"Tiểu Ly! Tiểu Ly! Cậu dậy đi!"
"Hả?"
Cậu ta là ai vậy? Một giọng nói thật ấm áp, giúp cho mình cảm thấy dễ chịu nhưng không biết được đó là ai... Nhưng mà tại sao lại phải gọi mình dậy chứ? Tại sao?....
Đôi mắt màu đen tuyền của Tiểu Ly chợt bừng tỉnh, nó thật yếu ớt và trông rất mệt mỏi. Cô nàng từ từ gắng gượng ngồi dậy, đang cố suy nghĩ xem điều gì vừa xảy ra.
......................
Trong căn phòng tối tăm, trên chiếc giường lạnh lẽo cùng với đó là không gian yên ắng không một chút tiếng động là một người con gái nhỏ nhắm với khuôn mặt lung linh, đôi mắt long lanh cùng đôi môi nhỏ bé xinh xinh. Đầu tóc bù xù sau một giấc ngủ mê mang, đó chình là Dương Tiểu Ly, một cô gái mới tròn 16 tuổi. Một không khí cô độc bao trùm.
"A... ra là cậu ấy..."
"Nhưng tại sao cậu lại bảo tớ thức dậy chứ? Đến cả cậu cũng muốn rời xa tớ sao..."
Đấy là một người bạn tưởng tượng của Tiểu Ly. Một người bạn được hình thành từ tính cách và suy nghĩ của Tiểu Ly, như rằng một "người" hiểu cô nhất.
"Haizzz... Hôm nay lại phải đến trường à..."- Tiểu Ly thở dài nói.
Mở cửa ra, bước ra ngoài là một cô gái cực kì xinh đẹp với làn da trắng trẻo, mái tóc đen dài thước tha lả lướt trong không khí hòa vào tia nắng ấm áp vào buổi sáng. Bên ngoài là một tiểu thư trong sáng nhưng bên trong đối với Tiểu Ly chẳng khác gì một bầu trời màu đén trống rỗng.
Tiểu Ly từ nhỏ đã sống trong một gia đình với một mớ hỗn độn. Người mẹ thì không biết sống chết ra sao, đến mặt còn không biết rõ. Người cha trước đó đã có hai đứa con với người đàn bà khác nên sau khi mẹ của Tiểu Ly mất, ông ta rước bà ta về nhà làm vợ lẻ. Vì tính tình hai người họ không quá tốt nên đành ly thân, sau đó người cha mất trong một vụ tai nạn lúc Tiểu Ly còn nhỏ nên cô đành phải sống cùng với người mẹ kế và hai người anh em cùng cha khác mẹ của mình. Người anh trai yêu thương cô hết mực còn hơn cả đứa em ruột nên người mẹ kế sinh lòng thù ghét, vì quá ấm ức nên cô dọn qua nhà cũ của mẹ ruột mình sống. Sau khi trải qua những biến cố gia đình từ lúc nhỏ, tính cách lầm lì làm cô không có nổi một người bạn, không có bất kì kỹ năng giao tiếp xã hội nào. Mỗi ngày đến trường cũng chỉ vì rảnh rỗi...
Trên đường đến trường, Tiểu Ly bắt gặp một chàng thanh niên với gương mặt sáng sủa, hiền lành. Dường như tỏa ra một mùi hương rất khác lạ, như hoa vậy...
Đằng sau vang lên một tiếng gọi làm Tiểu Ly đang say sưa bỗng chợt tỉnh:" Dương Dương à! Cậu đứng đây làm gì thế? Đi học thôi?"
Ra đây là người bạn cùng bàn với Tiểu Ly- Minh Lan. Người bạn đáng yêu, thêm chút năng động sôi nổi này làm Tiểu Ly của chúng ta có chút ngộp thở nên Tiểu Ly sợ hãi thu người lại nhìn cô ấy.
"Thôi nào... Làm gì mà cậu phải sợ hãi thế kia, chúng mình ngôi cùng nhau hơn một năm rồi kia mà"
....
"Cậu đang nhìn chàng trai đằng kia à? Thấy sao? Thấy đẹp trai chứ? Anh ta là chủ của tiệm hoa kia đấy."
Phải rồi. Mùi hương thơm ngát tựa những bông hoa mà Dương Ly đã ngửi thấy chính là từ cửa tiệm hoa kia.
[Lạ thật đấy... Đàn ông con trai mà cũng bán hoa sao...]
"Cậu thấy hay không? Anh ta là con trai mà lại đi bán hoa đấy. Hiếm khi thấy cậu chăm chú vào thứ gì đó... Sao? Cậu thích anh ta à?"
Câu hỏi này làm Dương Ly có chút giật mình."Thích" sao?
"Thôi nào đừng im lặng như vậy chứ, cũng sắp vào lớp học rồi, chúng mình đi thôi!"- Minh Lan kéo tay Tiểu Ly đi.
...----------------...
"Ren... Ren... Ren..."
Tiếng chuông vang lên thì Minh Lan hối hả nói với Tiểu Ly:" Tớ có việc giúp anh trai một chút nên tớ về trước đây, cậu về cẩn thận đó nha. Không được la cà ở đâu đó nha!"
Nói rồi cô ả chạy thật nhanh để lại Dương Ly ngơ ngác
[Mình thì la cà ở đâu được chứ...]
Đang trên đường về thì bất chợt đổ mưa, Tiểu Ly giật mình tìm trong cặp thì chợt nhớ rằng mình quên đem ô rồi...
Chỉ còn cách là chạy đi thôi, mưa lớn quá làm Dương Ly không thấy đường, sấm chớp làm cô sợ hãi nên ngày càng chạy nhanh hơn.
RẦM!!
Tiểu Ly ngã nằm dài trên đường. Một tiếng ngườu chạy tới:" Em có làm sao không? Sao không tìm chỗ núp?"
Trong cơn đau điếng người, mở mắt ra thấy trước mắt là anh chàng chủ tiệm hoa khi sáng. Hóa ra là Tiểu Ly té ngã ngay trước cửa tiệm của anh ấy.
"Em ướt sũng rồi, đầu gối cũng chảy máu nhiều đấy, vào trong đi anh băng bó cho."
...----------------...
Cảm ơn các độc giả đã dành thời gian đọc tác phẩm của tớ. Thật sự tớ rất biết ơn nếu các độc giả luôn luôn theo dõi và đóng góp những ý kiến tích cực nhất cho tớ để tớ có động lực ra thêm nhiều tác phẩm hay hơn ạ. Một lần nữa cảm ơn các bạn rất rất nhiều.