Lời nói của cô Ngân vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng tôi có thể nhìn ra... cô ấy nói như vậy là đang quan tâm tới tôi phải không? Ôi! Chuyện này thật lạ, rõ ràng là lần trước cô ấy còn ghét tôi ra mặt, liên tục dùng những lời lẽ chì chiết và đay nghiến tôi... Sao bây giờ lại?
Thôi thôi, tôi không muốn ảo tưởng đâu.
Cái Thu thấy vậy thì cười tủm tỉm, tôi liếc mắt ra hiệu nó đi vào bếp làm nốt việc để tôi nói chuyện tiếp với cô Ngân.
- Dạ, việc cũng không quá nặng đâu ạ. Tại bởi vì cháu thích nấu bữa tối cho anh Phong thôi ạ.
Vẻ mặt cô Ngân vẫn lạnh lùng khiến tôi phải nuốt nước bọt mấy lần, ánh mắt cô ấy giống như chim ưng vậy.
- Tôi nghe nói sức khỏe cô yếu, hay ốm nghén, người ngợm xanh xao. Cái thai cũng được 8 tuần rồi, làm gì thì làm, phải chú ý đến sức khỏe một chút.
Tôi mím môi, thật không thể tin nổi... cô ấy đang quan tâm đến sức khỏe của tôi ư? Vậy là, cô ấy không còn cấm chuyện giữa tôi và anh Phong nữa rồi ư?
Nói đoạn, một người mặc vest đen mang đến cơ man rất nhiều hộp và túi giấy khác nhau. Nhìn qua cũng biết toàn đồ xịn rồi.
- Đây là mấy món bổ dưỡng dành cho bà bầu, thằng Phong nó bảo nó là bác sĩ, lo chu toàn cho cô rồi nhưng tôi vẫn không tin tưởng. Nhìn mặt cô xanh xao lắm.
Cô ấy nói đến đây tự dưng tôi rưng rưng nước mắt, từ bé đến giờ ngoài bố ra thì chưa ai quan tâm tôi nhiều đến như vậy, lớn lên thì tôi gặp anh Phong, giờ thì là mẹ của anh ấy...
Cô Ngân không nói lời cấm cản chúng tôi mà lại còn mua bao nhiêu là thứ để tẩm bổ cho tôi. Thật sự, khoảnh khắc này tôi chẳng mong gì hơn. Tôi cúi đầu lí nhí đáp:
- Cháu... cháu cảm ơn cô nhiều lắm ạ.
- Tôi mua cái này là mua cho cháu tôi, đừng có nghĩ nhiều quá!
Như sợ tôi ảo tưởng nên cô Ngân lên tiếng nhắc nhở. Tuy cô ấy nói là vì cháu nhưng mà tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc nhiều lắm.
- Việc học của cô đang tạm dừng nhỉ?
Cô Ngân nói tới đây khiến tôi chột dạ. Đó là điều mà tôi không muốn nhắc tới nhất, bởi lẽ, nhìn cô ấy là tôi biết cô ấy thuộc kiểu phụ nữ hiện đại tự chủ, tự lực. Tôi nghe anh Phong nói ngày trước nhà cô ấy rất nghèo, chính là cô ấy từ bàn tay trắng gây dựng lên sự nghiệp và gặp bố của anh. Thế nên chắc hẳn là cô ấy rất khắt khe trong việc bằng cấp của phụ nữ. Vậy mà tôi lại...
- Vâng... cháu... cháu đang...
- Ừ, tôi biết rồi. Nghỉ học là đúng thôi, cô gầy yếu như này thì làm sao mà đi được, rồi chẳng may xảy ra cớ sự gì lại khổ.
Tôi trố mắt nhìn cô Ngân, không tin vào những gì mình đang nghe.
- Tôi muốn chọn con dâu môn đăng hộ đối không chỉ bởi mối quan hệ giữa hai gia đình, mà bởi tôi nghĩ một người con gái sinh ra ở một điều kiện tốt, cha mẹ đều giỏi thì sẽ dễ dàng học hỏi hơn. Tôi không thích phụ nữ dựa dẫm vào đàn ông quá nhiều, cô hiểu chứ?
Điều cô Ngân nói cũng chính là gánh nặng trong lòng tôi. Tôi cảm thấy như mình đang bị nói trúng điểm yếu của mình, nhưng giờ đây tôi nhất định phải mạnh mẽ vươn lên. Sinh ra trong nghèo khó nhưng không có nghĩa là tôi nhụt chí, tôi nhất định sẽ không ngừng học hỏi và xây dựng cơ nghiệp riêng cho mình.
- Vâng, cháu cũng không muốn dựa dẫm vào anh Phong đâu ạ. Lúc nào sinh con xong, cháu dự định sẽ...
Tôi chưa kịp nói hết thì cô Ngân đã tiếp lời:
- Cái Vy nó đã nói với tôi hết rồi. Nói chung là cô còn non và kém lắm, sau này tôi sẽ về huấn luyện cô dần dần.
Ôi trời ơi! Tôi đang nghe cái gì thế này, thật không thể tin nổi, cô Ngân sẽ dạy tôi kinh doanh ư? Điều đó đồng nghĩa với việc cô ấy đã chấp nhận tôi. Trời, tôi thực sự muốn nhảy cẫng lên và báo ngay tin này cho anh Phong biết. Nhưng vì đang đối thoại với cô nên tôi vẫn phải kìm nén.
- Tôi đã tìm hiểu hết về quá khứ và gia cảnh của cô rồi. Nói chung là, tôi cũng không ưng cô lắm đâu. Nhưng vì sự việc đã lỡ... Vả lại...
Vừa nói tới đây, cô Ngân nhìn tôi bằng ánh mắt buồn rầu đáp:
- Tính thằng Phong nó ngang bướng từ bé. Hồi cấp ba nó đã không nghe lời gia đình mà đi theo học y nên tôi cũng chẳng cấm cản được nó điều gì. Tôi biết, nó khác với những đứa trẻ khác, nó có chính kiến, có quan điểm riêng và có chí tiến thủ nữa, điều đó là lý do vì sao nó lại thành công như bây giờ mà không cần đến một sự giúp đỡ nào từ gia đình. Phận làm mẹ, tôi rất lo cho nó, năm nó mười tám tuổi, nó bỏ gia đình đi theo con đường riêng tôi đã rất tức giận. Nhà không có ai trong ngành, hơn nữa cái nghề đó làm rất lâu, lại còn làm công ăn lương cho người ta. Với tài năng của nó, chỉ cần về đây, về với vòng tay của gia đình thì nó còn làm được hơn cả thế nhưng nó không chịu nghe. Hồi đó tôi vô cùng tức giận và nghĩ nó là đứa ngang ngược, bất hiếu. Có một khoảng thời gian mà tôi từ mặt nó, nhưng... thực sự đến bây giờ... trong lòng tôi chưa bao giờ thôi dằn vặt mình trong khoãng thời gian đó. Tôi lo nó ở đất nước xa lạ rồi xảy ra cớ sự gì lòng tôi cũng chẳng yên, vì nhà có mỗi một đứa con trai. Tôi hết lời mong muốn nó trở về nhưng nó không chịu. Ngoài mặt nói là từ mặt nhưng tôi thương nó lắm, bao nhiêu năm nó ở bên nước ngoài không ngày nào là tôi ăn ngon ngủ yên. Trong lòng lúc nào cũng canh cánh sợ, bữa ăn nghe thời sự, thấy người ta nói về ở Pháp gặp thảm họa rồi khủng bố tôi cũng nơm nớp lo sợ. Tôi cho người theo dõi nó, biết nó vẫn ổn, học hành vẫn tốt tôi mới bớt lo.