Bụi Gai

Chương 3: Vụ án xác chết trôi (3)




Edit: Khiêm Doãn

Beta: Minh

Bản báo cáo kiểm tra thi thể.

Tất cả mọi người đã nghe nói sẽ có một vị đội phó chuyển đến đội, bây giờ nhìn thấy Nguyên Lương, họ không tránh được những suy nghĩ riêng trước tình hình hiện tại.

Trước đây cũng không ít người đoán xem rốt vị đội phó sắp đến sẽ là người như thế nào, chỉ là đại đa số họ không nghĩ tới đội phó lại trẻ tuổi như vậy, chưa kể đến dáng dấp cũng rất đẹp, chính là kiểu người vừa nhìn đã thấy có vẻ lạnh lùng, ít biểu tình, trông không giống người có thể dễ dàng hòa đồng.

Nhưng, nếu Quý Tu Thành đã gắng sức giới thiệu thì mọi người cũng nể tình vỗ tay hoan nghênh người mới.

Quý Tu Thành bắt hai tay giơ qua đỉnh đầu, làm động tác "dừng". Mọi người liền ngưng vỗ tay.

"Trước mắt có phát hiện gì mới không?"

Đùa vui đã đủ rồi, Quý Tu Thành bắt đầu vào trạng thái làm việc.

"Cho đến hiện tại vẫn chưa tìm được hiện trường vụ án lúc ban đầu."

"Rất có thể là hung thủ đã quăng thi thể hoặc chôn xác ở một nơi khác, ngọn núi này thường ít có người đến, nếu hung thủ giết ở trên núi thì có lẽ hơn phân nửa đều chọn quăng thi thể hoặc chôn xác ở trên núi đi?" Nguyên Lương nói tiếp.

"Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy. Hung thủ có thể giết người rồi phi tang xác chết ở trên núi, cũng có thể là giết người ở nơi khác rồi mới vứt xác đến đây, cho nên trên núi cũng không chắc là hiện trường vụ án." Quý Tu Thành tiếp lời.

Hắn ngồi xổm xuống bốc một ít bùn đất lên rồi thử xoa xoa tay, nhưng hắn càng xoa lại càng làm tay mình dính nhiều bùn đất hơn. Quý Tu Thành phát hiện rất khó lau sạch vết bùn, hắn bứt vội một cái lá xuống để lau tay.

"Đất ở chỗ này rất mềm, quả thực rất dễ đào lên, lúc hung thủ đào đất chôn xác có khi còn rất căng thẳng, chỉ có thể đào vội một cái hố nông rồi chôn xác xuống... Lên trên một chút nữa đi."

Một đám cảnh sát vừa đào vừa điều tra, đào được một lúc lại dò tìm dưới đất với mấy bụi cây.

"Chỗ này bị lún xuống rất không tự nhiên.....Từ từ..." Quý Tu Thành đang đi xung quanh, đột nhiên phát hiện có thứ gì dưới đáy vũng bùn, hắn mang găng tay vào, ngồi xổm xuống kéo thứ đó lên.

"... Chứng minh thư?" Quý Tu Thành lầm bầm một câu, ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Lương, "Có thể là của người chết."

Nguyên Lương gật gật đầu.

Quý Tu Thành cầm chứng minh thư quơ quơ về phía một đội viên, đội viên ấy nhanh chóng đưa cho hắn túi đựng vật chứng, Quý Tu Thành đem chứng minh thư bỏ vào túi rồi đọc thông tin phía trên.

"Là một cô gái rất xinh đẹp." Quý Tu Thành nói.

Chủ của chứng minh thư này là Lưu Mẫn, là một cô gái tóc khá dài, chứng minh thư có hình ảnh tốt như này rất hiếm có, làn da cô trắng nõn, nụ cười cũng sáng sủa vui tươi, địa chỉ trên chứng minh thư cũng cho thấy cô không phải người bản địa ở đây mà là từ tỉnh khác đến.

Quý Tu Thành đem chứng minh thư cất lại cẩn thận rồi nhìn xung quanh một lượt.

"Nơi này chắc chắn không phải là hiện trường vụ án." Nguyên Lương nói.

"Đúng thế." Quý Tu Thành gật gật đầu, "Không còn dấu vết nào khác, đành phải quay về xem báo cáo của bên pháp y về thi thể và tiếp tục điều tra thân phận của nạn nhân thôi."

Mưa to đã làm mất đi phần lớn các chứng cứ, sau khi cật lực đào đất điều tra, Quý Tu Thành chỉ tìm được một cái chứng minh thư để xác minh thân phận của nạn nhân, ngoài ra không có phát hiện gì hơn.

"Điện thoại di động của người chết đây." Nguyên Lương nói, "Điện thoại di động, bóp tiền...Còn là cô gái đi làm xa nhà, chẳng lẽ bị cướp tiền?"

"Khó nói, cũng có thể là người quen gây án rồi ngụy trang thành muốn cướp tiền." Quý Tu Thành lắc đầu một cái phản bác lại.

"Nếu là người quen gây án sẽ không để lại chứng minh thư như vậy."

"Vậy... Cũng có thể là kẻ gây án đã lỡ làm rồi thì làm đến cùng, dứt khoát lấy hết mọi đồ vật đi, bởi vì quá căng thẳng mà bỏ sót chứng minh thư, hung thủ có lẽ là lần đầu gây án cũng như chôn thi thể, không có kinh nghiệm gì nên rất khẩn trương."

Quý Tu Thành nói xong cầm ví nhìn về phía Nguyên Lương. Nguyên Lương cau mày, khoanh tay chống cằm suy tư.

"Cũng có thể lắm, mang theo mấy vật này đưa cho đội điều tra đi."

Quý Tu Thành bày tỏ hắn tán thành với lời giải thích của Nguyên Lương, vì vậy gật gật đầu.

Nhìn thấy điểm khởi đầu của Nguyên Lương khó khăn như vậy, cả người Quý Tu Thành đều vô cùng vui vẻ.

Pháp y Lương cầm bản nghiệm thi đi vào phòng họp, trước tiên để mọi người xem dấu vân tay thu được.

"Thi thể trương phình đến vậy rồi... Cậu lấy vân tay kiểu gì thế?" Quý Tu Thành mở to hai mắt ngạc nhiên hỏi.

Lương pháp y mỉm cười mang găng tay vào, trả lời, "Anh sẽ không muốn biết đâu."

Quý Tu Thành làm động tác “oẹ” hai lần rồi vội vàng nhận lấy bản kết quả nghiệm thi.

"Người chết là nữ." Lương pháp y giải thích về các kết quả rút ra, "Tử vong đã được năm ngày, tuổi tác trên dưới 25 tuổi, cao một mét sáu, nguyên nhân cái chết là va chạm mạnh ở gáy, gây tổn thương não, mặc dù đã bị nước mưa rửa trôi hơn phân nửa... Thế nhưng nạn nhân khi còn sống đã bị xâm hại, bên trong âm đ*o có dấu vết xuất tinh, đã lấy được mẫu DNA trong tử cung, giải thích cho tư thế chết không bình thường của nạn nhân, đồng thời... Mặc dù đã bị pha loãng, thế nhưng vẫn phát hiện trong cơ thể người chết có chất gây ngủ, cũng chính là thành phần chính của thuốc ngủ."

Lương pháp y nói xong thì bỏ hai tay vào hai bên túi áo trắng, xoay người nhìn về phía mọi người trên bàn hội nghị.

"Bước đầu phán đoán, hung thủ định gây mê rồi cưỡng hiếp, trên đường lỡ tay giết chết cô gái, sau đó vứt xác."

Pháp y Lương nói phán đoán mà mình đúc kết được xong liền tìm một chỗ ngồi xuống.

Quý Tu Thành một bên xem bản báo cáo, một bên liên tiếp gật đầu với lời nói của pháp y Lương.

"Vậy đối chiếu với những phát hiện ở hiện trường mà nhóm tôi đã điều tra một chút." Quý Tu Thành để mấy bản cáo cáo lên bàn, nhìn mọi người nói "Hiện trường cho thấy quá trình chôn xác cực kì vội vàng, đến mức hung thủ còn không phát hiện được chứng minh thư của nạn nhân đã bị rơi ra, cho nên rất có thể giết chết nạn nhân là sự cố ngoài ý muốn, có khả năng hắn chỉ muốn cướp bóc cưỡng dâm."

Nguyên Lương không lên tiếng, đem chứng minh thư mà Quý Tu Thành tìm thấy để trên mặt bàn.

"Nạn nhân tên Lưu Mẫn, không phải người của thành phố Thạch Xuyên này, tại sao lại xuất hiện ở Thạch Xuyên, bước kế tiếp chính là điều tra quan hệ thân nhân của nạn nhân, Quản Dũng, tra một chút gần đây có ghi chép báo án Lưu Mẫn mất tích không." Quý Tu Thành nói tiếp.

"Vâng." Quản Dũng gật đầu.

"Được rồi, tan họp!"

Rất nhanh liền có manh mối tiếp theo, lúc lên đại học Lưu Mẫn đã đến Thạch Xuyên, sau khi tốt nghiệp cũng ở lại đây làm việc, ba ngày trước, bạn cùng phòng của cô báo án cô mất tích.

Theo lời bạn cùng phòng của cô, Lưu Mẫn có nói là do công việc của công ty nên phải đi vài ngày, bạn cùng phòng cảm thấy không có vấn đề gì nên đến ngày hạn mới gọi điện thoại cho cô, nhưng cô vẫn luôn không bắt máy, bạn cùng phòng thấy hơi lo nên đã đến công ty để hỏi thì nhận được câu trả lời từ công ty rằng Lưu Mẫn chưa về đây, bạn cùng phòng lúc này mới hoảng hốt báo cảnh sát

Có thể thấy được, ít nhất năm ngày trước Lưu Mẫn đã về thành phố Thạch Xuyên, sau đó bị sát hại.

"Nếu là đi công tác, vậy chắc là có thể tra được thông tin xuất trình của nạn nhân đi? Cô ấy đi máy bay đúng không?"

"Đúng, là vé khứ hồi* của công ty cấp cho." Quản Dũng báo một chút số hiệu chuyến bay.

*Vé máy bay khứ hồi là loại vé vận chuyển hành khách hoặc hàng hóa 2 chiều thay cho 2 vé là vé “đi đến” và vé “trở về”

"Hung thủ lấy hết những món đồ tùy thân của nạn nhân, có khi nào hắn chỉ muốn lấy điện thoại di động của cô không?" Nguyên Lương đột nhiên mở miệng, "Nếu như là bình thường, sau khi đáp xuống sân bay...Cô sẽ làm gì?"

Quý Tu Thành sững sờ "À..dùng điện thoại bắt xe?"

Nguyên Lương gật gật đầu, "Đúng thế."

"Em nghi ngờ..." Quý Tu Thành ngừng nói.

"Trước tiên cứ căn cứ theo thời gian của chuyến bay tra một chút đi."

"Có muốn đi ăn một bữa cơm với nhau không?" Quý Tu Thành đột nhiên hỏi.

Nguyên Lương vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề kia, bị Quý Tu Thành chen ngang như vậy có chút không kịp phản ứng lại.

"Cái gì?"

"Ăn cơm, buổi trưa ấy. Ăn uống no rồi mới có sức tra án tiếp chứ." Quý Tu Thành coi đó là chuyện đương nhiên rồi trả lời.

Nguyên Lương nhíu mày lại.

"Đừng nhíu mày như người già nữa, dễ có nếp nhăn." Quý Tu Thành vừa nói vừa định xoa mi tâm của Nguyên Lương nhưng anh lại tránh đi

"Lão đại, anh còn tiếp tục là đang lợi dụng chức vụ để quấy rối đó." Quản Dũng đứng bên cạnh nhắc nhở.

Quý Tu Thành quay đầu liếc mắt nhìn Quản Dũng, trừng một cái, "Nhanh đi điều tra sân bay đi!"

"Ò." Quản Dũng đáp một tiếng rồi tranh thủ chạy.

Nguyên Lương đứng lên, "Quản Dũng, tôi đi với cậu."

"A?" Quản Dũng cùng Quý Tu Thành ngơ ra cùng một lúc.

"Có vấn đề gì không?" Nguyên Lương không cảm xúc nhìn chằm chằm Quý Tu Thành, làm Quý Tu Thành cảm thấy một phen lạnh sống lưng, "Không có vấn đề gì thì chúng ta cùng đi."

Nói xong anh liền đi mất.

Quản Dũng vội vàng đuổi theo, để lại một mình Quý Tu Thành.

Mạch não của các lãnh đạo thật khó hiểu.

Thời gian của chuyến bay năm ngày trước là năm giờ rưỡi chiều, thành phố Thạch Xuyên chỉ có một sân bay, nhưng Nguyên Lương là người mới nên chưa có giấy phép chứng nhận thân phận, vì vậy phải nhờ đến Quản Dũng đứng ra mới xin chiết xuất camera khoảng thời gian từ năm giờ rưỡi chiều đến mười hai giờ.

Hành vi của Lưu Mẫn rất bình thường, cô từ sân bay đi ra, có thể là vì không muốn xếp hàng nên đi từ chỗ bắt taxi đi lên.

Cô tìm một chỗ ngồi ở lối ra, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một lúc, rất nhanh liền nhận được cuộc gọi, sau khi cô đứng nhìn đông ngó tây chờ mất mười phút thì có một chiếc taxi lái đến, cô gõ gõ cửa xe như để xác nhận rồi sau đó liền kéo mở cửa, lên xe.

Theo góc quay chỉ có thể quay được đến đây.

"Dựa theo hướng chiếc xe chạy, đi tìm camera trên đường đi." Nguyên Lương phân phó.

Đến bây giờ, vụ án cách hai bước phá án và bắt giam không còn xa nữa.

Quý Tu Thành bị bỏ rơi ở đồn cảnh sát không phải không làm gì, trước tiên hắn báo cho người báo án rằng Lưu Mẫn đã tử vong, sau đó báo cho cha mẹ của cô ở quê hương.

Lúc sau liền nhận được cuộc gọi của Quản Dũng, nói là có bước đột phá, đã tra được bảng số xe của chiếc taxi mà Lưu Mẫn gọi đến, chỉ cần xác định thêm xem chiếc taxi có chạy qua đoạn đường đến hiện trường không là có thể xác nhận tài xế là hung thủ.

Quý Tu Thành không có nghi ngờ gì với thành quả mà bọn họ tra ra, bảo Quản Dũng cùng Nguyên Lương tiếp tục điều tra.

Quý Tu Thành thoáng cái biến thành ông chủ chỉ biết vung tay, rất nhanh liền nhận được cuộc gọi từ Nguyên Lương.

"Quý đội trưởng." Nguyên Lương đương nhiên vẫn không gọi tên của hắn.

"Thế nào rồi?"

"Xác nhận rồi, nhưng muốn bắt lại vẫn cần đợi lệnh của anh." Âm thanh của Nguyên Lương trong điện thoại không nghe ra được giọng điệu thế nào, nhưng mà Quý Tu Thành cảm thấy trong giọng điệu anh có một tia bất mãn.

"Tốt, chờ một chút, chúng tôi sẽ đến ngay."

Quý Tu Thành dẫn theo một tổ đội nhỏ, cùng Nguyên Lương và Quản Dũng hội hợp lại, sau đó liền trực tiếp tới nhà bắt người.

Có lẽ là vụ án đã được vài ngày mà chưa có người đến điều tra nên hung thủ có chút tâm lí lơi lỏng, Quý Tu Thành dùng lí do ống nước bị rỉ xuống nhà dưới để chủ phòng mở cửa, ngay sau đó liền đè người lại.

"Soát!" Quý Tu Thành ra lệnh một tiếng, nhân viên điều tra liền vọt vào phòng.

Một bà lão hiềm nghi vừa thét chói tai vừa đánh về phía Quý Tu Thành, Quản Dũng phải giữ bà lại. Quý Tu Thành lấy ra giấy chứng nhận.

"Cảnh sát đây, chồng bà bị tình nghi là hung thủ giết người, làm phiền bà hợp tác lấy lời khai."

Vốn bà ta đang la hét như người bệnh tâm thần, nghe hắn nói như thế liền kinh ngạc, quay đầu nhìn chồng bà, phát hiện đầu ông ta gục xuống, một bộ dáng không nhấc đầu lên nổi.

"Thật sao?" Giọng bà khàn khàn hỏi.

Ông ta gật gật đầu.

Bà ấy lại bắt đầu la to, chỉ là lần này là hét về phía chồng của bà.