Bụi Xưa

Chương 57: Rạch mặt bồi tội




Là vật gì mà quan trọng đến mức phải làm Cố Khinh vượt ngàn dặm tới tìm…

Ta sững người, mơ hồ nhớ lại thứ mình đã lấy từ sư huynh.

Có phải nó nằm trong túi trữ vật không? Hay là ngọc bội của môn phái?

Cố Khinh… Hắn thật sự đến đây để chuộc tội, hay hắn chỉ đeo lên bộ mặt đạo đức giả ra vẻ khúm núm trước hoàn cảnh này?

Người nọ thấy vẻ mặt của ta hơi do dự, nam nhân luôn nghiêm túc kia nói tiếp: “Khi Cố Khinh tố giác thân phận của ngươi, hại ngươi thành ra như thế này, vì vậy hắn không thể thoái thác trách nhiệm của mình… Nhưng hắn chưa bao giờ đứng ra chỉ tội ngươi là kẻ phản bội Thương Hành, ngươi bị Thương Hành đoạn tuyệt quan hệ nên hắn cho rằng ngươi chỉ mất đi thân phận đệ tử, làm Sở tiên quân nghi kỵ ngươi, nhưng không ngờ đúng lúc đó Ma tộc đánh thẳng vào Thương Hành, ngươi liền bị trưởng lão xem là phản đồ…”

Cho rằng… Hay thay chữ cho rằng…

Nghe những lời này, trong lòng ta tràn đầy tức giận, nhưng sau này nhớ lại, trong lòng lại cảm thấy thật lạnh lẽo, đành phải thừa nhận Cố Khinh đã đạt được mục đích của hắn, lẩm bẩm nói: “Sư huynh thật sự nghi ngờ ta, nên mới đuổi ta ra khỏi Thương Hành…”

Cố Khinh nghe vậy không khỏi lắc đầu. Ánh mắt của người nam nhân cũng hơi thay đổi, hắn mơ hồ liếc về phía bên trái.

Lúc này ta mới nhận ra rằng mình không nên nói ra những điều này, sư huynh của ta đã mất trí nhớ, bây giờ nghe những chuyện cũ năm xưa chắc hẳn là hẳn sẽ rất bối rối. Ta muốn lên tiếng, nhưng nghĩ lại đây chẳng phải cũng là hắn của hiện tại hay sao. Ta vô cùng sợ hãi, nhưng sao hắn lại nhìn ta với ánh mắt âm trầm, hắn im lặng một lúc, không hỏi ta dù chỉ là nửa câu.

“Không phải Sở tiên quân không tin ngươi… Sau khi ngươi xuống núi, hắn đã bắt được kẻ phản đồ nhưng trưởng lão cảm thấy ngươi đã làm mất thể diện của Thương Hành, và sẽ tạo thêm uy hiếp cho môn phái nên cố chấp muốn phế tu vi, tước linh căn của ngươi, không cho chừa cho ngươi một con đường sống…”

Người nọ nắm tay che môi ho khụ khụ vài tiếng, lại nói: “… Sau khi đuổi ngươi xuống núi thật ra chỉ là kế sách tạm thời, hắn muốn ngươi mau chóng rời đi. Nhưng ngươi cứ mãi ở dưới chân núi không chịu đi, vì vậy Sở tiên quân phải lập ra kết giới, ngăn không cho ai bước vào, các trưởng lão lấy thân phận dùng tu vi áp chế hắn, phế đi chức vụ của hắn trong môn phái nhưng hắn vẫn không chịu nhường dù chỉ nửa bước, hắn vốn bị trọng thương từ trước, chống đỡ tầm một tháng đã như nỏ mạnh hết đà… Ta và Cố Khinh cũng không nghĩ ra được cách nào, sức lực có hạn nên khó có thể chống lại bọn họ, túi thơm kia…”

Cả người Cố Khinh run lên, há miệng thở dốc rồi nhắm lại.

Người nọ lộ vẻ áy náy, thở dài: “Chuyện về túi thơm kia, là Sở tiên quân dặn Cố Khinh trả lại cho ngươi để ngươi đoạn tuyệt tâm tư, đừng ở lại nơi đó chờ đợi hắn, nhưng Cố Khinh và ngươi đã cãi nhau một trận, trong lòng hắn vốn đang kích động nên cố ý dùng từ gay gắt, nói chuyện cũng… rất khó nghe, còn cố ý khiến ngươi hiểu lầm…”

Nghe những lời mà lòng ta nặng như bị quăng vào một tảng đá, hai tai ta ù đi, ta giật mình đứng dậy nhưng hai chân yếu ớt khiến cả người lảo đảo, bèn vịn mép bàn ngồi phịch xuống, trước mắt ta hiện lên đủ loại hình ảnh của năm đó.

Vẻ mặt hờ hững của sư huynh khi đó, dưới ba ngàn bậc thang của Thương Hành phủ đầy lá rụng, Cố Khinh bước vội vàng, hơi thở hắn hơi gấp, cụp mắt hỏi ta:

“Sao ngươi còn chưa đi…”

Khó trách… Khó trách ta quỳ dưới Thương Hành suốt một tháng, cũng không có người đi ra, càng không có ai bước ra đuổi ta đi.

Khó trách sao sắc mặt Cố Khinh lúc đó tái nhợt, đột nhiên thay đổi thái độ châm chọc như thường ngày, buông lời khiêu khích nhưng lại không làm gì cả, chỉ đứng phía trước cách xa ta ba nghìn bước, chắp tay sau lưng nhìn ta rời đi.

Trên Thương Hành tràn ngập tử khí nặng nề, phảng phất nơi đó không còn là núi, sư huynh ở trên núi vì ta mà chống lại ngàn người, vì bảo vệ ta mà lập ra kết giới, bình ổn thanh danh cho môn phái. Vậy mà ta không hề biết chuyện gì, ngây ngốc quỳ ở dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi xa xôi kia, trong lòng vẫn sót lại một chút mong đợi.

Mùa thu đến lá rụng nhiều, ta quỳ gối dưới chân núi suốt mấy ngày, cho dù lòng này đã chết lặng nhưng tâm trí ta không khỏi sinh ra oán hận, trong lòng tràn ngập ma tính cuồng loạn, giống như từng ấy lá vàng khô héo chồng chất lên thành một tầng, che khuất luôn tình yêu đắm say thuở ban đầu.

Ta nhập ma là do chấp niệm quá nặng, thù hận chồng chất quá nhiều.

Phòng trong nhất thời yên tĩnh không ai lên tiếng, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Một tràng kia đã xé tan mười năm oán hận, sự thật đẫm máu mà ta muốn biết nhất đã được phơi bày trước mắt ta, ta đoán chắc sư huynh sẽ không mưu hại mình, hết thảy mọi chuyện là do Cố Khinh quấy phá, hắn muốn lợi dụng điều này để sư huynh nghi kỵ ta, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ về việc sư huynh vẫn luôn tin tưởng và bảo vệ ta từ đầu đến cuối.



Ta tình nguyện để sư huynh nghi kị ta mà trục xuất ta khỏi sư môn, hay là cảm thấy mất thể diện nên không muốn thu nhận đệ tử là người của Ma tộc …

Mười năm thù hận, ngay cả lời trêu chọc oán hận ban đầu của hắn cũng trở thành trò cười.

Ta ngây người ngồi, hai tay run rẩy không chịu nổi, trên mặt rịn mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Vậy… tại sao hắn lại hùa theo đám người bao vây trấn áp ta…”

“Ta cũng không biết, nhưng Sở tiên quân chắc chắn có nỗi khổ riêng của hắn, sau khi ngươi nhảy xuống vực, hắn liền ra tay giết trưởng lão trấn áp mọi người, môn phái nhất thời như rắn mất đầu…”

Người nọ hít thở nhè nhẹ, nói một câu liền dừng một chút, nói: “… Thế nhân đều nói Tiêu Nguyên trưởng lão bế quan lâu nay đã xuất hiện, tận mắt thấy hai đồ đệ của mình một người bị nghi là kẻ phản bội, nay đã biến mất không rõ tung tích, người còn lại thì bị thương nặng khó chữa, còn ra tay giết chết trưởng lão, gán cho hắn tội danh cấu kết với Ma tộc, vì vậy sư tôn đã tức giận quyết định trừng phạt Sở Huyền Quyết bằng cách nhốt hắn ở vách núi ở ly cảnh, nhưng những xiềng xích trên chân hắn… và trận pháp đơn thuần này sao có thể giữ chân hắn được…”

Nam nhân hít một hơi thật sâu, rồi ho khan một tiếng: “Hắn đang chờ ngươi, và cầm kiếm của ngươi bên mình, đợi ngươi suốt mười năm trên vách núi…”

“Lần cuối cùng ta và Cố Khinh gặp hắn là vào một ngày mưa gió tầm tã. Hắn ngước nhìn những đám mây đen trên bầu trời và nói rằng đại nạn của hắn đang đến gần, hắn sắp sửa có một buổi hẹn ước…”

“Khi đó, ở phía đông Bồng Lai có một viên đan dược cực phẩm, thậm chí còn có người khẳng định đã nhìn thấy bóng dáng của ngươi, có lẽ bởi vì thất vọng quá nhiều lần, Cố Khinh cảm thấy Sở tiên quân sẽ tự sát cho nên hắn nói nhất định là ngươi đang ở Bồng Lai, bọn ta chắc chắn sẽ đến đó dẫn ngươi quay về, sau đó bọn ta đi một chuyến cũng vô ích, và kết quả không như ý muốn, sau khi chúng ta trở về chỉ còn lại hai dây xiềng xích bị đứt lìa và một vũng máu bên mép vách đá. Kể từ đó, không ai thấy hay biết tung tích của Sở tiên quân, cũng không nghe được bất kỳ tin tức nào về hắn… “

Vì vậy, bọn họ không biết ai là người đã suýt giết sư huynh…

Đại nạn đang đến gần… Chẳng lẽ sư huynh đã lường trước được tai họa này?

Ta đau lòng đến nỗi không thể nói nên thành lời, nước mắt chảy giàn giụa trên mặt, trên mặt ta bỗng được một bàn tay ấm áp mơn trớn. Ta ngẩng đầu, dần dần nhìn thấy Giang Mặc mím chặt miệng, vẻ mặt u ám, hắn lặng lẽ lau khóe mắt ta, khiến lòng bàn tay hắn ướt đẫm.

Đâm lao thì phải theo lao, có lẽ sư huynh đã quên hết, quên đi mười năm chờ đợi ấy, lòng ta đau quặn, không nhớ nổi sự kiên quyết của ta lúc đó tự rạch mặt, trong mắt tràn đầy ý hận nhìn sư huynh.

Khi tỉnh dậy, hắn đã là một người khác, trở thành một kẻ ngốc quên đi tình yêu và thù hận trong quá khứ, bây giờ hắn chỉ biết nấu ăn và giặt giũ quần áo.

Ta không thể ngừng khóc nhưng bản thân tự cảm thấy xấu hổ, vì vậy ta quay lưng lại, ta nghe hắn bước đến đứng trước mặt ta, sau đó quỳ xuống đưa tay lau nước mắt cho ta.

Hắn lau nước mắt cho ta, ta lại càng đau lòng cho hắn, ta ôm mặt hắn, giọng nghẹn ngào nói: “Khi đó chắc hẳn ngươi cảm thấy rất đau khổ…”

Hắn lo lắng mà nghĩ cách bảo vệ ta, để đổi lại một câu tàn nhẫn từ ta, hắn bị ta đâm một nhát kiếm vào vai, cũng là hắn trơ mắt nhìn ta dùng Thương Mặc mà hắn đưa cho ta để rạch mặt bồi tội, lúc ấy miệng ta phun ra đủ loại mắng chửi, sau đó ta đẩy hắn rơi xuống dưới, rồi trốn biệt tích suốt mười năm.

Tại sao hắn đợi ta trên vách đá… Ngày gặp lại, nói không chừng ta đã mất trí nên chỉ biết chém giết, hắn sẽ chết dưới tay ta…

Hắn buông tay xuống, trong ánh mắt đủ loại phức tạp: “Không sao, ta cũng không nhớ rõ chuyện trước kia.”

Tuy hắn nói vậy nhưng ta vẫn cảm thấy đau lòng, đau hơn việc ta tự rạch mặt, còn đau hơn cả chuyện trong mơ gặp hắn.

Trên đường hắn đi tìm ta nhất định gặp phải kẻ địch, có thể là hắn chưa diệt trừ hết yêu ma, hoặc cũng có thể là vài đạo sĩ từng hận hắn, tóm lại là vì bản thân hắn vốn bị trọng thương và còn lạc đường nên hắn đành phải chạy trốn và tình cờ lạc đến đây, sau đó gặp được ta…

Cũng may khi đó ta mềm lòng, may là ta cứu hắn, may là…

Nhưng, nhưng khi hắn vừa tỉnh lại, ta lại không ngừng bắt nạt hắn, hay trêu chọc hắn, thường mắng hắn vô dụng…

Ta nhớ lại những điều ngu ngốc mà mình đã làm khi đó và càng khóc to hơn, mũi ta bị nghẹt khiến ta không thể thở được, đầu ta đau như búa bổ vì khóc nhiều.



Ta không thể ngừng khóc, nhưng đột nhiên ta nghĩ đến những vết sẹo trên mặt mình, liền nhận ra rằng dáng vẻ của mình thật xấu xí, vì vậy ta cố nén nước mắt rồi cúi đầu xuống để tự lau nước mắt, nhưng hắn không cho ta cúi đầu xuống, hắn dùng tay giữ cằm ta để ta không còn ngọ nguậy, hắn cố chấp dùng tay mình lau sạch nước mắt cho ta.

Trong lòng ta đã tin hơn phân nửa, nhưng cũng không thể dễ tin sở hữu, ta nắm hắn tay, ổn định tâm trạng mới quay đầu nhìn về phía đám người Cố Khinh.

Ta muốn hỏi nữa nhưng lại bị nghẹn, nên giọng nghe hơi yếu ớt nói: “Hiện tại hắn đã quên hết thảy mọi chuyện, chuyện gì cũng không biết, sao ta biết những lời nói ngươi nói cái nào mới là thật sự… Nếu ngươi và Cố Khinh cùng gạt ta thì…”

“Bọn ta chưa từng nghĩ đến chuyện sau khi gặp lại Sở tiên quân sẽ mất ký ức, nếu ngươi không tin thì ta cũng có thể hiểu, lời ta nói ra tuyệt đối không có một câu giả dối…” Người nọ nói xong thì dừng một chút, như là nghe thấy được nói cái gì, bỗng nhiên hắn nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt Cố Khinh, thở gấp trong giây lát rồi dần dần bình tĩnh lại, nói: “Ta có thể dùng máu để thề, ta không phải người cũng chẳng phải là ma, cũng không phải là yêu quái nên ta không thể lập lời thề nhưng Cố Khinh có thể làm điều đó thay ta…”

Không phải là người cũng chẳng phải ma…

Ta còn chưa kịp hiểu câu mà hắn nói “không phải người, cũng chẳng phải ma” là ý gì, thì trước mắt ta đã lóe lên một tia sáng chói, ta nhìn thấy Cố Khinh không biết từ đâu lấy ra con dao găm, đột nhiên hắn giơ tay kéo một đường khiến máu bắn tung tóe.

“Cố Khinh!” Ta kinh ngạc đến sững sờ, vung tay áo lên xông vào thì bị chính kết giới của mình hất văng ra, làm mất đi tiên cơ.

Hình như hắn không nghe thấy ta đang khàn giọng gào lên, hắn tiếp tục hung hăng rạch thêm một nhát, cho đến khi tay run bần bật mới hơi dừng lại.

Ta lập tức phá kết giới, phất tay áo hất con dao găm trên tay hắn, nhưng có lẽ đã quá muộn, bên má phải của hắn bị rạch mất miếng thịt, máu phun như suối, vết thương sâu đến nỗi bằng mắt thường có thể thấy được xương gò má, đáng sợ đến rợn người.

Cổ và phần cổ áo của xiêm y thấm hơn phân nửa máu của hắn, nhìn Cố Khinh như vậy, tựa như ta nhìn thấy được bản thân mình năm đó đã tự ra tay ngoan độc như thế nào, càng không chừa cho mình chút đường lui… thì ra dáng vẻ của ta năm ấy là điên cuồng như vậy.

“Ngươi…” Ta còn đang kinh hãi, run giọng nó: “Ngươi điên thật rồi…”

Lông mi hắn dính máu, sắc mặt trắng bệch nhuộm đầy máu tươi, má bên trái nguyên vẹn nhưng má bên phải trông rất gớm ghiếc, nhìn hắn giống như nửa người nửa quỷ. Sau khi bị ta hất văng con dao găm ra xa, hắn suy sụp cúi đầu xuống, chống tay xuống đất, cơ thể khẽ run lên, máu chảy ‘tong tong’ khắp mặt đất.

Ta giải khai phong ấn miệng của hắn, hắn lẩm bẩm lời thề máu, màu đỏ tươi đang chuyển động, một đường kim quang lóe lên chạy vào trong ngực hắn, điều đó có nghĩa là đã hoàn thành lời thề máu, nếu như hắn lừa ta, hắn sẽ bị phản phệ mà chết.

Hắn đợi một lát, dường như muốn chứng minh cho ta lời hắn nói là thật, hắn mới nghẹn ngào, đứt quãng nói: “Năm đó… Là lỗi của ta, lúc ở ly cảnh nhai ta không kịp ngăn cản ngươi, những việc này… Ta vẫn luôn để trong lòng không bỏ xuống được…”

Lời hắn mang theo xúc cảm nghẹn ngào, hắn dừng một chút, ổn định lại cảm xúc, nói tiếp: “Nói câu xin lỗi… Chẳng qua chỉ là nói cho suông miệng, dễ như trở bàn tay, chỉ có cách để bản thân mình đồng cảm như vậy, mới có thể xem như bản thân đã ăn năn hối lỗi…”

——————–

Tiểu kịch trường:

Lâm Trần ( thương tâm khóc thút thít ): (இдஇ; ) Khi đó ngươi… chắc chắn là rất khổ sở…

Giang Mặc ( lau nước mắt cho Lâm Trần ): Ta không hề khổ sở, chỉ là ta đau lòng cho ngươi…

Lâm Trần: Ta, ta lợi dụng lúc ngươi bị mất trí nhớ để bắt nạt ngươi…

Giang Mặc: Không sao, ta cũng khi dễ ngươi mà.

Lâm Trần ( sửng sốt ) ( dần dần hơi đỏ mặt ): Ừm, những cái đó không coi là khinh thường được…

Giang Mặc ( trầm mặc ) ( nghĩ thầm ): Chuyện ta nói chính là việc đặt nhũ danh…