Bữa Sáng Ngọt Ngào Có Socola

Chương 35: Cậu Chỉ Có Thể Là Của Tôi




Tan học Liên Thành đợi Lý Hiên trước cổng, vừa thấy cậu ta Liên Thành vui vẻ chạy đến nhưng đi được vừa bước đã khựng lại, mặt cũng không còn vui, ánh mắt trở nên rực đỏ như đang có một ngọn lửa phát sáng trong cậu. Từ xa cậu thấy Lý Hiên đang nói chuyện với một người con gái rất xinh, gương mặt ưa nhìn, mái tóc dài óng ả, vóc dáng cũng mong manh, nhìn rất giống con nhà quý tộc, phải dùng hai chữ "Quý tộc" thì mới sứng với người con gái đó. Cậu hầm hực đi lại vừa hay người kia cũng rời đi, cậu liếc Lý Hiên một cái rồi mở cửa vào xe ngồi làm Lý Hiên thoáng chốc lạnh sống lưng. Lý Hiên không biết bản thân lại làm gì nên tội mà cậu ta lại hành sử như vậy. Lý Hiên vào xe nhìn Liên Thành ánh mắt đáng thương hỏi: (3

"Sao vậy? Tôi lại làm gì khiến cậu giận à? Hay ở lớp có người làm cậu không vui?"

Lý Hiên hỏi rất nhiều nhưng Liên Thành một câu cũng không đáp, Lý Hiên mặt phiền muộn hỏi tiếp:

"Thành Thành, nói cho tôi biết được không? Nếu tôi có lỡ làm gì đó khiến cậu không vui thì cho tôi xin lỗi"

Liên Thành vần giữ im lặng, mặt quay sang hướng khác. Lý Hiên buồn phiền lái xe đi, đến cửa hàng bánh ngọt cậu vào mua một chiếc bánh to hơn bình thường nhưng Liên Thành một chút cũng không để tâm. Đến nhà Liên Thành hầm hực về phòng, Lý Hiên không chịu được nỗi tính cách này của cậu nữa, đặt bánh trên bàn giọng trở nên khó chịu gọi:

"Mạc Liên Thành, cậu đứng lại cho tôi"

Lý Hiên đi lại chỗ Liên Thành cậu nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì cậu có thể nói ra được không? đừng có im im như thế? Tôi không thể nào suốt ngày đi dỗ dành cậu như vậy được, cậu đâu còn là trẻ con nữa"

Liên Thành mặt không vui nhìn Lý Hiên ánh mắt long lanh nói: "Tôi đâu phải đứa suốt ngày hay dỗi, không phải đều tại cậu à"

Lý Hiên hỏi: "Nếu tại tôi thì cũng phải có tôi biết lý do chứ? Cả buổi học tôi với cậu không gặp nhau, đến lúc về lại dỗi. Tôi lại làm sai việc gì à?" - thấy Liên Thành lại im lặng, cậu nâng mặt Liên Thành lên nhìn vào mắt cậu ta hỏi:

"Hay việc tôi nói chuyện với người con gái lúc này khiến cậu không vui?" nói hết câu Liên Thành liền nhíu mày, cậu nhận ra Liên Thành giận vì chuyện này, cậu cười thích thú hỏi: "Cậu ghen ư?"

Liên Thành có chút giật mình đẩy Lý Hiên ra đáp: "Ghen? Ghen gì chứ, sao tôi phải ghen"

Lý Hiên nhìn dáng vẻ ngại ngùng đó không thể nhịn được cười mà cười thành tiếng, cậu nhìn Liên Thành hỏi:



"Vậy tại sao cậu lại giận khi tôi nói chuyện với người con gái khác?"

Liên Thành nhớ lại chuyện hôm trước rồi nói: "Không phải cậu cũng không vui khi thấy tôi nói chuyện với đàn anh à, tôi cũng thế không thích cậu đứng nói chuyện với người khác, đặt biệt là những người xinh đẹp như người lúc chiều"

Lý Hiên nhìn cậu giải thích: "Người lúc chiều là Lương Ánh My là người tôi gặp khi sống ở Mỹ, chị ấy giúp đỡ tôi rất nhiều, nay gặp lại nên có nhiều chuyện để nói"

Liên Thành khó chịu đáp: "Tôi không hỏi cậu giải thích làm gì"

Lý Hiên cười mỉm đáp: "Sợ cậu lại hiểu lầm nên tôi giải thích, lần sau có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cậu với chị ấy"

Liên Thành nhìn cậu khó chịu đáp: "Giới thiệu với tôi làm gì, tôi không thích chị ta, càng không thích mỗi khi chị ta ở gần cậu" 2

Lý Hiên nghi ngờ hỏi: "Tại sao??"

Liên Thành tránh né đáp: "Sao chăng gì chứ, tránh ra tôi muốn đi tắm"

Lý Hiên kéo cậu lại nói: "Được rồi, không hỏi nữa, cậu không thích thì tôi không gặp, không nói chuyện nhiều nữa, tôi sẽ giữ khoảng cách với các mỹ nữ ngoài kia, còn cậu cũng hạn chế tiếp xúc với cái tên Tử Ân gì đó đi, tôi cũng không thích anh ta"

Liên Thành nghe vậy lúc này mới vui trở lại, nhưng sợ Lý Hiên thấy nên không dám thể hiện quá mức, cậu chỉ ừ một cái rồi bỏ vào phòng. Lý Hiên nhìn theo nhếch mép cười không thành tiếng. "Liên Thành có vẻ ghen rồi"

Tối đó trong lúc ăn cơm Lý Nhiên nhận được điện thoại của Lý An Nhiên bà muốn cuối tuần này hai người về nhà ăn cơm, Lý Hiên nhìn Liên Thành xem phản ứng của cậu thế nào, thấy Liên Thành không có biểu hiện từ chối nên cậu đồng ý về nhà. Như thường lệ ăn xong bữa tối Liên Thành sẽ là người rửa bát nhưng hôm nay cậu ta ỷ lại việc mình đang giận nên không thềm rửa đống bát đĩa kia. Ăn xong mang bánh lại sofa rồi mở tivi xem, Lý Hiên bất lực nhìn theo thở dài lẩm bẩm: "Không biết cậu có gì mà tôi lại yêu cậu như vậy? không biết điểm gì tốt ở cậu đã thu hút tôi nữa. Vừa ngang ngược cứng đầu lại khó chiều" (4

Lý Hiên dọn dẹp trong bếp xong ra bàn khách, Liên Thành vẫn còn ngồi đó xem tivi, trên bàn chiếc bánh vẫn còn y nguyên, cậu có chút bất ngờ khi Liên Thành hôm nay không ăn bánh cậu mua. Không lẽ cậu ta còn giận. Mang theo chút hòa nghi, cậu đi lại nhìn chiếc bánh hỏi: "'Cậu còn giận rôi à? Sao không ăn bánh?"



Liên Thành mắt vẫn nhìn tivi đáp: "Đợi cậu đó"

Lý Hiên ngơ ngác hỏi: "Đợi tôi? Đợi làm gì? Tôi có ăn bánh ngọt đâu?"

Liên Thành mở bánh ra cắt một miếng rồi đưa lên miệng Lý Hiên nói: "Ai bảo cậu mua bánh to làm gì, một mình tôi ăn không hết, cậu bắt buộc phải ăn cùng. Nhanh đi" Liên Thành thúc giục rồi nói tiếp: "Cậu muốn vỗ béo tôi thì cậu cũng phải béo cùng, đâu thể để tôi béo một mình được" (I

Lý Hiên ánh mắt cưng chiều đáp: "Được, nếu cậu thích tôi sẽ thử, sau này cùng cậu ăn bánh"

Hai người vui vẻ ăn bánh ngọt, Lý Hiên vô thức đưa tay lên lau đi vết kem dính trên môi Liên Thành rồi đưa lên miệng mình làm không khí bất giác trở nên ám muội, Liên Thành có chút giật mình nhìn Lý Hiên lắp bắp: "Lý Hiên cậu vừa làm gì vậy?" (

Lý Hiên không nói gì, dừng khoảng chừng là vài giây rồi đưa tay ra sau đầu Liên Thành kéo sát lại hôn lấy môi cậu ta, làm chiếc bánh trên tay cậu ta rơi xuống đất, Liên Thành không tránh né cứ thế tận hưởng nụ hôn ngọt ngào ấy. Lý Hiên đẩy Liên Thành ngã xuống ghế môi cả hai vẫn chưa tách rời, cứ thế âm thanh phát ta từ nụ hôm cuồng nhiệt ấy càng lúc càng tăng. (1

"Lý Hiên, cậu sao vậy? Lý Hiên" nghe thấy tiếng gọi Lý Hiên giật mình nhìn lại, tâm trạng bần thần nhìn Liên Thành ở trước mặt, chiếc bánh vẫn còn. Cậu có chút mơ hồ nhận ra những gì cậu thấy là do bản thân tưởng tượng. Cậu nhìn Liên Thành cười gượng đáp: "Không sao, chỉ là hơi mệt một chút" 2

Liên Thành lo lắng đưa tay lên sờ mặt hỏi: "Cậu mệt hả? Có ổn không? Tôi xin lỗi để cậu làm việc nhà một mình vất vả cho cậu rồi, hay cậu vào nghĩ đi để chỗ này tôi dọn nốt cho"

Lý Hiên cầm tay Liên Thành trấn an: "'Tôi không sao, ngủ một giấc là khỏe thôi. Cậu cứ ăn tiếp đi"

Liên Thành vẫn còn lo lắng nói: "Nhưng mà..."

Lý Hiên nhìn cậu an ủi: "Tôi không sao thật mà. Yên tâm ăn tiếp bánh của cậu đi"

Liên Thành gật đầu ăn tiếp chỗ bánh còn trên tay rồi xem tivi, mà không biết Lý Hiên đang nhìn cậu với ánh mắt của sự kiềm chế pha chút chiếm hữu và sẵn sàng ăn cậu bất cứ lúc nào.