người chết rồi, tập đoàn SR có thể bởi vậy mà đóng băng rồi phá sản không?”

Cung Dung hơi mỉm cười, “Đương nhiên không.”

Ninh Thư cũng cười, “Nhưng hai người chết, sẽ có người vui mừng khôn xiết.”

Trên màn hình lại có thêm một mã số bị đánh dấu X đỏ thẫm.

Cung Dung tùy ý nói: “Lại chết thêm một.”

Ninh Thư nhíu chặt mày, “Hai anh em các người thật khiến người khác ghê tởm.”

Như giết gà vậy, hờ hững nhưng là lẽ thường.

“Người này có phải chết trong tay anh em chúng tôi không, không.” Cung Dung lật tay mình nhìn nhìn, “Rất sạch sẽ.”