Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1541: Trò chơi mạo hiểm (9)




Ninh Thư nhìn cô nhóc dùng dây đằng bện thuyền.

Nói là thuyền, thật ra giống chiếu hơn.

Thứ này sao có thể chịu nổi sức nặng một người?

Ninh Thư chuyển mắt, hỏi cô nhóc da nâu: “Nhóc dùng cái này ra biển có hơi nguy hiểm.”

Ninh Thư muốn đi cùng nó, cứ ở mãi đây thì không nắm được quyền chủ động.

Trong lòng Ninh Thư đang lo lắng cho mẹ người ủy thác.

Mẹ người ủy thác nằm trong bệnh viện, có phải thật sự bị bệnh viện đuổi ra ngoài rồi không?

“Tôi tên Hứa Hân, tôi nhận nhiệm vụ tới đây ngăn cản nhóc rời đi.” Ninh Thư nói trắng ra.

“Không, không, tôi phải rời khỏi đây, tôi không muốn ở lại nơi này, tôi sợ.” Màu da nâu của cô nhóc dưới ánh mặt trời như sáng lên một chút.

Cô gái biểu cảm hoảng sợ lùi về phía sau, vừa cảnh giác vừa hốt hoảng nhìn Ninh Thư, “Có phải cô muốn giết tôi không?”

“Chắc chắn cô tới giết tôi, mọi người đều thích tàn sát lẫn nhau, tôi sợ.”

Cô gái nhỏ này vốn lớn lên ở biển, tới tham gia chương trình này thuần túy chỉ do ngoài ý muốn.

Thấy thông báo tuyển người trong TV, lại thêm phần thưởng một ngàn vạn, hơn nữa nơi tổ chức chương trình lại là trên biển nên cảm thấy mình có ưu thế.

Vì thế mới tham gia.

Hẳn trong hai mươi người, cô là người nhỏ tuổi nhất.

Có lẽ đã thấy người chết, trong lòng sợ hãi nên muốn chạy trốn.

Ninh Thư lắc đầu, “Tôi sẽ không giết nhóc, ngược lại tôi còn muốn cùng nhóc rời khỏi đây.”

Cô nhóc ra vẻ hoài nghi, nói: “Nhưng không lâu trước người trong bộ đàm nói với tôi là nếu cô tới ngăn cản tôi rời đảo, thì chính là muốn giết tôi.”

Ninh Thư: ……

Chơi hay lắm.

Đây là gây xích mích giữa những người tham gia.

Ninh Thư nói: “Tôi so với nhóc càng muốn rời khỏi nơi này hơn, cho tới giờ tôi đã thấy hai người chết.”

“Cứ tiếp tục như vậy thì tất cả mọi người đều sẽ chết, chúng ta cũng sẽ bị những người khác giết.”

Cô nhóc da nâu vẻ mặt rối rắm nhìn Ninh Thư, “Cô thật sự sẽ không giết tôi sao?”

Ninh Thư gỡ con dao bên hông xuống, dùng lực ném nó vào biển.

“Tôi đã ném vũ khí duy nhất đi rồi, cho thấy thành ý của mình, nhóc cũng nên tin tưởng rồi chứ.”

Cô nhóc da nâu thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy được rồi, tôi tạm thời tin cô.”

Tuổi cô nhóc da nâu không lớn, mười sáu tuổi, đổi lại là những người khác thì cũng chưa chắc tin Ninh Thư.

Ninh Thư đi qua, hỏi: “Cái này bện thế nào?”

“Tôi làm, cô đi tìm loại dây này đi, phải có độ dai, không thể ướt.” Trong tay cô nhóc cầm dây đằng.

Dây đằng ít nhất phải to bằng ngón tay.

Thật ra dựa vào cái này mà ra biển thì không mấy ổn, nhưng trong lòng Ninh Thư lại không có ý tưởng khác.

Người khống chế trò chơi khẳng định sẽ không cho bọn họ rời đi.

Đối phương hành động, đối với Ninh Thư mà nói lại có lợi.

Không sợ mi động, chỉ sợ mi không động.

Ninh Thư đi tìm dây đằng, trong tay cầm dao của cô nhóc da đen, dùng để cắt dây đằng.

Ninh Thư tìm thật lâu, vác một bó dây đằng trở về.

Kết quả nhìn thấy có người cầm dao đang từng bước đi về phía cô nhóc da nâu.

Cô nhóc da nâu ngã trên đất, không ngừng lui về sau, hoảng sợ cầu xin: “Ông bỏ qua cho tôi đi, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này.”

Ninh Thư đi qua, đứng trước mặt cô nhóc da nâu, nhìn người đàn ông cầm dao, “Xuống tay với một cô gái nhỏ, ông không thấy áy náy à?”

Cô nhóc da nâu lập tức đứng lên trốn sau lưng Ninh Thư.

Người đàn ông này nhìn qua mới có hơn bốn mươi, nhưng trên đầu đã lấm tấm bạc.

Hẳn là đã gần năm mươi, người lớn tuổi nhất.

“Tôi, tôi……” Tay cầm dao của ông ta có hơi run, vẻ mặt bối rối, bất đắc dĩ lại thống khổ, “Nó, nó không thể đi, nó mà đi thì trò chơi sẽ kết thúc.”

“Một ngàn vạn, tôi cần một ngàn vạn.” Người đàn ông kích động hô, “Tôi không muốn sát nó, tôi chỉ muốn để nó bỏ ý nghĩ chạy trốn thôi.”

Ninh Thư trợn trắng mắt, cầm dao thế kia vừa nhìn đã biết là muốn giết người, ai lại cầm dao uy hiếp người bao giờ.

“Nếu ông có con gái, nhìn thấy cô nhóc này như vậy mà vẫn có thể xuống tay à?”

Mặc kệ là bất đắc dĩ thế nào, cướp đi sinh mệnh một người vô tội vẫn là điều không thể tha thứ.

Huống hồ người trên đảo này còn không có ân oán gì với nhau.

Thật sự cho rằng một ngàn vạn dễ lấy lắm chắc?

Một ngàn vạn chính là một cái mồi câu, hơn nữa còn là ảo, căn bản không cắn được.

Hơn nữa bạn còn có một loại ảo giác, làm xong chuyện này là có thể lấy được một ngàn vạn rồi.

Ninh Thư rút ra một sợi dây đằng thô, chỉ vào người đàn ông, “Cút, còn để tôi nhìn thấy ông, tôi cho ông đẹp mặt.”

Ninh Thư kéo dây đằng trên đất, cát bay tứ tung.

Người đàn ông thở dài một hơi, “Mấy người vẫn đừng nên chạy trốn, sẽ liên lụy tới mọi người, với cả mấy cô có chạy cũng trốn không thoát.”

“Con gái tôi lớn hơn nó, tuổi tác tương đương cô.” Người đàn ông trung niên nói với Ninh Thư, “Tôi tới tham gia chương trình này là vì chuẩn bị của hồi môn cho con gái.”

Ninh Thư: ……

“Con gái ông muốn một ngàn vạn làm của hồi môn?” Ninh Thư đánh giá người đàn ông này, quần áo trên người ông ta, từ chất liệu tới gia công, thấy thế nào cũng không phải kẻ có tiền.

Đặc biệt là nếp nhăn nơi khóe mắt, thoạt nhìn chỉ là một người lao động phổ thông.

Mà đúng là nếu thật sự là kẻ có tiền, đã không cần phải tới tham gia chương trình.

Thần sắc người đàn ông có chút buồn khổ, phức tạp nói: “Con gái tôi tìm một kẻ có tiền kết hôn, có thể là sợ đối phương xem thường mình, nên nói tôi làm nghề buôn bán, của hồi môn là một ngàn vạn, không bao lâu là phải kết hôn rồi.”

Ninh Thư: ……

Loại chuyện này mà cũng có thể nói dối, tình huống gia đình một người giấu thế nào được.

Cũng không thể lừa gạt cả đời, cô nhóc kia không phải muốn trước khi kết hôn gạo nấu thành cơm luôn đấy chứ.

Có chút ngây thơ.

Đây là có bao nhiêu tự ti vậy, phải dùng một lời nói dối để có được tình yêu, cũng không dám bộc lộ bản thân.

“Các cô đừng chạy trốn, chờ một tháng sau là chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi, muốn đi mà dựa vào thứ này sẽ có khả năng mất mạng.” Người đàn ông trung niên thở dài, xoay người rời đi, chân đạp lên cát, để lại hàng dấu chân.

Ninh Thư quay đầu bảo cô nhóc: “Xong rồi, chúng ta bắt đầu làm thuyền đi.”

Cô nhóc da nâu vuốt mặt mình, hỏi: “Tôi đen lắm sao?”

“So với màu da bình thường thì quả thật đen hơn.” Ninh Thư buông tay nói.

Ninh Thư và cô nhóc bắt đầu bện dây đằng, “Giống như bện chiếu ấy, đặt mấy cái ở cạnh nhau, bện vào, không khác bè trúc mấy.”

Ninh Thư giơ ngón tay cái lên, “Nhóc thật thông minh.”

Đổi lại là một đứa nhóc sống trong thành thị, khẳng định sẽ không có năng lực làm việc như vậy.

Cô nhóc da nâu có hơi ngượng ngùng, nhưng màu da mặt nó đen, nhìn không ra là đang đỏ mặt.

Ninh Thư theo cô nhóc học, lúc bắt đầu có hơi chậm, nhưng sau đó tốc độ đã tăng nhanh.

Hai người hợp tác, bện ra vài cái chiếu dây đằng, rồi đặt bọn nó cạnh nhau.

Ninh Thư tìm dây đằng đến bó hết vào, cả hai hợp lực kéo thuyền vào trong nước.