Dương Tiểu Ly ngập ngừng nhìn anh chàng chủ tiệm hoa, đôi mắt cô ánh lên một tia sợ hãi và lo lắng. Cô đã quen với sự cô độc và không muốn rắc rối người khác. Nhưng sự ấm áp trong giọng nói của anh ta làm cô cảm thấy an toàn. Sau vài giây do dự, cô gật đầu và cố gắng đứng dậy, nhưng cơn đau từ đầu gối khiến cô phải nhăn mặt.
"Để anh giúp em." Anh chàng nói, nhẹ nhàng đặt tay dưới cánh tay cô để đỡ cô đứng dậy. Tiểu Ly cảm thấy lòng bàn tay của anh ấm áp và chắc chắn. Anh ta giúp cô đi vào tiệm hoa, nơi ánh sáng ấm áp từ những ngọn đèn nhẹ nhàng xua tan sự lạnh lẽo của cơn mưa bên ngoài.
Bên trong tiệm hoa, mùi hương của các loại hoa tràn ngập không khí. Cảm giác êm dịu và dễ chịu như thể cô bước vào một thế giới khác. Tiểu Ly ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ, cố gắng không để nước từ áo mưa chảy xuống sàn nhà.
"Chờ một chút, anh sẽ mang thuốc sát trùng và băng gạc ra," anh chàng nói rồi đi vào phòng bên trong.
Trong lúc chờ đợi, Tiểu Ly nhìn xung quanh tiệm hoa. Những bông hoa đủ màu sắc được sắp xếp cẩn thận, tạo nên một không gian sống động và tươi mới. Có một bình hoa hồng đỏ trên quầy, và những chậu cây nhỏ xinh xắn ở góc phòng. Cô nhận ra rằng mọi thứ ở đây đều được chăm sóc cẩn thận và đầy tình cảm.
Anh chàng chủ tiệm hoa quay lại với một bộ băng gạc và thuốc sát trùng. Anh ta ngồi xuống trước mặt Tiểu Ly và nhẹ nhàng lau sạch vết thương trên đầu gối cô. Tiểu Ly cảm thấy một chút đau khi thuốc sát trùng chạm vào vết thương, nhưng cô cố gắng không để lộ sự đau đớn.
"Em tên là gì?" Anh chàng hỏi trong khi băng bó vết thương cho cô.
"Dương Tiểu Ly," cô trả lời nhỏ nhẹ.
"Anh là Minh Tuấn," anh ta giới thiệu. "Em có thường đi ngang qua đây không? Anh không nhớ đã gặp em trước đây."
"Em... thường không ra ngoài nhiều lắm," Tiểu Ly nói, cảm thấy hơi ngượng ngùng. Minh Tuấn mỉm cười và tiếp tục công việc của mình.
"Vậy là em không thích đi chơi à? Sao lại thế?" anh hỏi, cố gắng bắt chuyện để giúp cô bớt căng thẳng.
Tiểu Ly lắc đầu, không biết trả lời sao. Cô đã quen với sự cô độc và không quen chia sẻ về bản thân mình. Minh Thái dường như nhận ra điều đó, nên anh chỉ nói một cách nhẹ nhàng: "Không sao đâu, mỗi người có cách sống riêng mà. Nhưng nếu em muốn, anh có thể chỉ em một số nơi thú vị gần đây."
Tiểu Ly nhìn Minh Tuấn và cảm thấy lòng mình ấm áp hơn. Có lẽ, việc gặp gỡ những người mới và trải nghiệm những điều mới có thể giúp cô mở lòng và tìm thấy niềm vui trong cuộc sống. Nhưng điều đó sẽ cần thời gian, và Tiểu Ly sẵn sàng bắt đầu từ từ.
Minh Tuấn mỉm cười với Tiểu Ly khi hoàn thành việc băng bó vết thương cho cô. "Xong rồi đấy. Em nhớ giữ vết thương khô và sạch, đừng để nó bị nhiễm trùng nhé," anh nói với giọng nhẹ nhàng.
Tiểu Ly cảm ơn anh, ánh mắt của cô đầy sự biết ơn và một chút ngại ngùng. Cô cảm thấy như đang quấy rầy anh, nhưng Minh Tuấn tỏ ra rất vui vẻ và dễ gần. Anh quay lại quầy, lấy một chiếc ô nhỏ và đưa cho Tiểu Ly.
"Em cầm lấy đi. Mưa vẫn còn lớn lắm, em không muốn ướt thêm đâu," Minh Tuấn nói.
Tiểu Ly nhận chiếc ô, ngạc nhiên về sự tử tế của anh chàng chủ tiệm hoa. Cô chần chừ một chút rồi nói, "Em sẽ trả lại anh sau... Có lẽ ngày mai em sẽ ghé qua."
Minh Tuấn gật đầu, nụ cười của anh rạng rỡ như ánh nắng sau cơn mưa. "Không sao, em cứ giữ lấy. Khi nào có dịp thì quay lại, anh luôn ở đây."
Tiểu Ly cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Trong suốt cuộc đời của cô, rất ít người tỏ ra quan tâm và tử tế với cô như Minh Tuấn. Điều đó khiến cô cảm thấy không còn cô đơn giữa thế giới rộng lớn này.
"Em về cẩn thận nhé," Minh Tuấn nói khi tiễn Tiểu Ly ra cửa. Cô gật đầu, rồi mở chiếc ô và bước ra khỏi tiệm hoa. Mưa vẫn rơi, nhưng chiếc ô giúp cô tránh khỏi những giọt nước lạnh buốt. Trên đường về nhà, Tiểu Ly cảm thấy mình có thêm một chút hy vọng.
Ngày hôm sau, Tiểu Ly quyết định quay lại tiệm hoa của Minh Tuấn. Cô cảm thấy mình cần trả lại chiếc ô và cảm ơn anh vì đã giúp đỡ cô. Khi bước vào tiệm hoa, cô thấy Minh Tuấn đang cẩn thận cắt tỉa những bông hoa để làm một bó hoa tươi.
"Em quay lại rồi," Minh Tuấn nói khi nhìn thấy Tiểu Ly. "Cảm ơn vì đã trả lại chiếc ô. Em có thể ngồi lại một lúc nếu muốn, anh vừa làm xong một bó hoa rất đẹp, em muốn xem không?"
Tiểu Ly gật đầu, cảm thấy một chút tò mò. Minh Tuấn đưa cho cô bó hoa anh vừa làm xong, những bông hoa nhiều màu sắc được sắp xếp một cách tỉ mỉ và tinh tế. Tiểu Ly ngắm nhìn những bông hoa và cảm thấy một niềm vui nhỏ trong lòng. Cô nhận ra rằng thế giới không chỉ có sự cô đơn, mà còn có cả những điều đẹp đẽ và những con người tử tế.
Minh Tuấn mời Tiểu Ly ngồi xuống và kể cho cô nghe về các loại hoa và ý nghĩa của chúng. Tiểu Ly lắng nghe và bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn. Minh Tuấn là người bạn đầu tiên mà cô có sau một thời gian dài sống trong cô độc. Cô nhận ra rằng, có lẽ, cuộc sống của mình đang bắt đầu thay đổi.
Tiểu Ly ngồi trong tiệm hoa, lắng nghe Minh Tuấn kể về các loại hoa và cách anh chọn lựa chúng cho từng bó hoa. Cô cảm thấy mình đang bước vào một thế giới mới, đầy màu sắc và hương thơm, điều mà trước đây cô chưa từng quan tâm đến. Minh Tuấn là người đầu tiên giúp cô cảm nhận được niềm vui từ những điều giản dị.
Cửa tiệm hoa mở ra, và Minh Lan bước vào, tay cầm một túi lớn. Minh Lan là em gái của Minh Tuấn, cũng là bạn cùng lớp với Tiểu Ly. Cô có mái tóc đen dài và nụ cười tươi rói, luôn tràn đầy năng lượng. Khi nhìn thấy Tiểu Ly đang ngồi với anh trai mình, cô ngạc nhiên và reo lên:
"Tiểu Ly! Sao cậu lại ở đây? Cậu quen anh Tuấn à?"
Tiểu Ly hơi giật mình khi bị Minh Lan phát hiện. Cô ngại ngùng không biết trả lời thế nào, nhưng Minh Tuấn cười và nói:
"Ừ, hôm qua Tiểu Ly bị ngã trước cửa tiệm, anh giúp cô ấy băng bó vết thương và cho cô ấy mượn ô. Hôm nay cô ấy quay lại để trả ô và cảm ơn anh."
Minh Lan gật đầu và nhìn Tiểu Ly với ánh mắt tò mò. "Ồ, vậy là cậu gặp được anh Tuấn rồi hả? Anh ấy tốt bụng lắm, phải không?" Cô mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ly.
Tiểu Ly cảm thấy bớt căng thẳng khi nhìn thấy Minh Lan. Mặc dù cô và Minh Lan là bạn cùng lớp, nhưng họ chưa bao giờ nói chuyện nhiều với nhau. Bây giờ, khi biết rằng Minh Lan là em gái của Minh Tuấn, cô cảm thấy có chút liên kết với người bạn này.
Minh Lan mở túi và lấy ra một số bánh ngọt. "Em vừa mua bánh này, mọi người ăn thử nhé," cô nói, chia bánh cho Minh Tuấn và Tiểu Ly. Cả ba cùng trò chuyện và ăn bánh trong không khí thoải mái.
Minh Lan quay sang Tiểu Ly và hỏi: "Cậu thường không nói chuyện nhiều với mọi người trong lớp. Tại sao vậy? Cậu có chuyện gì buồn à?"
Tiểu Ly hơi bối rối trước câu hỏi của Minh Lan, nhưng cô hiểu rằng Minh Lan không có ý xấu. Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Mình không giỏi giao tiếp lắm. Mình không biết nói gì khi gặp người khác."
Minh Lan gật đầu, nụ cười vẫn luôn nở trên môi. "Không sao đâu, mỗi người có tính cách khác nhau. Nếu cậu cần bạn, cứ đến tìm mình nhé. Mình lúc nào cũng sẵn lòng nghe cậu nói."
Tiểu Ly cảm thấy ấm lòng vì sự chân thành của Minh Lan. Cô nhìn Minh Tuấn và Minh Lan, nhận ra rằng có những người tốt bụng trên thế giới này. Có lẽ cô không cần phải sống trong cô độc mãi mãi. Cô cảm thấy mình đang có những người bạn mới, và đó là điều quý giá nhất mà cô có thể mong muốn.