Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1540: Trò chơi mạo hiểm (8)




Ninh Thư ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngẫu nhiên thấy sao trời qua kẽ hở của lá cây.

Ninh Thư càng thêm khẳng định ý nghĩ lúc trước, có khả năng bo j họ thật sự không thể sống sót rời khỏi hòn đảo này.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, bọn họ chỉ như một thứ đồ chơi.

Ai là kẻ đứng sau sai khiến bọn họ, người tổ chức chương trình?

Có ý nghĩa gì chứ.

Ai lại rảnh rỗi làm ra chuyện này?

Ninh Thư muốn xem coi rốt cuộc những người này muốn gì.

Ninh Thư cảm thấy đây là một trò chơi của những kẻ kẻ có tiền.

Tập đoàn kia tài trợ chương trình này, còn mua cả một hòn đảo hoang.

Ninh Thư phóng thêm tinh thần lực ra, do thám trong phạm vi lớn, kết quả thấy cách đây không xa có một xác người.

Thân thể này cả người trần trụi, là một người phụ nữ.

Mà điều kinh khủng nhất là phần ngực cô ấy đều bị cắt hết.

Hai mắt mở lớn nhìn lên không trung.

Là bà chủ gia đình kia, sau khi Ngô Quyên và cô tách ra thì bị người giết hại.

Lại còn bị cắt đi bộ phận đặc thù của nữ giới.

Trong tay mỗi người đều có một con dao.

Ninh Thư lúc trước tưởng là để phòng thân, hiện tại thì có vẻ là để giết người rồi.

Là ai giết Ngô Quyên?

Ninh Thư tập trung tinh thần lực vào trước ngực Ngô Quyên.

Da thịt bị cắt rất bằng phẳng, không hề be bét, chứng tỏ đủ hiểu biết về cơ thể con người, hai bên ngực bị cắt bỏ, lưu lại hai cái động máu.

Nhìn dáng vẻ thì chắc tâm không sợ tay không run, nếu là người bình thường ra tay, run rẩy khó tránh khỏi, da thịt có khi bị cắt đến lung tung rối loạn.

Cho nên, Ninh Thư kết luận, đây có thể là do một bác sĩ làm.

Trong tư liệu có một vị bác sĩ.

Luật sư, bác sĩ, trên tay đều dính máu rồi.

Ngô Quyên đã chết, tình huống đứa con gái mắc bệnh của cô về sau sẽ vô cùng không tốt.

Bố mặc kệ, không có mẹ, bệnh bạch cầu lại đặc biệt dễ phát, cảm sốt một chút cũng có khả năng gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Da bị rách dù chỉ một vết nhỏ cũng có khả năng chảy máu không ngừng rồi chết.

Ninh Thư không biết nên nói gì.

Ninh Thư không tính tới gần thi thể, nếu bị camera thu lại, cô thật là có miệng không nói rõ.

Ninh Thư trong lòng chợt động, vội vàng cầm cành cây quay ngược về.

Trong rừng rất dễ lạc đường, hơn nữa trời đang tối, Ninh Thư không tìm nổi đường trở về.

Hơn nữa đã đi khá xa, Ninh Thư muốn một trở lại tìm luật sư thì hơi khó khăn.

Trong lòng Ninh Thư ẩn ẩn một khả năng, những người tiếp xúc với cô cuối cùng đều sẽ chết.

Bà chủ gia đình muốn giết cô lúc trước, bị người cắt ngực.

Nếu luật sư mà chết, ý tưởng trong lòng Ninh Thư có khi sẽ thành sự thật.

Có người làm mưa làm gió, cô bình yên sống sót, nhưng kết quả cuối cùng thậm chí có khi còn bi thảm hơn cả những người đã chết.

Rừng cây rất rậm rạp, Ninh Thư ngẩng đầu cũng không thấy bầu trời, càng không có cách phân rõ phương hướng.

Nhất cử nhất động của cô đều dưới mí mắt người khác, loại cảm giác cực kì khó chịu.

Ninh Thư đi gần bốn tiếng, lúc này tinh thần lực do thám được một cái xác.

Ninh Thư dừng bước, làm bộ đi mệt rồi, ngồi dưới đất tu luyện.

Cách cô mười mét có một thi thể, là luật sư.

Luật sư đã chết.

Ninh Thư cúi đầu, tóc rũ xuống, che khuất khuôn mặt.

Ninh Thư nhếch khóe miệng, có chút không nghĩ ra tác dụng của mình lúc này?

Chẳng lẽ là đại boss?

Để lại đến cuối đánh?

Ninh Thư phóng tinh thần lực, quan sát tình huống thi thể luật sư.

Ngày hôm qua có mưa, mặt đất khá lầy lội, dấu chân hỗn độn, một ít rêu bị giẫm nát bấy.

Luật sư bị một dao cắt cổ, trên tay cũng có vết thương, hiển nhiên là dùng tay chặn dao.

Ninh Thư suy đoán ai là người giết luật sư, hẳn là một người có sức rất lớn, đè luật sư dưới thân.

Bởi vì luật sư nằm trên đất, chân không ngừng giãy gịua, gót giày có nhiều bùn, dấu vết cũng rõ ràng.

Ninh Thư đầu tiên nghĩ đến tên côn đồ “trái Thanh Long phải Bạch Hổ”, lưu manh thật ra rất dễ doạ người.

Một thân cơ bắp còn kiện mỹ hơn mấy người tập thể hình, trên người có hình xăm, diện mạo hung ác, nhai kẹo cao su.

Người ủy thác khá sợ hắn.

Nhưng đương nhiên ngoài tên côn đồ, còn có thể là người khác.

Ninh Thư: ……

Ninh Thư tiếp tục đi về một hướng khác, hơn nữa lộ tuyến còn tương đối đặc biệt, một hồi là hình chữ S, một hồi là hình chữ B.

Dù muốn đưa người đến trước mặt cô cũng không dễ dàng.

Nói không chừng sắp gặp rồi cô lại chuyển hướng.

Ninh Thư hoài nghi trên người bọn họ có đồ định vị, có thể cho người bên ngoài biết rõ vị trí của mình.

Ninh Thư thậm chí còn nghi mình không phải người, mà là một NPC trong game.

Nếu không tại sao người đứng sau thao tác tất thảy lại có thể lạnh nhạt trấn định thê, nói giết là giết.

Ninh Thư vừa khập khiễng đi, vừa vặn đầu ngón tay đếm.

Hiện tại theo cô biết, đã chết ba người.

Nhà leo núi bị luật sư giết, ngay sau đó luật sư cũng chết.

Còn có bà chủ gia đình cũng đã chết.

Ninh Thư chỉ biết vài người, không biết dưới tình huống cô không biết, ở nơi cô không biết còn có ai chết không.

Ninh Thư ở đi ngang qua trên cây trước mắt dấu vết, trong ba ngày này, Ninh Thư vẫn luôn đi loạn trên đảo.

Đi tới đi lui đột nhiên lại thay đổi phương hướng, hoàn toàn không có mục tiêu.

“Số 15.” Bộ đàm đã lâu không có động tĩnh rốt cuộc lại vang lên lần nữa.

“Cách nơi này 300 mét có người trên bờ cát định chạy trốn, mời cô đi ngăn cản.” Thanh âm không chút cảm xúc từ bộ đàm truyền ra.

“Nếu người này ra biển, chạy trốn, trò chơi coi như kết thúc, một ngàn vạn sẽ bị hủy bỏ.”

Ninh Thư: ……

Ninh Thư cầm cành cây, đi thẳng về phía trước.

Quả nhiên tới bãi biển.

Chân giẫm lên cát rất thoải mái, Ninh Thư thật muốn nằm luôn xuống.

Một người đang ngồi bện đồ trên bãi cát, dùng ngón tay quấn dây đằng thô to, định bện ra một con thuyền có thể chịu được sức nặng của mình.

Đây là một cô gái, làn da ngăm đen, nhưng trên người tràn ngập hơi thở thanh xuân hoạt bát, tuổi hẳn không lớn.

Ninh Thư đi qua, cô gái da đen này lập tức nhảy dựng lên, cầm dây đằng trên tay bày vẻ phòng vệ.

“Cô đừng đến đây, đừng có đến, tôi, tôi sẽ không khách khí đâu.”

Ninh Thư dừng bước, hỏi “Dây đằng này hẳn không thể nổi lên trong nước được chứ?”

“Tôi đương nhiên tìm đúng loại dây.” Con nhóc nói, ngay sau đó lại cảnh giác nhìn Ninh Thư, “Cô tới ngăn cản tôi sao?”

Ninh Thư buông tay nói: “Tại sao tôi phải ngăn cản nhóc.”

“Nhưng nhóc không nghĩ tới à, biển rộng lớn vô ngần, nhóc trở về bằng thứ này, nhỡ gặp bão thì làm sao?”

Cô gái này tuy không cao lắm, nhưng tay chân lại rất dài, trong tư liệu ghi là con gái một ngư dân.

Biết bơi, nhưng muốn trở về chỉ bằng thế này thì cũng quá sức.

Hơn nữa trong biển còn có rất nhiều giống loài nguy hiểm.

Có rắn biển, lươn điện, cá mập……

Cứ vậy ra biển là cửu tử nhất sinh.