Kì nghỉ hè này, Quan tiên sinh ở trong trường học cả một tháng.
Anh tìm được một việc gia sư nên có thể kiếm được phí sinh hoạt, lại vừa có thể gặp được Liễu tiểu thư, đúng là một công đôi việc.
Có cặp yêu nhau nào mới tỏ tình lại phải tách nhau 2 tháng? Hơn nữa Quan tiên sinh cảm thấy mình không chịu được nỗi khổ tương tư như vậy.
Trong một tháng ở lại, Quan tiên sinh hẹn gặp Liễu tiểu thư vài lần. Bọn họ cùng nhau dạo phố ăn đồ ngon, đi cửa hàng đồ gốm, cửa hàng trang sức, xem phim.. Hai người mới sa vào lưới tình, vừa thẹn thùng lại vừa hồn nhiên. Sau mấy lần tiếp xúc, hai người ở chung càng tự nhiên.
Quan tiên sinh là người tinh tế, luôn chú ý chi tiết nhỏ lại càng làm Liễu tiểu thư yêu mến. Khi ăn ở quán cơm, Quan tiên sinh sẽ nói "Cảm ơn!" Với phục vụ. Lúc đi điểm Quan tiên sinh sẽ luôn nắm tay cô, sợ cô bị lạc đường. Anh đưa cô về nhà thì sẽ luôn chờ cô bước hẳn vào nhà rồi mới yên tâm rời đi.
Anh luôn giữ khoảng cách rõ ràng với cô nhưng lúc nhìn cô thì khoé mắt sẽ luôn hàm chứa nụ cười.
Một Quan tiên sinh như vậy bảo sao Liễu tiểu thư hãm sâu trong đó, không thể kiềm chế.
Sau khi Quan tiên sinh về nhà, anh vẫn cố gắng đi tìm Liễu tiểu thư một lần.
Nỗi nhớ giống như dây đằng ở trong lòng sinh sôi phát triển, không thấy ánh mặt trời nhất định không bỏ qua. Anh ngồi xe trong một ngày một đêm chỉ để nhìn thấy Liễu tiểu thư.
Học kỳ 1 năm thứ ba đại học.
Liễu tiểu thư hỏi Quan tiên sinh có chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh không, Quan tiên sinh lắc đầu: "Không định."
Liễu tiểu thư cảm thấy khó hiểu.
Quan tiên sinh nhìn vào mắt Liễu tiểu thư, "Anh là một người rất hiện thực, đọc sách chỉ để sau này có thể kiếm nhiều tiền. Gặp được anh anh càng thêm hiện thực, chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền rồi mua cho em thứ gì tốt nhất. Anh muốn ra ngoài kiếm tiền sớm."
Muốn kiếm tiền sớm hơn để đủ tiền đem em cưới về sớm. Quan tiên sinh bổ sung trong lòng.
Liễu tiểu thư chỉnh lại tóc máu hai bên, mím môi: "Em cũng có thể kiếm tiền mà, em sẽ tự mua. Hơn nữa em có phải thích tiền của anh đâu,"
Ngón tay mang theo vết chai của Quan tiên sinh sờ vào đầu cô, giọng nói yêu chiều: "Cái này không giống đâu."
Động lực để một người đàn ông phấn đấu cả đời chính là vì cô gái mình yêu, mong muốn mình có thể che mưa chắn gió cho vợ, hy vọng cô ấy muốn mua đồ thì mua chứ không cần do dự.
Liễu tiểu thư cầm tay của anh lên, cọ cọ vào hai má mình. Hóa ra Quan tiên sinh cũng có lúc nói lời ngọt ngào.
Quan tiên sinh cảm nhận khuôn mặt mịn màng của Liễu tiểu thư, tay còn lại gãi gãi cằm của cô, giống như đang trêu đùa một con mèo.
Ánh mặt trời chiếu vào, khung cảnh thật sự giống năm tháng tĩnh lặng.
Hai người yêu nhau ba năm, sắp tốt nghiệp rồi nhưng tình cảm không phai mà còn càng thêm sâu đậm. Họ ngọt ngào không khác gì mấy cặp đôi mới yêu nhau.
Tiểu Văn cảm thấy lạ là hai người này có phải bị dây thừng của Nguyệt Lão buộc hay không mà cả ba năm vẫn cứ dính vào nhau.
Mỗi đôi khi yêu nhau không tránh khỏi cãi nhau, Quan tiên sinh và Liêũ tiểu thư cũng như vậy.
Nhưng hai người rất ít cãi nhau to, mỗi lần cãi nhau thì người nhận sai trước luôn là Quan tiên sinh.
Liễu tiểu thư cảm thấy mình không phải người ngang ngược kiêu ngạo vô lý, nhưng lúc ở cùng Quan tiên sinh cô lại vô cũng nhõng nhẽo. Liễu tiểu thư đã có lúc thấp thỏm hỏi Quan tiên sinh: "Em có phải quá vô lý không? Lúc nào cũng giận dỗi. Em lúc trước không có như thế, về sau em sẽ chú ý. Anh đừng ghét bỏ em.."
Quan tiên nghe xong lời này thì lập tức ôm cô vào trong ngực, "Ở chỗ của anh em luôn là em bé, phải dỗ dành, yêu thương. Em bé làm sai là do người lớn gây ra cả, mà Liễu tiểu thư, anh là người lớn."
Liễu tiểu thư vô cùng xấu hổ, mặt giấu trong lòng ngực Quan tiên sinh, tay ôm chặt eo của anh.
Chẳng qua Liễu tiểu thư thầm tự nhỉ mình phải sửa lại tính tình, cô không muốn khiến Quan tiên sinh cảm thấy phiền, sẽ không nhường Quan tiên sinh cho bất kì ai.
Quan tiên sinh tạo cho Liễu tiểu thư cảm giác an toàn và tạo được sự tin tưởng nơi cô, cho Liễu tiểu thư đầy đủ sự bao dung và yêu thương.