Chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp đại học.
Quan tiên sinh và Liễu tiểu thư đều đang thực tập. Khác với Liễu tiểu thư, Quan tiên sinh còn làm thêm các việc khác.
Liễu tiểu thư phát hiện Quan tiên sinh dạo gần đây có chút không vui, lại rất kiệm lời. Cô hỏi nguyên nhân thì Quan tiên sinh chỉ nói mệt mỏi vì công việc.
Trông Quan tiên sinh đã gầy đi khá nhiều, đôi mắt có quầng thâm. Liễu tiểu thư nghĩ rằng làm việc mệt là một lí do, Quan tiên sinh vẫn còn giấu nguyên nhân khác mà không chịu nói cho mình.
Có một hôm, một cô gái cùng phòng ngủ với Liễu tiểu thư khóc rất to. Hỏi ra mới biết cô ấy chia tay với bạn trai. Chàng trai kia phải về thành phố của mình để làm việc mà cô gái lại muốn ở thành phố này cố gắng làm. Hai người ai cũng không chịu được cảnh yêu xa, lại không ai nhường ai nên đành chia tay.
Cũng vừa lúc cả hai người đều không ra mắt gia đình, họ chỉ hẹn hò đơn thuần nên chia tay thì chia tay.
Liễu tiểu thư vội vàng an ủi cô gái kia rồi lại nghĩ đến mình.
Quan tiên sinh vẫn chưa mang cô ra mắt cha mẹ, cũng chưa từng nhắc qua chuyện này, trước mắt lại sắp tốt nghiệp ra trường. Quan tiên sinh dạo này cũng hơi khác thường, có phải hai người bọn họ cũng sắp..
Liễu tiểu thư hơi hoảng hốt nhưng vẫn cố dặn lòng phải bình tĩnh, mình phải tin tưởng Quan tiên sinh.
Hôm cuối cùng ở trường học, Liễu tiểu thư trở về trường để chuẩn bị đến nhà ăn trường ăn bữa cơm cuối cùng ở đây.
Quan tiên sinh vẫn còn việc chưa giải quyết xong, anh nói với cô rằng khi cô cơm nước xong xuôi thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đi tìm cô sẵn tiện đi dạo vườn trường cùng nhau.
Liễu tiểu thư ăn được một nửa thì tiếng chuông di động vang lên, hiện ra một dãy số lạ nhưng cô vẫn ấn nghe tiếp: "Alo, ai đó?"
"Học tỷ, chị có ở trường không? Em muốn trả sách lúc trước mượn lại cho chị."
Từ giọng nói Liễu tiểu thư mới nhớ ra được đây là ai.
Chàng trai này là đàn em khóa sau của Liễu tiểu thư, biết Liễu tiểu thư có người yêu rồi nhưng vẫn cố chấp viết thư tình sến súa gửi cho Liễu tiểu thư. Nếu Tiểu Thư đã từ chối cậu ta rất nhiều lần, không được nên sau này cô gặp hắn là trốn.
Quyển sách kia chắc là lúc hai người mới quen biết rồi cô cho cậu ấy mượn.
Liễu tiểu thư không muốn thấy hắn nên nói với điện thoại: "Không cần trả lại quyển sách kia đâu."
Liễu tiểu thư tắt điện thoại rồi gửi tin nhắn đến cho Quan tiên sinh: Quan tiên sinh, em sắp ăn xong rồi. Anh chừng nào thì tới đón em?
Quan tiên sinh trả lời rất nhanh: Anh sắp tới đây, chờ anh một chút là được.
Liễu tiểu thư nghĩ quan tiên sinh sắp tới nơi rồi nên ăn nhanh hơn một chút để xong cơm. Liễu tiểu thư đi đến cửa nhà ăn, thế trước mặt có một đám đông giống như đang xem chuyện vui gì.
Cô mới vừa ra cửa đã thấy ngay đàn em khóa sau kia đang ôm một bó hoa, mặc đồ sến súa. Áo sơ mi bông với quần jean, tóc có bôi sáp rồi vuốt ra đằng sau.
Liễu tiểu thư hơi hoảng hốt ở trong lòng.
Học đệ hô to: "Học tỷ, em thích chị. Chị ở bên em di!"
Một trường học rất lớn nên không thể ai cũng biết. Những người xung quanh không biết tình huống nên chỉ ùa theo ồn ào "Ở bên nhau, ở bên nhau"
Liễu tiểu thư đang nhíu chặt mày vừa định từ chối thì lại ở trong đám người nhìn thấy Quan tiên sinh. Quan tiên sinh ăn mặc chỉnh chu, mặc tây trang đeo cà vạt, trong lòng ngực có một bó hoa màu trắng, trông đẹp cực kỳ.
Nhưng lúc này Liễu tiểu thư không có tâm trạng thưởng thức, bởi vì ánh mắt Quan tiên sinh nhìn cô rất nặng nề. Liễu tiểu thư rất hốt hoảng, có phải Quan tiên sinh đang giận không?
Liễu tiểu thư xuyên qua đám người, mặc kệ ánh mắt của họ đi đến bên cạnh quan tiên sinh, nhận lấy bộ hoa trong tay anh rồi nghiêm túc nói: "Cậu biết tôi đã có bạn trai rồi mà, bạn trai của tôi cũng rất tốt, chúng tôi rất yêu nhau. Mọi người đều đã trưởng thành rồi, hi vọng ngươi sẽ giữ được đạo đức cơ bản."
Quan tiên sinh lặng lẽ nhìn cô cũng không nói chuyện, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Mọi người hiểu biết tình huống xong thì thay đổi ánh mắt nhìn nam sinh kia. Đây là người nào? Đây chính là nam tiểu tam chuyên phá hoại tình cảm của người khác đây mà?
Liễu tiểu thư giữ chặt tay Quan tiên sinh sau đó kéo anh quay người đi.
Cậu trai kia mặc kệ ánh mắt khinh thường của mọi người, vội vàng nói: "Học tỷ, chị đi theo hắn thì về sau sẽ chịu rất nhiều khổ, em thấy nhà hắn rất nghèo".
Liễu tiểu thư quay đầu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận, giọng nói cũng không còn dịu dàng như trước nữa, lại pha thêm một chút quyết liệt: "Người mà tôi chọn không cần cậu đánh giá!" Nếu để ý sẽ thấy vành mắt của Liễu tiểu thư đang đỏ. Người mà chính mình xem như tâm can bảo bối thế mà lại bị người khác sỉ nhục, ai chịu cho nổi?
Nam sinh gục đầu xuống, không dự đoán được mình lại nhận câu trả lời như vậy.
Mình là con trai độc nhất ở trong nhà, từ nhỏ được yêu thương, thích cái gì là có được ngay.
Lần đầu tiên thấy Liễu học tỉ cậu ta đã rung động, có bạn trai cũng không sao vì sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, huống chi người nam kia còn xuất thân từ nông thôn, cuộc sống sinh hoạt sẽ dập tắt ngọn lửa tình yêu của họ.
Việc yêu ai hay không yêu ai không thể dùng vật chất để cân nhắc. Cậu trai này hiển nhiên là không hiểu.
Liễu tiểu thư nắm tay Quan tiên sinh dắt đến một con đường nhỏ, con đường này là nơi bọn họ thường xuyên tới nhất khi còn đi học.
Hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, Liễu tiểu thư lại nổi giận, sao lại có người như thế?
Thế nhưng Liễu tiểu thư phát hiện Quan tiên sinh nãy giờ vẫn luôn im lặng.
"Quan tiên sinh, sao anh không nói gì hết?"
Quan tiên sinh không có trả lời mà hỏi ngược lại: "Em không cảm thấy thực ra tên kia nói rất đúng hay sao?"
Mấy ngày này Liễu tiểu thư đã có chút mẫn cảm rồi nên nghe thấy lời này lập tức ném tay anh ấy ra, lời chưa kịp nói thì nước mắt đã tuôn ra trước, giọng run run: "Anh muốn chia tay với em hả?"
Quan tiên sinh nhìn thấy nước mắt của Liễu tiểu thư lập tức sốt ruột, ném hoa xuống muốn lau nước mắt cho Liễu tiểu thư thì bị né tránh.
Quan tiên sinh nắm chặt tay, hốc mắt ươn ướt khó khăn nói: "Anh không có tiền cũng không có năng lực. Em còn nhớ chúng ta đã xem một câu nói này không 'anh sao có thể ngăn cản em đến với người tốt hơn anh?', anh không muốn em chịu khổ, em có hiểu không?"
Đôi mắt Liễu tiểu thư đẫm lệ, "Anh là người tốt nhất rồi, người khác ai cũng không tốt hết. Em không sợ chịu khổ vậy nên không được chia tay."
Quan tiên sinh lúc trước cũng đã hiểu rõ gia cảnh của mình không tốt lắm, nhưng anh ấy cũng không tự ti. Cha mẹ không có khả năng cho anh những gì tốt nhất thì anh phải nỗ lực, anh tin tưởng mình có thể có một tương lai tốt đẹp.
Sau khi ở bên nhau với Liễu tiểu thư, anh ấy càng nỗ lực hơn rất nhiều, mỗi ngày đều tính toán tỉ mỉ cho sinh hoạt, anh muốn tốt nghiệp tích đủ tiền sẽ hỏi cưới Liễu tiểu thư. Nhưng hiện thực không bao giờ như là mơ cả.
Trong 3 năm nay, tiền tích góp còn không đủ mua một nửa căn phòng, nếu muốn mua phòng giống như nhà của Liễu tiểu thư thì phải rất lâu sau mới có.
Anh đi thực tập, đã xem qua sự hiểm ác của xã hội, trải nghiệm được biết bao nhiêu sự không công bằng. Có người vừa sinh ra liền ở vạch đích, tốt nghiệp xong là sẽ được vào công ty.
Quan tiên sinh hiểu rõ ràng tình cảm của hai người là thuần túy và nhiệt liệt. Nếu bỏ lỡ Liễu tiểu thư thì cả đời này anh sẽ không yêu ai khác.
Nhưng mình không có năng lực đem lại hạnh phúc cho Liễu tiểu thư, hắn không thể để liễu tiểu thư ở trong một phòng thuê nhỏ hẹp rồi sống cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai.
Liễu tiểu thư là một cô gái tốt, xa anh ấy thì vẫn có thể được rất nhiều thanh niên tốt đẹp theo đuổi, cô nhất định sẽ gặp người tốt.
Đã hiểu rõ ràng đủ loại đạo lý nhưng Quan tiên sinh vẫn muốn cố chấp lôi kéo Liễu tiểu thư.
Liễu tiểu thư khóc đến mức nghẹn ngào, giọng nói đã bắt đầu khàn.
Cô nắm lấy tay của Quan tiên sinh, giống như lúc trước mà lấy mặt cọ lên tay anh "Quan tiên sinh chẳng lẽ không muốn cùng em xây dựng tương lai sao?"
Anh sao có thể không nghĩ đến, thậm chí là ngày ngày đêm đêm đều nghĩ. Quan tiên sinh không tưởng tượng nổi nếu tương lai không có Liễu tiểu thư thì sẽ như thế nào.
"Em đã nghĩ tới. Chúng ta sẽ có một căn phòng không lớn không nhỏ. Em sẽ ở trên ban công trồng loài hoa trắng anh thích, sẽ chờ em đến lúc tan tầm rồi nấu cơm cho anh. Chúng ta còn sẽ có một đứa trẻ, một bé gái là đủ rồi. Không chia tay được không anh?"
Nước mắt của cô chảy xuống tay anh, Quan tiên sinh đau lòng muốn chết nhưng vẫn nói: "Nhưng bây giờ anh hiện tại còn không đủ tiền mua phòng ở".
Liễu tiểu thư vội vàng nói: "Quan tiên sinh cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, tính làm gì đến chuyện tự mua nhà ở. Em sẽ cùng anh nỗ lực để kiếm tiền mua. Chúng ta không so với cha mẹ, chúng ta so với chính mình. Chẳng phải anh đã nói rồi sao, tiền do mình kiếm mới là của chính mình."
Thấy Quan tiên sinh không phản ứng gì, nước mắt Liễu tiểu thư tuôn ra càng nhiều, nhón chân hôn môi Quan tiên sinh
Xem quan tiên sinh không phản ứng, Liễu tiểu thư nước mắt chảy mà lợi hại hơn, nhón chân hôn một cái quan tiên sinh môi, "Anh đã hôn em rất nhiều lần, vậy nên phải chịu trách nhiệm với em".
Quan tiên sinh đột nhiên ôm lấy Liễu tiểu thư, mặt chôn ở cổ Liễu tiểu thư, giọng nói nghẹn ngào: "Liễu tiểu thư, anh đã cho em cơ hội. Là do em tự chọn anh, sau này em có muốn rời khỏi anh cũng không cho phép".
Liễu tiểu thư vẫn đang rơi nước mắt, giống như sống sót sau tai nạn và nói: "Chỉ cần anh không phản bội em, em nhất định sẽ không rời đi."
Cô đưa tay ôm lấy người trước mặt, Quan tiên sinh cũng sợ cô rời đi, còn may chính mình đủ kiên định bằng không thì qua tiên sinh sẽ rất đau lòng.
Thật lâu sau, Liễu tiểu thư nghe thấy Quan tiên sinh nói: "Quyết không phụ em." Lại tạm dừng một chút tiếp tục nói, "Còn có ẩn ngữ của cánh hoa cát màu trắng là" chí ái của cuộc đời này"".
(Chí ái: Tình yêu sâu đậm khắc cốt ghi tâm)
Liễu tiểu thư lập tức đã hiểu: Quan tiên sinh không phải là thích hoa trắng, mà là thích ẩn ngữ sau hoa.
Anh lần nào cũng đưa hoa cát màu trắng là để thỏ lộ hàm súc: Liễu tiểu thư là chí ái trong cuộc đời này của Quan tiên sinh.