Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1510: Thần thú giãy giụa (32)




Ninh Thư không sợ người của Ngọc gia đến tìm cô gây phiền toái, bởi vì Ngọc Hùng Phi đã từng muốn mạng của Ngọc Lưu Li.

Hiện tại Ngọc Lưu Li chết là chuyện tốt với Ngọc Hùng Phi.

Thành thật mà nói thì Ngọc Lưu Li chính là một quả bom hẹn giờ, trong lòng ôm oán hận với Ngọc gia, thực lực cô ta càng cường đại thì Ngọc gia lại càng nguy hiểm.

Cho nên Ngọc Hùng Phi chắc chắc sẽ không tìm cô gây phiền phức.

Lại nói lấy thực lực của cô thì cho dù Ngọc Hùng Phi có muốn tới báo thù cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng trước.

Thi thể của Ngọc Lưu Li bị Ngọc Hùng Phi chôn, trước khi mai táng còn cố tình để ở nhà mấy ngày trước.

Ninh Thư nhìn thi thể Ngọc Lưu Li bắt đầu xuất hiện thi ban, còn bắt đầu bốc mùi thối rữa, sau khi xác định không có người nào xuyên qua hay trọng sinh trên thân thể này nữa thì Ngọc Hùng Phi mới đem thi thể đi chôn.

Ninh Thư nói với Ngọc Hùng Phi: “Ta phải rời khỏi Ngọc gia, nếu có yêu cầu luyện chế đan dược gì thì ta sẽ giúp ngươi luyện luôn một thể, về sau có lẽ sẽ không trở lại nữa.”

“Đa tạ tiền bối.” Ngọc Hùng Phi vội vàng chắp tay nói.

Ninh Thư nhìn thoáng qua thần khí treo trên tường, có cả Tụ Linh Trận thu thập linh khí để uẩn dưỡng kiếm.

Chỉ cần có linh khí thì có thể sinh dưỡng ra đồ vật bất phàm.

Tựa như linh tủy tinh thể lúc trước trong biển có thể sản sinh ra một thứ tồn tại bất phàm thế kia.

Tuy chỉ có thực lực cường đại chứ không có đầu óc.

Ngọc Hùng Phi thu thập đầy đủ nguyên liệu để luyện chế những đan dược mà mình cần rồi, Ninh Thư thay hắn luyện chế đan dược, sau đó liền hóa thành một con chim xanh biếc, định bụng bỏ của chạy lấy người.

“Tiền bối”, Ngọc Linh Lung xách làn váy chạy lại, thở hồng hộc ngẩng đầu gọi Ninh Thư đang ở trong không trung.

Ninh Thư vỗ cánh bay xuống đậu trên chạc cây, cúi đầu nhìn Ngọc Linh Lung hỏi: “Chuyện gì?”

“Tiền bối liệu có trở về nữa không?”, Ngọc Linh Lung hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư không khống chế được bản năng của mình, dùng mỏ rỉa lông vài phát rồi nói: “Không biết, có lẽ sẽ trở về, mà cũng có thể là không.”

“Vậy Linh Lung chờ tiền bối trở về.” Ngọc Linh Lung ngẩng đầu nói.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt nàng, nàng ngửa đầu, nhìn lên con chim đang đậu trên cây.

Ninh Thư nói thẳng: “Không cần chờ ta, ta có khả năng sẽ mãi mãi không trở về, ngươi cứ sống mỗi ngày cho thật tốt là được.”

Ninh Thư vỗ cánh một cái liền bay đi.

Ngọc Linh Lung biểu tình mất mát, ngơ ngác nhìn Ninh Thu dần bay xa.

Ninh Thu quyết định đến những chỗ có thể dễ tìm thấy thiên tài địa bảo ở thế giới này.

Chờ ra khỏi thành rồi Ninh Thư liền hóa thành hình người, có đôi khi sẽ dùng hình dạng này để hỏi thăm một chút tin tức, sẵn tiện nghe ngóng chút chuyện thị phi gì đó.

Cô cứ mù quáng tìm kiếm như vậy, có lẽ căn nguyên thế giới đang được giấu trong nhà nào đó.

Bởi vì cuối cùng thì cũng chả ai biết căn nguyên thế giới rốt cuộc là cái quỷ gì.

Cơ mà căn nguyên thế giới có ẩn chứa lực lượng cường đại.

Ví dụ như căn nguyên thế giới thuộc tính mộc lúc trước, trong nó ẩn chứa lực lượng hệ mộc rất cường đại.

Ở nơi không có ánh mặt trời cũng chả có nước, thực vật vẫn có thể sinh trưởng.

Thuộc tính hoả thì vĩnh viễn thiêu đốt, tựa như mãi mãi cũng không ngừng lại.

Không biết thuộc tính kim, thổ và thủy sẽ là tồn tại như thế nào.

Đúng là có quỷ mới biết ấy.

Ninh Thư đi qua không ít nơi, cũng gặp được không ít thiên tài địa bảo nhưng cô đều lười thu lượm. Cứ để mấy thứ này tiếp tục sinh trưởng, thời gian càng lâu thì tất nhiên sẽ càng trân quý, bây giờ mà hái đi thì không còn gì thú vị nữa.

Ngoài căn nguyên thế giới thì những thứ còn lại Ninh Thư đều chướng mắt, tựa như tụi nó chỉ là râu ria không quan trọng.

Căn nguyên thế giới mới là thứ Ninh Thư cần nhất hiện tại.

À mà cũng không đúng, hiện tại quan trọng nhất là phải hoàn thành ba nhiệm vụ liên hoàn, lúc đó có thể vào được không gian pháp tắc.

Ninh Thư nói với 2333: “Mỗi chỗ tao đi qua mày hãy xem xét cẩn thận xem có căn nguyên thế giới không.”

2333 nói: “Đây là làm nhiệm vụ liên hoàn, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành thì cô phải rời khỏi thế giới nhiệm vụ. Hiện đại là lúc cô phải rời đi rồi, cô muốn tiếp tục chờ đợi hay là đi hoàn thành nhiệm vụ kế tiếp.”

“Vẫn là chờ tiếp đi.”

“Có chờ nữa cũng chả được cái khỉ gì bởi vì cô sẽ bị cưỡng chế truyền khỏi thế giới.” 2333 nói thẳng.

“Nhiệm vụ liên hoàn không có thời gian cho cô tìm thứ tốt, hiện tại cô bị buộc truyền tống ra khỏi thế giới này.”

Ninh Thư trong lòng buồn bực. Ở thế giới này phải trả giá lớn như vậy, không ngờ lại chẳng có căn nguyên thế giới.

Thiên lý ở đâu a a a a ….

Ninh Thư đầu óc choáng váng, sau đó có cảm giác bị căng quá độ, trong đầu bị nhồi nhét quá nhiều thứ.

Ninh Thư: Cái này cũng thật là …

Phỏng chừng là do linh hồn ở thế giới trước bị hao tổn nghiêm trọng, Ninh Thư đã lâu rồi mới lại cảm thấy khó chịu như vậy khi truyền tống.

Dạ dày cứ cuộn hết cả lên, thật muốn nôn một trận.

Một hồi lâu sau mới có thể ổn định lại.

Ninh Thư xoa xoa thái dương đau đớn, nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh một lượt.

Đây là một căn phòng rất đơn sơ, một cái giường cũ kỹ, quần áo được mắc lên một sợi dây bắc ngang.

Vách tường chắp vá vừa gạch vừa gỗ, trên tường có treo mấy sợi dây hạc giấy làm từ giấy màu rẻ tiền, còn dán một tờ poster minh tinh đã cũ.

Nhưng mà ngoại hình của minh tinh trên poster cũng không tệ.

Ninh Thư nhìn xuống bên dưới, chỗ này còn chả có sàn nhà, chỉ là một đống hỗn hợp bùn đất mà thôi.

Xem ra gia cảnh của người ủy thác cũng không khá giả.

Ninh Thư dựa vào thành giường, cảm thấy chóng mặt nhức đầu, bụng đói cồn cào, cộng thêm đôi mắt sưng húp đến nỗi không thể mở ra, có cảm giác như bị cát bụi rơi vào mắt, đau xót không chịu nổi.

Tròng mắt chỉ cần chuyển động một chút đã cảm thấy đau đớn khôn cùng.

Ninh Thư cả người vô lực, lắc lắc cổ vang lên mấy tiếng “răng rắc”.

Thân thể này quả là khó tiếp thu.

Ninh Thư đầu tiên là ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, thân thể quá con mẹ nó khó chịu.

Hơn nữa làm Ninh Thư tương đối xấu hổ là chỗ tư mật bên dưới …. Rất đau.

Cái này làm cho Ninh Thư có cảm giác bất an.

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, bắt đầu tu luyện.

Vị diện hiện đại thiếu linh khí, Ninh Thư liền hấp thu lực Hỏa Dương.

Khi thân thể chậm rãi khỏe lại, Ninh Thư bắt đầu tiếp thu cốt truyện.

Người ủy thác tên là Vương Anh, năm nay mới tròn mười tám, là một cô gái nông thôn.

Vương Anh là con lớn trong nhà, bên dưới còn có một đứa em trai tên gọi Vương Siêu.

Một bé gái ở nông thôn như Vương Anh, có thể tốt nghiệp trung học đã xem như không tệ rồi. Thành tích của Vương Anh cũng không tồi, khẳng định có thể thi đậu trường cấp ba trọng điểm, nhưng mà cha mẹ lấy lý do nhà nghèo, không có tiền cho cô theo học nên quyết định không cho cô học nữa.

Muốn để dành tiền cho em trai đi học, lại còn phải tiết kiệm cho nó mai sau lấy vợ.

Ở những nơi nghèo khó như thế này thì mấy bé gái sau khi tốt nghiệp trung học liền đi làm công, rất nhiều nguyên nhân xuất phát từ gia đình.

Vương Anh tìm được một công việc ở trong trấn, làm nhân viên bán hàng ở một siêu thị nhỏ, lương mỗi tháng một ngàn đồng.

Mẹ Vương Anh rất vừa lòng, ít nhất mỗi tháng cũng kiếm được một ngàn đồng.

Vương Anh cứ thế đến làm ở siêu thị. Nhưng mà cũng chính ở cái siêu thị này, vận mệnh của Vương Anh bị thay đổi.

Vương Anh bị cưỡng hiếp, bị một tên đàn ông ba mươi bảy ba mươi tám tuổi độc thân hãm hiếp.

Ở trong kho chứa hàng của siêu thị, bị gã khốn này khóa cửa lại, hãm hiếp trong căn phòng nhỏ hẹp.

Mặc cho Vương Anh giãy giụa cỡ nào cũng không thể thoát được, để cho tên đàn ông kia thành công thủ ác.

Ở cái nơi nông thôn lạc hậu ngu muội này, phụ nữ bị cưỡng gian là một sự việc cực kỳ oanh động. Vương Anh gặp phải chuyện này liền bị mấy bà mấy mụ lắm mồm nhiều chuyện trong thôn đem ra làm trò cười.