Bước Qua Đời Nhau

Chương 27




Ngọc Minh nhìn ả đàn bà quen chiều chuộng hóa ngạo mạn. Cô xoay chiếc ghế một vòng rồi dừng lại đối diện gương mặt dương dương tự đắc. Cô từ tốn: “Đủ hay không, tôi mới là người biết!”

Cô cười nửa miệng, chợt gương mặt đang cười cợt hóa lạnh trong một giây, chầm chậm vỗ tay ba cái.

Từ bức màn nhung phía sau bước ra bốn người đàn ông cao to diện nguyên cây đồ đen vô cảm. Họ nhanh chóng khoanh tay đứng bốn phía bảo vệ bà chủ.

Nói thật, những ngày đầu họ xuất hiện trước mặt, Ngọc Minh cũng ngạc nhiên lắm. Và cảm thấy khó chịu khi mọi việc cô làm đều có người theo dõi. Nhưng Chung Tình cầm tay cô tha thiết nói: “Hãy để họ thay anh bảo vệ em!”

Ngọc Minh xót anh phòng xa mà hao tổn. Cô chân thành nói với anh: “Sẽ chẳng có kẻ điên nào lao xe đâm một người đã chết.”

Một từ cô buộc nói ra nhưng chạm vào nỗi đau của Tình. Anh đưa ngay ngón trỏ chặn miệng cô. Đôi mắt chăm chú nói lên khát vọng: “Sau này anh cấm em nhắc từ đó!”

Ngọc Minh biết, từ đó là từ nào. Cô cảm động. Mắt lao xao ngấn lệ.

Nhìn vào đôi mắt ấy, Tình như thấy cả một trời bi thương, uất ức. Anh đau lòng, chuyển bàn tay áp vào má cô, đôi mắt dạt dào biển tình yêu thương thấu hiểu. Anh mân mê bên má hồi lâu, mỉm cười trấn an: “Bất cứ giá nào, anh cũng bảo vệ em an toàn.”

…Tỉnh dậy sau kiếp nạn, Chung Tình tự nhiên sinh tâm lo xa. Từ trên chiếc giường phòng ICU, anh cầm tay bác sĩ: “Xin các anh giữ kín bí mật chuyện chúng tôi còn sống. Nếu ai hỏi cứ bảo gia đình ba mạng không ai qua khỏi!”

Rồi âm thầm lên kế hoạch bảo vệ cô quay về. Bởi, Ngọc Minh mơ hồ hiểu, kẻ sát hại hai mẹ con chỉ có thể là người nhà chồng. Những người sợ mẹ con cô chen chân tranh giành tài sản. Họ muốn diệt cỏ. Cô phải trở về lôi kẻ núp bóng ra ánh sáng.

Biết rõ ý định, Chung Tình chỉ nói: “Với anh, một lần sinh li tử biệt như vậy đã quá sức chịu đựng! Nếu em quay về, hãy để họ âm thầm bảo vệ em. Có như vậy, Chung Tình anh mới yên tâm tiếp tục sự nghiệp đỡ đẻ.”

Thấy cô lưỡng lự, anh nói thêm: “Nếu em còn đắn đo, anh cho em hai sự lựa chọn. Một, đồng ý để họ đi theo. Hai, anh gác bàn tay vàng trong làng khoa sản làm vệ sĩ riêng cho em.”

Ngọc Minh nghe xong, cụng mạnh đầu mình vào trán anh: “Điều kiện vậy anh cũng đưa em lựa.”

Chung Tình đưa tay xoa xoa trán, mỉm cười cầm bàn tay cô đặt lên đó một nụ hôn: “Anh biết em không nỡ để đôi tay thân thiện bà mẹ và trẻ em này tham gia đánh đấm.”…

Vì vậy bốn người vệ sĩ luôn theo cô như hình với bóng.

Ả đàn bà tâm cơ nhìn bốn tên đàn ông cao to mặt mày lạnh lẽo, ả cười một tràng dài rồi chỉ ngón trỏ vào mặt Ngọc Minh: “Mày định lấy thịt đè phụ nữ mang thai à?” Ả chỉ ngược ngón tay vào bụng mình: “Nè! Nè! Mau đè tao coi!” Rồi ả hất cằm nói như ra lệnh: “Tao đếm đến ba, mày và bốn cỗ máy của mày không bay qua đè tao…thì đưa nhau cút xéo khuất mắt tao! Và bỏ ngay ý định quay về tranh đoạt gia tài với con trai tao.”

Cô ta nhắm mắt, giơ tay bắt đầu đếm ngược: “Ba…hai…một!”

Ả mở mắt, người trong phòng vẫn giữ nguyên. Cô ta định hả miệng chửi thì Ngọc Minh ngoâc ngón trỏ ra hiệu.

Vệ sĩ bên trái lập tức gô hai cánh tay ả bẻ ngược ra sau.

“Á…á…á…Đau! Thằng điên này! Mày có biết mày đụng vào ai không?”

“Nói xem!” Ngọc Minh đứng lên khỏi chiếc ghế xoay thong thả đi về phía ả.

“Tao là chủ tịch công ty K&M!”

“Công ty K&M” Ngọc Minh chậc chậc vài tiếng rồi nhìn mặt ả: “Đến tên công ty cũng không biết hèn gì ảo tưởng mình làm bà chủ.”

Cô khẽ đưa mắt: “Đưa cô ra xem lại tên công ty. Rồi gọi Trần Khánh vào gặp tôi.”

Rất nhanh vệ sĩ xách tay cô ta đưa đi trong tiếng la hét om sòm của ả: “Thả tao ra! Thả tao ra! Đồ hồ ly chóa chớt! Tao sẽ khiến mày sớm đi theo con trai mày!”

Bốp! Bốp!

Một cú tát kép. Hai bên má cô ta in hằn rõ năm ngón tay. Ả còn chưa hết thất kinh, Ngọc Minh quất thêm cái nữa.

Bốp!

“Cô thật không biết điều. Vậy đừng trách tôi từ từ lột da cô.” Lời vừa dứt Ngọc Minh ban cho ả em gái tâm cơ thêm một cái tát.

Bốp!

“Cái này, tội cô cướp chồng tôi!”

Bốp!

“Cái này tôi đánh thay con trai tôi!”

Bốp!

"Còn cái này tôi lấy thân phận người có quyền lực cao nhất T&M trị cô tội làm náo loạn nơi công sở!

Cô nên nhớ, lần này mỗi tội chỉ cảnh cáo một tát. Nếu tái phạm đừng trách tôi xin cô ít máu!"

Ngọc Minh ánh mắt lạnh lẽo hất cằm: “Quăng ra cổng! Nếu tiếp tục sủa bậy xin nốt cái lưỡi quăng đi!”

Cô ta nghe vậy vô thức đưa tay bịp miệng. Đôi mắt lộ vẻ khiếp sợ nhìn sững vào Ngọc Minh. Nhưng cô ta vẫn tính nào tật nấy, một phút đau qua đi, lời vừa nghe thoáng bay qua tai, cái mỏ hỗn liền mạnh: “Để xem ai rút lưỡi ai! Ba mươi chưa phải là Tết nên mày đừng có mừng vội ha!”