Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bùi Nguyễn Văn Phương

Chương 13: Hùng Vương Quyền




Chương 13: Hùng Vương Quyền

Mặc dù thảm bại nhưng Hiên Viên Hạo vẫn cố chấp tin rằng Hiên Viên Lôi Đình Quyền mới là quyền pháp đệ nhất thiên hạ, bẵng đi thời gian hắn được giao nhiệm vụ tiễu trừ Thăng Long Thất Quái và một thông tin khác, Bùi Nguyễn Văn Phương biết Hùng Vương Quyền.

Người học được Hùng Vương Quyền sẽ trở thành vua, không lẽ Bùi Nguyễn Văn Phương sẽ làm vua trong tương lai? Đương nhiên là không rồi, hắn ta mà thành vua thì thiên hạ đại loạn.

Năm mười lăm tuổi Bùi Nguyễn Văn Phương vô tình nhặt được một quyển sách cũ kỹ, bên trong rách nát gần hết chỉ còn bốn trang, Bùi Nguyễn Văn Phương vốn định vứt đi nhưng sau khi nhìn thấy tên là Hùng Vương Quyền nên tò mò tập luyện thử.

Hiên Viên Hạo lần này đến Bùi Gia Trang ngoài thực hiện nhiệm vụ còn muốn lần nữa đối đầu Hùng Vương Quyền, chứng minh Hiên Viên Lôi Đình Quyền mới là đệ nhất quyền pháp.

Hiên Viên Hạo giả vờ khinh thường Bùi Nguyễn Văn Phương cũng là để hắn dùng đến Hùng Vương Quyền, chiêu thứ nhất của Hùng Vương Quyền là Khai Thiên Lập Địa.

Chiêu này vốn chỉ là một quyền đấm thẳng, không hoa mỹ nhưng uy lực có thể xẻ trời rạch đất, mỗi khi xuất chiêu trời đất phải biến sắc nhưng qua tay của Bùi Nguyễn Văn Phương thì nó chỉ là một một đấm thẳng không hơn không kém, khí thế thì mạnh mẽ nhưng uy lực thì không lớn như vốn có.

Hai quyền đầu v·a c·hạm, Bùi Nguyễn Văn Phương lần nữa bị thổ huyết văng ra sau. Hiên Viên Hạo tức giận gầm lớn:

“Con mẹ nó Bùi Nguyễn Văn Phương! Hết Hàn Phong Đao Pháp đến Hùng Vương Quyền, ngươi đang sỉ nhục võ công tiền nhân của ngươi! Nếu đã học thì học cho đàng hoàng vào, không được thì đừng có học!”

Hiên Viên Hạo tức giận vì Bùi Nguyễn Văn Phương không thể phát huy toàn bộ uy lực của Hùng Vương Quyền, nếu vậy dù hắn có thắng cũng chỉ là chiến thắng vô nghĩa, Hiên Viên Lôi Đình Quyền cũng vẫn là đệ nhị.

Hồ Thị Thoa Thoa mím môi, Trần Hoài Phong và Lý Thăng Long cau mày, Đinh Tuyết Băng ôm chặt Ngô Phương Hoa. Bùi Nguyễn Văn Phương trước khi hất văng bọn họ đã nói hai câu:

“Lần này tao nghiêm túc, đừng cản tao!”

“Chừng nào tao không đánh được nữa, lên cứu tao!”

Anh hai của bọn họ hiếm khi nghiêm túc, bọn họ muốn cản cũng không được. Nếu là bình thường thì bọn họ đã xông lên hợp công Hiên Viên Hạo và cứu hắn rồi. Bên ngoài điềm nhiên nhưng khi thấy Bùi Nguyễn Văn Phương thổ huyết tim bọn họ như muốn rớt ra ngoài.

Lý Thăng Long nhìn Trần Hoài Phong, Trần Hoài Phong nhẹ nhàng gật đầu.

Mặc dù Bùi Nguyễn Văn Phương đã nói khi nào hắn thực sự không đánh được nữa mới được xông lên cứu nhưng hiện tại cả hai thống nhất chỉ cần anh hai của họ lần nữa trúng đòn thì sẽ lập tức ra tay, thuỵ chi lực và ẩm thực chi lực đều đã sẵn sàng nghênh chiến.

Bùi Nguyễn Văn Phương b·ị đ·ánh văng ra sau nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười hãm tài, hắn dậm chân xuống đất lấy đà rồi lập tức xông lên:

“Mày nói tao đang sỉ nhục võ công tiền nhân? Được! Tao sẽ cho mày thấy uy lực chân chính của võ công Đại Cồ Việt!”

Vừa dứt lời tròng trắng mắt phải của Bùi Nguyễn Văn Phương chuyển thành màu đen tuyền, khoé mắt của hắn toả ra hắc khí dị nguỵ tựa sương khói, kỳ lạ hơn da thịt tay phải của hắn cũng chuyển thành màu đen cùng những ấn ký cổ quái.



Tất cả, kể cả Hiên Viên Hạo cũng đều cảm nhận được khí thế của Bùi Nguyễn Văn Phương đại tăng cùng một cảm giác khác.

Tà ác!

Bùi Nguyễn Văn Phương lúc này tràn ngập sự tà ác, tựa như hoá thân của ma quỷ chốn địa ngục.

Tuy nhiên họ cảm giác sức mạnh của Bùi Nguyễn Văn Phương khá quen thuộc. Hắc đạo có ba mươi sáu môn phái gọi là Tam Thập Lục Ma Môn, mỗi Ma Môn đều có một môn ma công riêng, tuy riêng ba mươi sáu ma công đều có điểm chung là lợi mình hại người, tàn ác vô cùng. Hắc tí của Bùi Nguyễn Văn Phương rất giống ma công của Ma Môn.

***

Bùi Nguyễn Văn Phương thỉnh thoảng cũng dùng đến thứ sức mạnh kỳ dị này, lúc đó sáu người còn lại đều đồng loạt chất vấn hắn ta:

“Anh hai, võ công anh vừa sử dụng là gì vậy? Anh dùng ma công của Ma Môn?”

“Anh hai đang giấu bọn em chuyện gì đúng không?”

“Anh hai à, em không cấm cản gì anh nhưng ma công không phải thứ tốt lành gì, nhiều kẻ tu luyện tẩu hoả nhập ma trở nên điên điên khùng khùng. Mặc dù anh có hơi điên thật nhưng em không muốn...”

Bùi Nguyễn Văn Phương chưa kịp trả lời đám em mồm miệng tía lia thì Lê Bá Vương đã lên tiếng thay:

“Không phải ma công! Thứ sức mạnh anh hai sử dụng không phải ma công! Cũng không phải võ công!”

“Em chắc chắn!”

Y còn bồi thêm một câu khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Lê Bá Vương bình thường cười cười nói nói nhưng lúc này lại nghiêm túc lạ thường, Lê Bá Vương và Bùi Nguyễn Văn Phương bình thường như cho với mèo, hai người một ngày không đánh nhau hay chọc ngoáy nhau là ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng Lê Bá Vương lúc này lại đang bênh vực cho người anh trời đánh của mình.

Điều này khiến ai cũng thấy ngạc nhiên, kể cả Bùi Nguyễn Văn Phương. Lý Thăng Long bèn hỏi:

“Vậy thì là gì?”

“Quỷ!”

Tất cả kêu lên thất thanh, trừ Bùi Nguyễn Văn Phương.



“Cái gì cơ?”

Khuôn mặt Lê Bá Vương vẫn cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt này của y dù là những người anh em đã bên hắn đã lâu như Thăng Long Thất Quái cũng thấy chưa quen. Y từ tốn nói tiếp:

“Sức mạnh của ác quỷ!”

“Cậu ơi sao cậu lại biết đó sức mạnh của quỷ ạ?” Cô bé Ngô Phương Hoa hai mắt long lanh hỏi, cô cực kỳ hứng thú với chuyện này vì cô nghĩ quỷ thật là ngầu.

“Vì cậu đã từng gặp quỷ rồi.”

Ai đời lớn thế này còn tin chuyện ma quỷ? Tất cả đều nghĩ Lê Bá Vương đang diễn trò để trêu chọc bọn họ thôi, họ quay sang nhìn Bùi Nguyễn Văn Phương. Hắn ta chỉ mỉm cười nói:

“Chắc lúc nãy mấy đứa cũng thấy hai tay tao chuyển màu đen và cả cái đầu khôi đó rồi đúng không? Trạng thái đó gọi là Hắc Hoá, nó không phải võ công.”

Bùi Nguyễn Văn Phương không phủ nhận lời của Lê Bá Vương, cũng không xác nhận. Điều này khiến ai cũng tò mò, hắn đương nhiên biết trong lòng họ đang nghĩ gì nên hắn nói tiếp:

“Chuyện này đến lúc thích hợp anh sẽ nói cho mấy đứa biết.”

Bùi Nguyễn Văn Phương chưa từng nói câu này với bọn họ, hắn chưa từng giấu chuyện gì với bọn họ, chưa một lần trừ thân thế của hắn.

Anh hai đã nói đến thế, bọn họ cũng không muốn hỏi tiếp, ngay cả tò mò cũng không muốn nữa. Hắn đã bảo lúc thích hợp sẽ tiết lộ thì chắc chắn sẽ có lúc hắn nói ra, chắc chắn.

***

Bùi Nguyễn Văn Phương lúc bình thường thì võ công chỉ bắt nạt được mấy gã không biết võ công hoặc võ công yếu kém nhưng nếu hắn sử dụng Hắc Hoá thì lại là chuyện khác.

Hắn ở trạng thái đó cực kỳ mạnh mẽ.

Cho nên khi nhìn thấy hắn sử dụng Hắc Hoá dù chỉ hắc hoá một cánh tay cũng khiến mọi người trong Thăng Long Thất Quái yên tâm phần nào.

Tuy nhiên phải sử dụng đến Hắc Hoá chứng tỏ hắn cực kỳ căm phẫn Hiên Viên Hạo, cũng dễ hiểu thôi hắn ghét người Hán.

Bùi Nguyễn Văn Phương nhảy lên cao, tay phải dang rộng, bàn tay nắm lại thành quyền rồi xoay tròn như một con vụ xông về phía Hiên Viên Hạo.

Hùng Vương Quyền!



Chiêu Thứ Hai!

Dời Non Lấp Bể!

Dời Non Lấp Bể uy lực như tên gọi, thực sự có thể dời non lấp bể, chiêu này lợi dụng động tác xoay tròn nhiều lần để tăng thêm sức mạnh của đòn đánh. Dời Non Lấp Bể không phải quyền thông thường mà là một đòn quét vòng từ sau ra trước, với đòn quét vòng thì mu bàn tay và cẳng tay đều là mũi nhọn t·ấn c·ông.

Sau mười hai vòng Bùi Nguyễn Văn Phương chỉ còn cách Hiên Viên Hạo khoảng một cánh tay, nhắm chuẩn thời cơ Bùi Nguyễn Văn Phương lập tức quét một đòn toàn lực vào đầu trái Hiên Viên Hạo.

Tiếng gió rít ghê rợn, Hiên Viên Hạo không còn khinh địch nữa lập tức vận Hiên Viên Thần Công Đệ thập bát trùng thiên vào tay phải đỡ lấy đòn quét. Hai cẳng tay v·a c·hạm, Hiên Viên Hạo biến sắc, công lực tầng mười tám cũng không đỡ nổi, tiếng xương nứt vang lên, hắn ta bị đẩy lùi mấy bước.

“Không thể nào! Tại sao hắn đột nhiên mạnh lên nhiều như vậy? Không lẽ hắn ta đã che dấu thực lực? Nhưng Tổ tình báo đã điều tra hắn trong vòng sáu năm, không lẽ hắn ta đã ẩn giấu suốt sáu năm? Vô lý! Võ công mà hắn sử dụng thực sự là... ma công? Nếu vậy Bùi Gia Trang là một phần của Ma Môn?”

Hiên Viên Hạo đang r·ối l·oạn thì Bùi Nguyễn Văn Phương bật cười lớn, hắn không đuổi theo mà giậm mạnh chân phải xuống đất.

“Thằng chó người Hán rác rưởi, bọn mày ba lần bốn lượt xâm lược nước tao, giẫm đạp lên quê cha đất tổ của tao, g·iết hại không biết bao nhiêu người dân của bọn tao, hôm nay mày còn to gan dám đến đốt nhà tao? Đúng là chán sống! C·hết là quá nhẹ cho mày, hôm nay tao phải phanh thây xẻ thịt mày cho hả giận! Lần nữa, Khai Thiên Lập Địa!”

Thiên là mây trên trời, Địa là đất dưới chân, nghe nói uy lực chân chính của Khai Thiên Lập Địa có thể khống chế mây lẫn mặt đất. Chân phải Bùi Nguyễn Văn Phương lún xuống đất, mặt đất lập tức rung chuyển dữ dội, xung quanh chỗ Hiên Viên Hạo đang đứng nhô lên hàng chục nắm đất được tạo thành từ đất đá, công kích đến từ bốn phía, tầng tầng lớp lớp tốc độ lại nhanh như tên bắn, Hiên Viên Hạo bị bất ngờ nên dù phản ứng nhanh nhạy cũng chỉ đánh vỡ được hai, ba thổ quyền.

Còn lại lãnh trọn hết.

Trúng một lúc ba mươi hai quyền, cơn đau xộc thẳng lên não, Hiên Viên Hạo tức tối gầm lớn một tiếng, công lực tầng hai mươi lăm bạo phát chấn nát hết thổ quyền, lôi kình bắn ra bốn phía khiến Bùi Nguyễn Văn Phương phải lùi lại một hai bước.

Lý Thăng Long chưa kịp vui mừng vì anh hai chiếm ưu thế thì mặt đã biến sắc:

“Hỏng rồi!”

Thân ảnh Hiên Viên Hạo hoá thành một tia chớp xanh thẫm, chỉ trong nháy mắt đã ở ngay trước mắt Bùi Nguyễn Văn Phương.

Hiên Viên Lôi Đình Quyền!

Đệ Tam Thức!

Lôi Lệ Phong Hành!

Lôi Lệ Phong Hành không chỉ có tốc độ nhanh như gió cuốn mà nội kình từ quyền đầu còn thấu phát ra bên ngoài tạo thành gió lốc cùng sấm sét kết hợp tạo thành một cột gió sấm sét với sức công phá vô cùng ghê gớm. Phong lôi trụ vừa xoáy tròn vừa bắn ra lôi canh bao quanh quyền đầu, quyền đầu đánh thẳng vào mặt Bùi Nguyễn Văn Phương.

Tốc độ quá nhanh, uy lực cực mạnh, Bùi Nguyễn Văn Phương ngay cả tránh né cũng không kịp chứ đừng nói là phản công.

Lúc này không xông lên thì còn đợi lúc nào nữa?