Bước Qua Đời Nhau

Chương 28




Vệ sĩ xách người đàn bà như cầm một con nhái. Ả căm hờn nhưng nhìn thấy hai bản mặt như Diêm Vương, ả không ngu lên tiếng. Bao cục tức đành đè nén xuống phổi khiến nó muốn nổ tung. Nên khi hai ông Thần Chết vừa buông tay, cô ta chống hông chửi đổng: “Mọe tui bay, ỷ tập gym to bự ức hiếp một bà bầu như tao! Tao không sợ tụi mày đâu nhá! Chỉ cần tao còn thở, tao chơi tụi mày tới cùng!”

Ả khom người nhặt cục đá định ném hai ông ôn thần cho bõ tức. Ai ngờ…

Một gã thấy chướng tai gai mắt người đàn bà vừa hỗn vừa lề mề như vịt bèn bước tới cảnh cáo: “Tao đếm đến một, mày còn chưa lượn, tao cho mày bay máy bay giấy!”

Cô ta nhẹ nhàng đặt cục đá lại vị trí cũ. Nhìn cũng không dám nhìn, thối lui từ từ rồi quay lưng bỏ chạy.

Khi cảm thấy đã chạy quá xa, thoát khỏi tầm mắt của hai thằng ôn dịch, ả ta dừng lại bên bức tường hoang đưa tay vuốt ngực, điều hòa hơi thở. Cảm thấy ôxi đã cung cấp đủ vào máu, cô ta chỉ tay về hướng công ty hăm dọa: “Chúng mày hãy đợi đấy! Mỹ Anh tao lăn lộn giang hồ từ năm mười lăm tuổi! Tao gắn số 2, không ma nữ nào dám mang số 1.” Cô ta móc luôn điện thoại đã khóa nguồn, bặm môi khởi động lại rồi bấm vào một dãy số quen.

Điện thoại vừa kết nối. Tai cô ta đã vang lên một tràng cười ma quái. Tiếng cười vừa tắt, vọng vào tai tiếng chửi: “Má mày! Để bố đợi hơi lâu rồi đấy!”

Cô ta cười khẩy: “Đói đợi sữa đúng không? Nhưng muốn uống sữa của chị, mày phải làm cho chị thêm một việc! Thành công, không những mày bú được 50 ngàn đô, mà còn được chị bo thêm 50 ngàn đô nữa!”

“Mày lại muốn giao dịch?”

“Tụi bây có thể nghĩ vậy! Sao, có muốn không?”

Bên kia im lặng. Có lẽ gã đang suy nghĩ cân nhắc. Cô ta bồi thêm: “Tụi mày giống mấy mụ đàn bà bán cá ngoài chợ! Làm thì ok. Sợ thì bấm biến hủy kèo!”

Sau ba phút đắn đo, gã đàn ông bên kia hạ quyết tâm, chốt: “Tao nhận kèo! Nhưng mày phải chuyển trước cho tao một nửa!”

Ả bật cười ha ha. Rồi trừng mắt, gằn từng vào điện thoại: “Mày tưởng mẹ mày ngu hả? Hoàn thành nhiệm vụ tiền tự khắc chạy vào tài khoản của mày!”

“Tao đếch tin! Lần này tao muốn trực tiếp lấy tiền mặt.”

“Được, thích mặt chị cho mặt! Nhưng trước tiên, xử lí con mồi gọn gàng cho chị. À tao quên nhắc, bên cạnh nó có bốn thằng mặt sắt!”

“Không thành vấn đề! Đạn tụi tao thừa sức xuyên thấu!”

“Thành giao! Chúc may mắn!”

Ả hất lọn tóc ra sau. Vênh mặt vẫy một chiếc taxi.

Khi ả lên xe. Từ bức tường gạch đổ nát phía sau, Trần Khánh từ từ bước ra.

Anh ta nhìn theo đuôi xe, đáy mắt hỗn loạn mớ cảm xúc. Thích? Anh từng thích! Yêu? Anh ta cũng từng yêu! Ghét bỏ hay căm phẫn? Tất cả đều có! Thậm chí có lúc, anh ta muốn bóp chết cô ta! Bóp chết ả đàn bà tâm cơ độc ác nỡ đẩy người đàn ông nặng lòng yêu thương che chở cô ta vào cảnh nhà tan, sự nghiệp nát.

Nhưng…con của anh ta, nó không nó tội! Một sinh mệnh bé nhỏ dù chưa chào đời cũng là một mạng người. Trần Khánh đã chùng tay tha cho ả nhân tình một mạng.

Vì đứa bé, anh ta bấm bụng bỏ qua!

Nhưng…cô ta không phải là con người nữa rồi! Cô ta là con quỷ. Một con quỷ cái hám quyền lực, hám máu người! Một mạng người chưa đủ. Cô ta nhẫn tâm tra trấn mẹ anh ta khiến bà không dám về nhà phải đăng kí một suất ở viện dưỡng lão!

Giờ này, cô ta còn muốn sát hại Ngọc Minh!

“Không! Bất cứ giá nào, anh cũng phải bảo vệ em an toàn, Ngọc Minh!”

Anh ta hấp tấp đón xe trở lại công ty.

Đám bảo vệ và hai tay vệ sĩ đang đi tìm anh ta, thấy người, họ nói ngay: “Chủ tịch đang tìm anh!”

Chủ tịch đã xuất hiện rồi sao?

Vậy là ngày tháng an bình, sống núp bóng người ta để che mắt thiên hạ đã sắp tàn. Trần Khánh chợt thấy có điều gì đó chua xót. Xót xa đến đắng lòng. Chúng đang cuộn trào, bóp nát ruột gan anh ta. Một thời hào hùng bành trướng thương trường. Một thời đưa sản nghiệp nhà họ Trần lên top. Tất cả đã trở thành quá khứ. Một quá khứ tuyệt đẹp khiến Trần Khánh tiếc ngẩn ngơ.

Anh ta nặng nề lê bước chân nặng trĩu đến phòng CT.

Tay đã đưa lên nhưng anh ta nào dám gõ. Bởi, một khi ngón tay hạ xuống, tiếng gõ cửa vang lên. Khoảnh khắc ảo tưởng của anh ta sẽ không còn nữa.

Ảo tưởng mình vẫn là trụ cột của công ty. Ảo tưởng sản nghiệp nhà họ Trần vẫn còn tồn tại và không ngừng lớn mạnh. Mớ ảo tưởng này đẹp lắm. Đẹp như một sáng bình minh!

Trần Khanh mãi tiếc nuối nên níu kéo thời gian. Níu kéo chút nắng mai khi mặt trời đã ngã bóng về chiều. Để rồi, mặt trời thấp dần, thấp dần rồi xà xuống ẩn mình sau đỉnh núi. Ánh sáng vụt tắt, cơ ngơi không còn!

“Tổ tiên nhà họ Trần. Ba mẹ, Trần Khánh con bất tài, bất hiếu!” Anh ta buông người quỳ rạp xuống trước cửa phòng CT.