Bữa Sáng Ngọt Ngào Có Socola

Chương 36: Gia Đình Hạnh Phúc




Cuối tuần hai người về nhà Lý An Nhiên ăn tối, vừa vào nhà Liên Thành đã chạy đến chỗ Mạc Nhan ôm một cách nhớ nhung, Lý An Nhiên trông đợi cái ôm từ cậu những mãi không nhận được. Lý Hiên nhìn mẹ có chút xót xa đi lại nhìn vào mắt bà ấy, cậu cũng trông đợi cái ôm của mẹ, cái ôm mà máy năm nay cậu chưa cảm nhận được, cậu không còn nhớ cái ôm gần nhất mẹ ôm cậu là khi nào nữa. Lý An Nhiên nhìn Lý Hiên cũng xót xa không kém, bà cũng chẳng nhớ được cái gần nhất bà ôm cậu là khi nào. Bà đưa tay ra ôm Lý Hiên vào lòng vỗ lưng an ủi, cả mắt bà là Lý Hiên đều đã ửng đỏ. Lý Hiên lén lau đi nước mắt những nào tránh được cái nhìn của Liên Thành. Mạc Nhan nhìn Liên Thành không nói gì nhưng cậu cũng hiểu hàm ý của mẹ, cậu đi lại phía hai mẹ con Lý Hiên rồi đưa tay ra muốn được Lý An Nhiên ôm, bà vui mừng xúc động mà rơi nước mắt, đây là cái ôm đầu tiên của hai mẹ con, cũng là cái ôm mà Liên Thành chủ động. (2

Bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn, mọi người cứ thế mà ngồi vào ăn, trong lúc ăn Mạc Nhan quan sát Liên Thành rất kỹ rồi hỏi: "Liên Thành dạo này béo lên rồi nhỉ? Lý Hiên chăm con khéo thật đấy" (3)

Lý An Nhiên cũng nói thêm: "Chị nói tôi mới để ý, quả nhiên Liên Thành nhà ta béo lên thật"

Liên Thành nhìn hai người kể tội: "Cậu ấy ngày nào cũng mua socola cho con, làm sao mà không béo được, khó khăn lắm con mới có được body sáu múi vậy mà ở với cậu ta chưa bao lâu đã béo lên rồi" 2

Lý Hiên nhìn cậu ta cười chê đáp: "Body sáu múi gì chứ, có mà bộ xương khô á. Cậu nhìn cậu của bây giờ với trước kia xem, xem bộ dạng nào đẹp hơn"

Liên Thành đắt ý trả lời: "Đương nhiên là bộ dạng khi có body sáu múi rồi"

Lý Hiên nhìn cậu ta đáp: "Đến body sáu múi và bộ xương khô như thế nào cậu cũng không phân biệt được à. Là cậu không biết hay do cậu ngốc"

Bình thường nếu chỉ có hai người, chắc chắn Liên Thành sẽ cải cho bằng hơn, nếu không hơn được thì dùng nước mắt để Lý Hiên chịu thua, nhưng lần này khi ở trước mặt hai người mẹ thương yêu cậu thì cậu làm nũng để hai mẹ đòi lại công bằng cho mình.

Cậu nhìn Lý An Nhiên và Mạc Nhan bằng đôi mắt đáng thương nói: "Mẹ nhìn cậu ta đi, cậu ta ngày nào cũng ăn hiếp con, hai người phải đòi lại công bằng cho con"

Lý Hiên mặt vô tội hỏi: "Tôi ăn hiếp cậu á?" - Cậu nghiêm túc nhìn Liên Thành hỏi tiếp: "Là ai lúc nào cũng ăn hiếp đối phương cậu nói lại tôi nghe xem"

Liên Thành thừa nước đục thả câu chạy lại phía đối diện đứng sau lưng An Nhiên và Mạc Nhan nói: "Đó hai người nhìn đi, cậu ta lúc nào cũng thế, cứ giận lên là lại mắng con"

Lý An Nhiên nghe vậy liền trách tội Lý Hiên, Liên Thành thì thích thú cười thành tiếng, ỷ bản thân được hai mẹ chống lưng nên cứ thế mà chọc ghẹo Lý Hiên. Lý Hiên thì đáng thương rồi, rõ là người bị ăn hiếp nhưng cuối cùng lại bị tên ăn hiếp mình kể tội với mẹ, kẻ bị tổn thương lại bị kẻ làm cho tổn thương đi kiện cáo với mẹ. Cuối cùng người đáng thương vẫn là Lý Hiên.

Bữa tối kết thúc bốn người ngồi ăn bánh xem tivi, Lý An Nhiên thấy quan hệ của hai người rất tốt, bà lại ngỏ ý muốn Liên Thành gọi Lý Hiên là anh. Bà đặt đĩa bánh trên tay xuống mặt nghiêm túc nói: "Liên Thành! Sau này con gọi Lý Hiên là anh trai nhé"

Câu nói khiến ai cũng giật mình, dừng động tác đang ăn lại nhìn về phía Lý An Nhiên với ánh mắt khó hiểu.



Liên Thành nhìn bà hỏi: "'Anh trai? Tại sao con phải gọi câu ta là anh trai?"

Lý An Nhiên nhẹ giọng nói: "Hai đứa bây giờ cũng đã sống chung với nhau rồi, cũng dần chấp nhận đối phương đều là con mẹ, nên việc gọi Lý Hiên là anh cũng nên gọi rồi"'

Liên Thành mặt khó chịu đặt bánh trên tay xuống bàn định đứng dậy đôi co với Lý An Nhiên thì Lý Hiên giữ tay cậu lại, Lý Hiên nhìn Lý An Nhiên nói: "Khi nào thích tụi con sẽ tự gọi, mẹ không cần phải hối. Mẹ để Liên Thành tự nhiên đi đừng ép cậu ấy, khi nào Liên Thành muốn tự khắc sẽ gọi"' - Lý Hiên cũng đặt bánh trên tay xuống kéo

Liên Thành đứng dậy nói tiếp: "'Cũng muộn rồi, tụi con về trước ngày mai còn phải lên lớp sớm"

Nói rồi cậu kéo Liên Thành đi, chỉ kịp để lại cho Mạc Nhan lời chào. Ra đến xe thấy tâm trạng Liên Thành vẫn chưa ổn, Lý Hiên an ủi: "Cậu đừng để tâm đến lời nói của mẹ nữa, cậu không thích thì dừng gọi, tôi cũng không thích làm anh trai của cậu"

Liên Thành nhìn Lý Hiên hỏi: "Vậy cậu chỉ thích làm bạn với tôi thôi ư?" (1

Lý Hiên xoa tóc trả lời: "Nếu tôi nói muốn hơn thế thì sao?"

Liên Thành chưa trả lời đã có người trả lời thay, một tiếng mèo kêu lên rất thanh phát ta từ bụi cỏ "Méoo00000" nó là Happy, Happy đi lại phía hai người cong đuôi chào đón, Liên Thành mặt đang buồn thấy Happy liền vui trở lại, cậu bế Happy lên vuốt ve, cưng nựng nói: "Happy lâu rồi không gặp em nhỉ, anh nhớ em lắm đó. Đừng bỏ nhà đi thường xuyên như vậy nữa, mẹ lo lắng đó biết chưa" C

Happy nằm ngoantrong vòng tay Liên Thành liếm mép kêu lên vài tiếng "meo meo" rồi ngủ ngon lành. Liên Thành nhìn Lý Hiên chỉ cười rồi đá mắt không cần nói Lý Hiên cũng biết Liên Thành đang muốn gì, cậu kiên quyết từ chối ý định của Liên Thành. Chăm sóc một người như Liên Thành đã đủ mệt mỏi rồi, nếu phải chăm sóc cho một con mèo là bản sao của cậu ta nữa thì Lý Hiên không thế nào làm được. Nhưng sự kiên quyết của Lý Hiên sao bằng sự nũng nịu của Liên Thành. Sau một lúc làm nũng cậu cũng thành công phục được Lý Hiên. Cuối cùng báo với mẹ Mạc một câu rồi đón Happy về sống cùng.

Trên đường về nhà cả hai ghé vào tiệm thú cưng mua thêm một chút đồ dùng cho Happy. Từ nhỏ Happy chỉ sống một cách bình thường như bao con mèo khác, nay lại được Lý Hiên mua sắm cho những món đồ mà trước nay chưa được nhìn thấy, Happy nhìn căn nhà mới và đồ chơi mới kêu lên vài tiếng thích thú rồi chui vào căn nhà mà

Lý Hiên đã mua. Liên Thành ngồi bên cạnh nhìn ngắm Happy đang ngủ mà lòng cũng hạnh phúc biết bao, cậu nhìn Lý Hiên giọng ấm áp nói: "Cảm ơn đã chìu theo ý tôi, cảm ơn đã cho Happy một căn nhà mới. Lý Hiên cảm ơn cậu. Sống cùng cậu thật tốt"

Nghe những lời mật ngọt này Lý Hiên có chút không quen, nhưng nội tâm thì rất vui. Cậu nhìn Liên Thành âu yếm đáp: "Chỉ cần cậu vui là được, sau này tôi và cậu cùng chăm sóc Happy"

Liên Thành vui vẻ giật đầu, tay vẫn đang vuốt ve Happy, tuy không nói gì nhưng ánh mắt cậu đã nói lên cậu đang rất hạnh phúc. Hạnh phúc khi ở cạnh người cậu yêu, hạnh phúc khi cùng người mình yêu chăm sóc thú cưng của mình. Thoáng nhìn cũng có thể nói gia đình này đã rất hạnh phúc khi có đầy đủ thành viên.