Bụi Gai

Chương 4: Vụ án xác chết trôi (4)




Edit: Khiêm Doãn

Beta: Rùa

Vụ án đầu tiên kết thúc.

Kẻ tình nghi vô cùng nhát gan, trên đường áp giải về cục cảnh sát ông ta đều ngồi trong xe run lập cập.

Quý Tu Thành ngồi cùng xe với Nguyên Lương, Quý Tu Thành lái xe còn Nguyên Lương ngồi ghế phó lái.

"Không nghĩ rằng chỉ mất một ngày đã có thể phá xong một vụ án rồi."

Quý Tu Thành bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện.

"Vụ án này không khó, không lẽ năng suất của các anh chậm đến mức mất hơn một ngày à?"Nguyên Lương nhíu mày lại.

Nốt ruồi dưới mắt trái của anh không rõ lắm, lúc cùng nhau lăn giường tối qua Quý Tu Thành mới phát hiện thấy, nhưng mà nhìn gần như thế này, hắn không nhịn được bị nó hấp dẫn.

Chỉ có điều hắn còn đang lái xe nên phải nhìn đường cẩn thận.

Quý Tu Thành cười cười không đáp lời, một lúc sau Nguyên Lương lại lên tiếng.

"Cảm ơn."

Nghe được hai chữ cảm ơn này khiến Quý Tu Thành có chút ngạc nhiên, rất nhanh liền bình thường trở lại, hắn cười cười không trả lời.

Xem ra Nguyên Lương vẫn nhìn ra mình cố ý để cậu ấy toàn quyền dẫn dắt giải quyết vụ này, đồng thời cũng ra sức để phá án trong một ngày, như vậy cũng tốt, khởi đầu như vậy là được rồi.

Đoàn xe trở về cục cảnh sát, áp giải kẻ tình nghi vào phòng thẩm vấn, trước tiên phải lấy mẫu DNA, trong thời gian này chỉ để lại một người trông coi.

Vừa hay cũng kích thích tâm lý phòng bị của ông ta, làm cho ông ta ngày càng không chắc chắn.

Cho dù thế nào thì nhìn biểu hiện của ông ta suốt đoạn đường từ nhà đến đây cũng đủ thấy tố chất tâm lí của kẻ tình nghi này cũng không mạnh.

Lưu Mẫn lên xe của ông ta, sau đó xe chạy một đường thẳng tới núi Thạch Xuyên, biển số xe và thời gian đều trùng khớp, xe của ông ta đỗ trong tiểu khu, tổ trinh sát đã đi khám nghiệm.

Đến tối Quản Dũng mới báo cáo bản điều tra.

"Xe taxi của ông ta là xe chạy thuê, thông tin xe trên ứng dụng đăng kí và thông tin trên giấy tờ không giống nhau, là loại xe cũ, không thuộc về bất kỳ công ty xe taxi nào, chính là một cái xe đen."Quản Dũng nói, "Bên quản lí ứng dụng cũng có trách nhiệm."

Nguyên Lương gật đầu, "Khám nghiệm bên đó sao rồi?"

"Vừa có tin tức tới, điều tra thấy vết máu, còn có mẫu tóc của Lưu Mẫn."

"Như vậy là đủ rồi."Nguyên Lương buông tài liệu trong tay xuống, "Kết quả DNA phải đợi bao lâu nữa mới có?"

Câu nói tiếp theo là hỏi Quý Tu Thành.

Quý Tu Thành ngồi trên ghế xoay, không có ở phòng làm việc của mình, hắn đã tỏ rõ thái độ vụ án này toàn quyền giao cho Nguyên Lương, trừ phi có việc cần thiết nằm ngoài quyền của Nguyên Lương thì hắn mới động vào.

Quý Tu Thành vốn đang ngồi trên ghế lắc lư qua lại, nghe Nguyên Lương hỏi liền giơ đồng hồ ở cổ tay lên nhìn một chút.

Nhìn đồng hồ đeo tay có lẽ giá cũng rẻ, cũng không giống kiểu mà cảnh sát thường mang, Nguyên Lương nhớ bộ âu phục của Quý Tu Thành tối hôm qua cũng không phải kiểu dáng bình thường.

"Còn nửa tiếng."Quý Tu Thành ngẩng đầu trả lời.

Nguyên Lương gật đầu.

"Vậy bây giờ đi thẩm tra đi."Anh nói.

Quý Tu Thành dùng tay ra dấu mời, "Anh sẽ ngồi chờ trong phòng giám sát, đeo tai nghe cho tốt, Quản Dũng, cậu làm ghi chép."

"À, vâng."Quản Dũng đáp.

Nguyên Lương cũng không có ý kiến gì, quay người đẩy cửa đi ra ngoài.

"Ôi chao Nguyên đội phó chờ tôi một chút!"Quản Dũng vội đuổi theo.

Bọn họ áp giải người vào phòng thẩm vấn, vị nào đó thì ngồi trong phòng giám sát một bên quan sát kẻ tình nghi đang đứng ngồi không yên kia, một bên chờ kết quả thẩm vấn, đợi hơn hai tiếng, kẻ tình nghi cũng muốn chết rồi.

Quý Tu Thành dừng ghế tựa, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm tấm kính đối diện.

Nguyên Lương và Quản Dũng đã đi vào phòng thẩm vấn, cảnh vệ trông coi cũng nhường sân ra ngoài, hai người ngồi xuống đối diện kẻ tình nghi.

Tài liệu trên tay viết rất rõ ràng, Triệu Phủ, nam, ba mươi tám tuổi, đã kết hôn không có con, không nghề nghiệp.

"Triệu Phủ, lái xe đen bao lâu rồi?"

"Đây không tính là xe đen..."Triệu Phủ còn muốn nguỵ biện.

Nguyên Lương giương mắt lên nhìn thẳng ông ta, ánh mắt lạnh lùng xem Triệu Phủ nhanh miệng chối tội.

Quý Tu Thành bên kia lớp kính cũng nheo mắt.

Ánh mắt này, nhìn không sai, Quý Tu Thành nghĩ thầm.

Hắn không nhịn được nhớ tới ánh mắt ngập hơi nước khi trên giường hôm qua.

Quý Tu Thành tự phỉ nhổ bản thân trong lòng một trận.

"Lái xe đen bao lâu rồi."Nguyên Lương nói lại câu vừa ròi, tốc độ nói chậm hơn một chút, lại trở thành câu trần thuật.

"... Hai năm..."

"Xe từ đâu tới?"

"Mua..."

"Biển số xe đâu?"

"Cũng là mua... Anh em trong nghề giới thiệu cho tôi..."Triệu Phủ cúi đầu không dám nhìn thẳng Nguyên Lương.

"Giết người thế nào?"

"Tôi vốn không muốn giết người!"Triệu Phủ đột nhiên kích động, ông ta ngẩng đầu muốn giải thích, còn định giơ tay lên, thế nhưng tay đã bị còng chặt vào ghế nên không cách nào giơ lên được, "Thật sự! Đồng chí cảnh sát! Tôi lúc đầu không muốn giết người!"

Nguyên Lương ôm cánh tay chống trên bàn, nhìn chằm chằm Triệu Phủ.

"Nói một chút."

Triệu Phủ nuốt một ngụm nước bọt, nơm nớp lo sợ nói.

"Tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh thôi... Chỉ là muốn chiếm tiện nghi một chút, người anh em mang tôi vào nghề có từng kể với tôi là hắn với những anh em khác khi có cơ hội chở một cô gái xinh đẹp thì lái vào chỗ vắng vẻ nào đấy đùa giỡn người ta một chút, mấy cô gái đó đều không dám báo cảnh sát... Cuối cùng chở về đến nơi rồi thì không lấy tiền xe... Đồng chí cảnh sát... Tôi lần đầu làm chuyện này... Tôi... Tôi hạ thuốc ngủ nhiều hơn, thấy cô ấy vẫn chưa tỉnh lại nên... Muốn thử một chút cảm giác dùng miệng... Liền... Tôi thực sự chỉ là không cẩn thận thôi! Không cẩn thận đập chết cô ấy! Tôi lúc đó rất sợ hãi! Hoảng quá không biết làm gì...Tìm một chỗ rồi chôn luôn."

Lúc đầu Triệu Phủ còn kích động nói lại, càng về sau càng thấy không chắc nên giọng cũng hạ xuống dần.

Nguyên Lương vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ nhìn ông ta, Quản Dũng ngồi bên cạnh Nguyên Lương nhanh chóng ghi chép lại.

"Người mang ông vào nghề là ai?"Nguyên Lương nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ vài tiếng lên mặt bàn, một tiếng nối liền một tiếng như đang gõ lên trái tim của Triệu Phủ.

"... Tôi....Lúc tôi còn đi làm công... Tên Vương Cường, không phải người Thạch Xuyên."

Nguyên Lương liếc nhìn gương, tuy rằng anh không nhìn thấy Quý Tu Thành nhưng anh biết hắn đang ngồi ở đó. Quý Tu Thành cũng nghe được toàn bộ, vì vậy dùng micro nối với tai nghe nói, "Thu được."

Nguyên Lương nghe Quý Tu Thành nói hai chữ này trong tai nghe, liền quay đầu lại tiếp tục hỏi.

"Nếu cho ông đi xác nhận địa điểm chôn xác thì ông có làm được không?"

"Có thể."Triệu Phủ gật đầu.

"Những chuyện khác mà Vương Cường từng kể, dù nhớ nhiều hay ít cũng phải kể lại hết."

Triệu phủ sững sờ, lập tức nghĩ tới đây là một cơ hội lấy công chuộc tội, vì vậy bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại những lần Vương Cường nói chuyện với mình.

Những chuyện Vương Cường từng nói phét như đã làm chuyện đồi bại với bao nhiêu cô gái, giúp đỡ bao nhiêu người anh em mới vào nghề làm giả giấy tờ, Triệu Phủ đều có thể kể lại rõ ràng hết.

"Đồng chí cảnh sát, cậu còn muốn biết gì nữa? Tôi nhất định sẽ biết gì khai nấy!"

"Tạm thời không có."Nguyên Lương đứng lên, "Lát nữa chúng tôi sẽ đưa ông đi xác định địa điểm chôn xác, mời ông hợp tác một chút."

Nói xong quay người bước về phía cửa, mở cửa đi ra ngoài rồi bàn giao chuyện gì đó với cảnh sát ngoài cửa. Quản Dũng cũng nhanh chóng sửa lại ghi chép một chút rồi ra ngoài.

Triệu Phủ nhìn bóng lưng Nguyên Lương rời đi rồi "Ôi chao"vài tiếng, cuối cùng khi cảnh sát bên ngoài đóng cửa lại, Triệu Phủ vùng vằng muốn đứng lên.

Nhưng mà chân ông ta bị còng trên ghế, đương nhiên không thể đứng lên được, vì thế ông ta bị còng tay kéo lại lảo đảo một lúc đành ngồi xuống.

Quý Tu Thành nhìn thấy ông ta ôm đầu, vùi mặt vào hai tay, cũng không biết ông ta đang có suy nghĩ gì.

Quý Tu Thành ngồi một hồi, tự hỏi sao Nguyên Lương còn chưa về, thẳng thắn đứng lên đẩy cửa ra.

Nguyên Lương và Quản Dũng đứng ngay trước cửa, đứng đối diện một cảnh viên, trong tay Nguyên Lương còn ôm một đống đô.

"Sao vậy?"

"Quý đội trưởng."Cảnh viên cúi chào Quý Tu Thành, "Tôi đến đưa cho Nguyên đội phó giấy chứng nhận mới, Nguyên đội chuyển đến Thạch Xuyên, giấy chứng nhận phải đổi mới, cảnh phục cũng đổi."

Trong tay Nguyên Lương đúng là cầm một đống thứ, Quý Tu Thành cầm giúp một ít đồ cho khổ chủ.

"Đi thôi, anh dẫn em đến văn phòng đội phó."

"Cảm ơn."

Quý Tu Thành cười cười, thầm nghĩ, đừng nhìn bề ngoài lạnh lạnh lùng lùng này của Nguyên Lương mà hiểu nhầm, cũng rất lễ phép đấy.

Quản Dũng ngồi xổm ở đó xem kết quả DNA, sẽ không đi theo, chỉ có Quý Tu Thành và Nguyên Lương đi tới văn phòng đội phó.

Thực ra văn phòng đội phó cũng chẳng ở đâu xa, ngay bên cạnh văn phòng đội trưởng, bố cục to nhỏ của mỗi phòng cũng giống nhau, chỉ là văn phòng đội trưởng thì có thêm một bộ sofa.

Vốn dĩ việc thăng lên làm đội phó đối với Nguyên Lương đã là một chuyện bất ngờ, đương nhiên anh sẽ không để ý mấy thứ đó, huống chi tổng đội cũng không ngược đãi gì anh.

"Anh ở văn phòng bên cạnh, phòng làm việc của anh có máy pha cà phê và máy chạy bộ, nếu như buồn chán có thể sang đấy."

"Cảm ơn."Nguyên Lương nhàn nhạt nói hai tiếng, cũng chưa nói sẽ đi hay không.

"Em chuẩn bị..."Quý Tu Thành còn chưa kịp nói hết câu, điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn màn hình, là Quản Dũng.

"Quý đội, kết quả so sánh trùng khớp, chứng cứ và tình tiết phù hợp, chính thức kết án."

"Được."Quý Tu Thành gật đầu, giúp Nguyên Lương để đồ vật xuống, "Áp giải Triệu Phủ đi ra đi."

Quý Tu Thành cúp điện thoại, nói với Nguyên Lương.

"Chính là ông ta, đi xác nhận hiện trường thôi."

Quá trình xác nhận rất thuận lợi, Triệu Phủ thực sự vô cùng ấn tượng với chỗ chôn xác, lúc đó mặc dù ông ta đào rất lâu cũng chỉ được một cái hố nhỏ đủ thả nạn nhân vào, kết quả chỉ mưa xuống một chút đã lộ xác.

Thái độ nhận tội của Triệu Phủ cũng rất thành khẩn, đào ra được một loạt vụ bị cưỡng dâm nhưng không báo án.

Cùng ngày hôm đó, Triệu Phủ bị chuyển giao cho bên dự thẩm.

Quý Tu Thành chặn Nguyên Lương đang định đi ăn tối lại, xung phong nhận việc muốn đưa Nguyên Lương đến quán rượu.

Nguyên Lương không từ chối, chỉ coi là trùng hợp anh cũng có ý đó.

"Ngày mai trong cục sẽ có một bàn ăn ngon lành, một là kết án thành công, hai là đón gió tẩy trần cho đội phó."

"Tùy anh."

Quý Tu Thành lúc này mới quan sát chỗ ở tạm thời của Nguyên Lương.

Hành lý trong vali để dưới đất, căn bản không mở ra, trên giường có mấy bộ quần áo xếp gọn, Quý Tu Thành nhận ra trong đó có một bộ mà Nguyên Lương vừa mặc hôm qua.

Nguyên Lương lấy hai lon bia trong tủ lạnh ra, đưa cho Quý Tu Thành một lon.

"Hôm qua không phải em nói không uống rượu sao?"

"Ngày hôm qua phải đi, uống rượu không tiện."Nguyên Lương nói.

Quý Tu Thành không nói gì thêm, mở lon uống một ngụm.

"Làm không?"

"Hả? Cái gì?"Quý Tu Thành không nghĩ là Nguyên Lương sẽ mở miệng trước.

"Anh lái xe tới, đưa tôi về cũng không có ý định đi, chưa kể anh còn uống rượu, anh vốn định ngày hôm nay ngủ ở đây."

Quý Tu Thành không có lời nào để nói.

Nguyên Lương đứng lên cởi áo, ngồi lên giường, mở nắp lon bia uống một ngụm lớn.

"Làm đi."

Nguyên Lương nói.