Bụi Xưa

Chương 58: Cam tâm tình nguyện




Người nam nhân nọ đưa tay lên muốn giúp hắn cầm máu, nhưng cơ thể Cố Khinh run lên rồi quay mặt đi.

Ta vừa giận vừa áy náy, nói thẳng: “Nếu ngươi không cầm máu, chẳng lẽ muốn chảy máu khắp phòng của ta sao?”

Động tác né tránh của hắn khựng lại một lúc, sau đó hắn chậm rãi giơ hai tay lên, hai tay vô lực bụm mặt.

Ta biết cảm giác đau đớn này, nhìn hắn như vậy ta chỉ cảm thấy mặt của mình cũng hơi đau. Ta nhặt con dao găm dính đầy máu, thế mà ta phát hiện pháp khí kia là bảo vật của hắn, chuôi đao khắc chữ còn khảm đá quý và ngọc trai mà hắn yêu thích, chúng chứa linh lực vô cùng mạnh, vậy mà dùng nó làm vài vết trên mặt chỉ sợ là đau đến chết đi sống lại, không dễ gì hết đau trong chốc lát.

Ta còn có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng Cố Khinh vừa ra tay như vậy, làm ta không thể nói nên lời, nhất thời không biết nói gì.

Mặt ta nhăn như giẻ lau, nhìn về phía sư huynh thì thấy hắn dáng vẻ hắn như thất hồn lạc phách, ngơ ngác nhìn dưới đất đầy máu tươi.

“Ngươi làm sao vậy?” Ta lay nhẹ người hắn, hắn chợt hoàn hồn lại và nhìn ta, trong mắt hắn dường như có vô vạn điều muốn nói.

“Không có gì…” Đôi môi hắn hơi tái nhợt, khóe miệng nhếch lên cười, đột nhiên nhìn thấy con dao găm trong tay ta, sắc mặt hắn hơi thay đổi, dùng tay nắm lấy lưỡi dao ném nó ra xa.

Ta cảm thấy sợ hãi trước hành động của hắn và đứng đờ người tại chỗ.

Bộ dạng hắn giống hệt ngày hôm qua, tràn ngập sự sợ hãi và hoảng loạn, tức giận và ẩn giấu sự đau lòng.

Hô hấp của hắn hơi gấp gáp, thấy biểu hiện của ta không đúng, hắn liền bình tĩnh lại nắm lấy tay ta, ôn nhu nói: “Xung quanh toàn là máu, ngươi đừng chạm vào…” Lòng bàn tay hắn vừa vừa ấm, cảm giác ấm áp dần dần lan khắp tay ta.

“Ngươi thật là ngốc…” Ta mở tay hắn ra, thấy lòng bàn tay hắn nhuốm đầy máu, ta vô cùng đau lòng, nói: “Ngươi cứ bảo ta vứt nó đi, tại sao ngươi lại dùng tay không thảy nó làm gì… “

Ta đã cầm máu lại cho hắn, rồi lật qua lật lại xem xét.

Hắn đột nhiên hỏi: “Khi nào bọn họ mới rời đi?”

Ta nhìn chiếc kim xuyến khi bất động trong tay hắn, ngập ngừng nói: “Cố Khinh là đồ đệ của ngươi… Bây giờ họ quá yếu…” Hơn nữa, Cố Khinh mới khoét mặt ra để bồi tội, dáng vẻ của họ như vậy nên ta không vội đuổi họ đi, ta sẽ giả vờ hòa hoãn vài hôm, tốt hơn là nên hỏi họ về cấm chế.

Giọng hắn khàn khàn: “Ta không nhớ họ là ai.”

“Chỉ là ngươi đã quên thôi.”

“Ừ…” hắn nghe ta nói rồi lặp lại lời ta một lần nữa, nói: “Chỉ là ta đã quên thôi.”

Ta đoán hắn đang bối rối vì những chuyện vừa rồi, và cũng sợ hãi trước hành động đột ngột của Cố Khinh, ta lo lắng nhìn hắn, nhưng hắn chỉ lắc đầu và cười, nói rằng không sao cả.

Ta nhìn hắn và xác nhận rằng hắn không sao, sau đó mới quay sang nhìn Cố Khinh và những người khác.

Trên mặt Cố Khinh chỉ còn vết máu đã khô, hiển nhiên là hắn cũng không nhịn được cơn đau này, môi hắn theo bản năng run rẩy, hắn ngã sang một bên thì người nam nhân nọ vội vàng che đầu hắn, hơi ôm hắn vào trong ngực.

Ta tiến lên xem cho kỹ đến khi thấy được mặt hắn thì giật mình, ánh mắt hắn tan rã, cái trán nóng hắn khủng khiếp, mồ hôi vã ra như đậu, hắn vốn yếu lắm rồi, mới vừa hồi phục được một chút thì hắn đã dùng linh lực của mình để cầm máu. Tình huống bây giờ của hắn so với ngày hôm qua còn đáng sợ hơn, linh lực trong cơ thể hắn rất ít, chỉ còn một chút xíu sợi tơ đáng thương bao quanh kim hạch trong cơ thể, ngoài ra không còn thứ gì khác để chống đỡ thân thể này.

Giang Mặc bước tới, nhìn mặt Cố Khinh, nói: “Hắn sốt rồi.” Hắn nói ngắn gọn súc tích, nói xong câu này liền im bặt.

“Sốt rồi sao?” Ta sờ trán Cố Khinh, nói: “Hắn bị mắc mưa à?”

Người nam nhân nọ dừng lại, ánh mắt Cố Khinh thanh minh trong chốc lát, khàn giọng nói: “Không có gì… Chỉ là ta bị gió lạnh thổi qua hơi lâu thôi…” Hắn giãy giụa muốn đứng dậy lại bị người nam nhân nọ kiên quyết giữ chặt lại, ngăn cản hắn khỏi di chuyển.

“Vậy còn ngươi linh lực thì sao?” Ta không để ý bọn họ chi gian vài phần ám lưu dũng động, tiếp tục hỏi hắn, nói: “Các ngươi là gặp gỡ người nào? Những người nào đã đoạt ngươi linh lực? Là ma tu vẫn là đạo tu, vẫn là phương nào tinh quái?”

Chẳng lẽ là những kẻ đuổi giết sư huynh!

Ta nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, trong lòng ta không khỏi kinh hãi, kẻ có thể khiến sư huynh và Cố Thanh trọng thương nhất định rất lợi hại…

Sư huynh hiện tại không thể tu luyện, ta có thể bảo vệ sư huynh được sao…

Cố Khinh sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hồi lâu không nói.

“Hắn chuyển linh lực qua cho ta,” người nọ hơi nhíu mi, nhẹ giọng nói: “Ta yếu nên hắn…”

“Ừm… Ta, bọn ta ở trên đường gặp mấy vài yêu ma…” Cố Khinh ghé nằm lên trên đầu gối người nọ, giọng hơi khàn, nói: “Sầm Hòe, buông ta ra!”

“Ngươi cảm thấy hiện tại mình có thể cử động sao?” Người tên Sầm Hòe bình tĩnh nói: “Ngươi không cảm thấy đau sao?”

Cố Khinh nghe vậy hơi ngạc nhiên, tựa hồ không ngờ tới Sầm Hòe sẽ nói như vậy với mình, hắn mở to hai mắt, trong mắt có chút oán hận, trên mặt tựa hồ càng ngày càng nóng, cứng họng: “Ngươi…” Hắn chỉ nói được một chữ, liền liếm môi. Cơ thể hắn khẽ run, lồng ngực hít thở phập phồng, sau đó hắn nặng nề hít mấy hơi rồi trợn tròn mắt, vì quá tức mà hắn ngất đi.

Ta thầm nghĩ, Cố Khinh thật sự rất dễ nổi giận, giọng điệu của Sầm Hòe cũng mang ý tốt, sao hắn lại tức giận như vậy?



Nhìn thấy Cố Khinh hôn mê, ta tính thừa dịp mấy ngày nay hắn bất tỉnh để tranh thủ sẽ trị sẹo trên mặt mình, nếu cứ để vết thương này kéo dài thêm vài ngày thì sẽ rất khó chữa khỏi.

Ta vừa giơ tay lên, Sầm Hòe đã ngăn ta lại, cười nói: “Lâm Trần, cảm ơn ngươi nhưng ta hiểu hắn hơn ngươi, nếu hắn khỏi bệnh thì tỉnh lại tầm ba bốn lần, tại sao phải làm phiền ngươi chứ, mười năm qua hắn khó an giấc, hành động này cứ xem là hắn đã chuộc tội đi, ngươi không cần phải làm như vậy.”

“Vậy ngươi không cần khoét mặt…”

“Ngươi cứ xem như là hắn ích kỷ, để bản thân hắn cảm thấy dễ chịu hơn đi.”

Những gì hắn nói đã giải tỏa phần lớn cảm giác tội lỗi không thể nói ra của ta, nó khiến ta cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Đúng vậy, hắn là tự mình làm, hắn chưa từng nợ ai, cứ xem đây là hắn trả nợ cho ta, sao ta phải áy náy chứ?

Nhưng ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới làm hắn như vậy bồi ta tội.

Mang trong người dòng máu của Ma tộc, ta tự khoét mặt và hành hạ bản thân để hứng chịu nghiệp chướng của mình, dù ta trách hắn đã nói ra chuyện đó, nhưng hắn cũng không có trách nhiệm phải giữ bí mật cho ta. Mặc dù hắn đã nói dối ta để chọc giận ta, nhưng hắn cũng đã để ta ra đi…

Ngay lúc ta đang do dự, sư huynh đã nắm lấy tay ta và lắc đầu ra hiệu. Ta hơi kéo ra nhưng rồi rút tay lại.

Nếu Cố Khinh đã muốn xin lỗi như vậy thì tùy ý hắn làm, chờ đến lúc ta tìm đủ dược thảo, sau khi luyện chế thành công Phục Nguyên Đan thì ta sẽ chia cho hắn mấy viên.

Tất nhiên trạng thái của Sầm Hòe đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không còn tái nhợt, hắn điều chỉnh tư thế một chút, để Cố Khinh nằm trên đầu gối mình, nói: “Nói đến đây, ta cũng nên xin lỗi, năm đó Cố Khinh cũng rạch mặt bồi tội trước mặt Sở tiên quân, lúc đó ta hoảng sợ hơn là áy náy, đáng lẽ ta nên nhanh chóng ngăn cản khiến hắn không thể ra tay, Sở tiên quân cũng không nhìn bọn ta dù chỉ một chút, sắc mặt hắn tái nhợt đưa mắt nhìn chầm chầm về mép vực, tự lẩm bẩm một mình… Khi đó Cố Khinh lại tự khoét mặt mình, có lẽ Sở tiên quân không muốn nhìn thấy máu nên đánh văng con dao găm của hắn…” Hắn cười rất nhạt, nói: “Dùng phương pháp khác trừng phạt đi…”

Rốt cuộc người này là ai? Vì sao hắn lại biết chi tiết tường tận chuyện xưa của Cố Khinh, với lại cách nói năng này rất có ý tứ.

Còn trừng phạt, sao lại trừng phạt? Sư huynh chưa bao giờ sử dụng hình phạt nào để phạt ta và Cố Khinh…

Ta đang muốn hỏi tiếp thì hắn giọng điệu áy náy nói: “Vừa rồi Cố Khinh bỗng nhiên làm như vậy, đã làm cho ngươi phải sợ.”

Sầm Hòe nói nâng nâng mắt, nhìn sư huynh, nói: “Cũng dọa Sở tiên quân rồi.”

Ngay cả người khác cũng nhìn ra sư huynh bị dọa đên sợ, ta liền muốn mở miệng nói hiện giờ hắn không thể bị dọa như vậy… Cũng không biết khi hắn chứng khiến chuyện đó, ban đêm ngủ có mơ thấy ác mộng hay không…

Ta nhìn hắn, hắn im lặng không nói gì, hắn trầm mặc, yên lặng nhìn Cố Khinh, ta an ủi hắn bằng cách xoa xoa tay hắn thì lại cảm thấy tay hắn lạnh buốt.

Ta xoa xoa lòng bàn tay của hắn, cẩn thận tránh vết thương, ngẩng đầu nhìn trông thấy khuôn mặt của hắn rất rõ ràng, sống mũi hắn thẳng và cao, lông mi hơi rũ xuống, bộ dạng hắn trước mắt ta rất trùng khớp với vẻ mặt và dáng vẻ khi hắn đứng cầm kiếm năm đó

Trái tim ta đột nhiên đập dữ dội, nói: “Có phải ngươi đã nhớ gì đúng không?”

“Không có,” hắn khẽ mỉm cười, nhìn về phía ta, vươn tay nắm lấy tay của ta, “Hiện tại ta đang suy nghĩ nên dọn dẹp nhà cửa như thế nào.”

Sầm Hòe nhìn hắn một lát, mở miệng: “Dường như Sở tiên quân đã thay đổi rất nhiều,” nụ cười trên mặt hắn nhàn nhạt, ánh mắt đạm nhiên, dường như hắn chỉ thuận miệng nhắc tới, nói: “Cũng giống như không thay đổi gì.”

“Hắn đã quên chuyện xưa nên sẽ khác,” ta bồi thêm một câu, nói: “Hơn nữa hiện giờ hắn gọi là Giang Mặc, ngươi đừng gọi hắn Sở tiên quân, hắn sẽ cảm thấy không quen.”

Sầm Hòe gật đầu, nhỏ giọng nói xin lỗi. Hắn là người biết lễ nghĩa lại chu đáo, thái độ ôn hòa, tính tình cũng hoàn toàn trái ngược với Cố Khinh, hắn khiến cho ta cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Sầm Hòe phất tay áo để lau vết máu trên mặt đất, sau đó dùng một tay luồn qua đầu gối của Cố Khinh rồi ôm Cố Khinh đứng dậy, sắc mặt hắn hơi khó xử nói: “Hiện tại hắn khá suy yếu, ta muốn giúp hắn trị thương nhưng có làm phiền ngươi không?”

Ta còn tưởng rằng hắn cảm thấy người Cố Khinh còn bẩn, nên phải dùng linh lực lau vết máu, và hắn sợ làm bẩn nhà ta.

Ta gật đầu, chỉ ra ngoài phòng, ta hơi bối rối nên vội nói: “Phòng ta hơi nhỏ, chỉ có bên ngoài là rộng vậy ngươi thấy được không.”

“Không có gì.” Sầm Hòe ôm người đi ra ngoài phòng, bước chân hắn nhẹ như gió, xem ra thân thể hắn đã tốt hơn rồi, ta lặng lẽ thăm dò tu vi của hắn, kết quả lại ngoài dự đoán vì ta không dò ra được, mọi thứ giống một đám mây mù làm người ta khó mà phân biệt.

Ánh mắt ta đuổi theo bọn họ ra tới cửa, hắn rẽ sang bên nhà, đặt Cố Khinh ở dưới tàng cây cách xa nhà, để hắn dựa vào trên thân cây, ta chỉ nhìn thấy một nửa bóng dáng của hắn, hình như một chiếc ủng của Cố Khinh bị rơi. Ta đang định bước ra cửa nhìn cho rõ thì trước mắt đã bị chặn bởi một bóng hình.

“Hắn cởi quần áo, ngươi nhìn làm gì?”

“Cái gì!”

Ta nghiêng người rướn cổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Cố Khinh đang co gối đạp chống cự theo bản năng, đôi mày nhíu lại, hắn nhận ra xiêm y trên người mình hơi xộc xệch, bỗng nhiên hắn mở mắt muốn dùng sức đẩy Sầm Hòe ra nhưng hắn không còn sức để chống cự, nên hắn bèn đầu sang chỗ khác, mặc cho người nọ cởi đai lưng của mình…

Cho dù ta đang dần tiêu hóa mọi chuyện cũng cảm thấy điều này có vài chỗ không đúng.

Người nọ nói Cố Khinh cho hắn linh lực, vậy hắn truyền như thế nào? Trừ việc song tu ra thì còn biện pháp nào nửa? Chẳng trách sao trong cơ thể Sầm Hòe lại có hai luồng linh lực va chạm nhau nhưng lại dung hợp…

Ta trố mắt nhìn, càng không dám tin những gì mình đang chứng kiến, không phải Cố Khinh ghét nhất là chuyện thân mật giữa hai người đàn ông sao… Hắn còn nói rằng ta ghê tởm, vậy mà mới mười năm không gặp, hiện tại hắn lại, lại…



Hắn có tự nguyên không? Hay là người nọ cưỡng ép hắn làm chuyện đó!

Vì trên người sư huynh còn bị cấm chế quỷ dị, nên ta và sư huynh chưa song tu nữa…

“Đừng nhìn.” Một bàn tay đưa đến đặt trước mắt ta, trong lòng bàn tay còn có một đường đỏ như máu.

Vẻ mặt hắn lo lắng, nhẹ nhàng vuốt ve cổ ta, nói: “Cổ ngươi còn đau nên đừng cử động như vậy.”

“Cổ ta đã đỡ hơn nhiều rồi…”

Thật ra khi hắn bóp cổ ta không bằng một phần sức mà ta đã bóp cổ hắn lúc trước. Ta cầm bàn tay hắn và hỏi: “Vậy ngươi còn đau không?”

Hắn lắc đầu, trả lời: “Không đau.”

Ta thổi “phù phù” vài lần vào lòng bàn tay hắn, rồi chạm vào lòng bàn tay hắn, ta định dùng linh lực chữa trị vết thương này, nhưng con dao găm của Cố Khinh cũng là bảo vật hiếm có nên nó sẽ khiến vết thương khó lành.

Ta cương quyết nói: “Ta sẽ rửa những cái bát đó! Ngươi mau đi nghỉ ngơi!”

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay lên chạm vào mặt ta.

Ta nhớ lại cảnh máu me vừa rồi, thở dài nói: “Sao hắn lại làm thế này? Khi xưa ta tự rạch mặt mình nhưng lúc đó chỉ là do bản thân nhất thời xúc động, không biết đang suy nghĩ gì, giống như bị ai nhập vậy… “

Ta dừng lại, sực nhớ ra rằng bản thân ta thực sự là mang một nửa ma quỷ…

Hắn an ủi ta: “Là hắn tự nguyện, không phải việc của ngươi.”

“Lúc đó nhất định là ngươi biết ta không muốn hủy thể diện Cố Khinh, cho nên ta mới không để cho hắn làm…”

“Có lẽ là vậy.” Hắn mỉm cười.

Ta thấy hắn không muốn nói nhiều về vấn đề nữa, ta bèn cảm thấy lo lắng hỏi hắn: “Vừa rồi ngươi cũng nghe rồi đấy, Mỗi khi người ta nghe đến Ma tộc liền hô hào muốn giết. Ta… Tuy ta không phải là yêu quái, nhưng ta mang trong người nửa dòng máu Ma tộc. Lỡ như ta nhập tâm ma lại hại ngươi thì ngươi có sợ ta không?” Ta chọc nhẹ vào vai phải của hắn, cúi đầu áy náy nói: “Lúc trước ta còn đâm ngươi một nhát, vết sẹo vẫn còn ở đây này…”

“Không phải ngươi từng hỏi ta rồi sao?” Hắn cười nhạt nói: “Ta không sợ, sư huynh ngươi tin tưởng ngươi, ta cũng tin tưởng ngươi.”

Trong lòng ta mừng rỡ, không nhịn được mà nở nụ cười, ngẩng đầu sửa lại lời nói của hắn: “Trước đây ngươi tin ta, bây giờ ngươi vẫn tin ta.”

Hắn “ừ” một tiếng nhưng không nói tiếp. Ta nhìn hắn và nhớ đến tất cả những gì mà hắn đã làm cho ta khiến ta không khỏi bùi ngùi và xúc động một lúc.

Ta vòng tay qua eo ôm lấy hắn, dụi má vào vai sư huynh, mặc dù ta có tiền mua được nhiều xiêm y đẹp, nhưng dù sao nơi này cũng hẻo lánh hoang vắng, ra ngoài thị trấn cũng chỉ là những cửa hàng nhỏ bé mà thôi. Vải may xiêm y trên cơ thể hắn vẫn còn hơi thô ráp nên nó khiến má ta hơi đau.

Tội nghiệp sư huynh ta trước kia tay áo không dính một hạt bụi, đáng lẽ phải là người được sùng bái trong chốn thần tiên, nhưng hiện tại hắn lại cùng ta chui rúc trong túp lều tranh này, cơm canh đạm bạc xiêm y vải vóc cũng không bằng trước.

Hắn từng là một trong những người tài xuất chúng của Thương Hành, và hắn còn là thủ lĩnh trẻ nhất của Thương Hành trong suốt các thời đại.

Nếu không phải vì dòng máu của ta nên mới che chở và tìm ta, nếu không thì làm sao hắn có thể rơi vào hoàn cảnh này được.

Hai mắt ta đỏ bừng, trong lòng cảm thấy có lỗi với hắn, ta nhẹ giọng nói: “Sư huynh, ngươi chịu khổ rồi.”

Hắn ôm lấy ta, im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Không khổ đâu là ta nguyện ý.”

——————–

Tiểu kịch trường:

Rất lâu về sau…

Lâm Trần ( muốn giúp Giang Mặc xắt rau ): ( 。ò ∀ ó。 ) Để ta giúp ngươi nhé!

Giang Mặc ( lấy đi ): Không cần, ta tự làm được.

Lâm Trần ( trộm luyện kiếm ): ( `Δ´ ) •-— ha!Ya ya! YAAAAA!

Giang Mặc ( cẩn thận lấy kiếm ): Được rồi, đợi lát nữa luyện tiếp.

Chiếc giường mới lay động kịch liệt, phát ra âm thanh kẽo kẹt…

Lâm Trần ( Lâm Trần bóp nát gỗ ở mép giường ): Σ (*’▽’*) Giang Mặc ( cầm lấy và vứt đi) ( Giang Mặc ôm người lên ): Ôm chặt ta.

Lâm Trần ( cào Giang Mặc ): Ưm … Aaaaaa…