- Chào cô!
Giọng nói đanh thép của cô Ngân khiến cả cơ thể tôi run lên. Tôi nuốt nước bọt. Tại sao hôm nay cô ấy lại đột nhiên sang thăm nhà của anh? Tự dưng tôi thấy sợ sợ, bởi vì lần gặp mặt hôm trước cô ấy đã có ác cảm với tôi. Không lẽ lần này cô ấy lại đến bắt tôi phải rời xa anh đấy chứ?
Không! Tôi quyết định rồi, dù có thế nào chúng tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa nhau. Thế nên tôi nhất định sẽ không bị đả động bởi những lời nói của cô Ngân. Dù tự an ủi mình là vậy nhưng tôi vẫn rất sợ, trời mùa đông lạnh căm mà mồ hôi vẫn lấm tấm trên trán.
Cô Ngân hôm nay ăn mặc rất chỉn chu, lần nào sự xuất hiện của cô ấy cũng khiến tôi cảm thấy áp lực. Bởi lẽ khí chất toát lên từ người cô ấy đúng kiểu "bà lớn". Gương mặt cô ấy không trang điểm quá đậm, trang phục lựa chọn cũng giản đơn nhưng vẫn không làm giảm bớt vẻ cao quý của cô ấy.
- Cháu... cháu chào cô ạ!
Chết tiệt! Tại sao đứng trước mẹ của anh tôi lại nói run rẩy thế này nhỉ? Phải chỉnh đốn lại ngay thôi.
Cô Ngân nghiêm mặt, đôi mắt giống như tia laser đánh giá tôi từ đầu đến chân. Thật may quá, hôm nay tôi ăn mặc giản đơn áo len quần jean gọn gàng mà không xuề xòa như hôm trước gặp mặt.
- Dạ, cháu mời cô vào ăn cơm ạ!
- Khỏi! Lát nữa tôi có cuộc họp, tôi đến nói chuyện với cô rồi đi luôn bây giờ đây.
Tôi biết trước cô ấy sẽ từ chối, nhưng lời từ chối này nghe thật nặng nề làm sao. Trong thâm tâm tôi đang gào thét vì sợ, ngữ khí, cách cô ấy nói khiến tôi căng thẳng kinh khủng. Chắc là cô ấy lại nói những điều cấm đoán tôi và anh rồi. Trong đầu tôi đang nghĩ ra hàng vạn câu đối đáp với cô ấy nhưng lại chẳng nghĩ được gì vì đầu óc đang trở nên trống rỗng. Anh Đình Phong là một người quá tuyệt, anh vừa giỏi, vừa giàu lại vừa đẹp trai. Anh là hình mẫu lý tưởng của mọi cô gái, ngược lại tôi thì khác, tôi chẳng có gì, nhà cửa không, một con bé nhà quê mới lên thành phố, thậm chí việc học còn đang bị gián đoạn. Dù anh Phong đã an ủi tôi biết bao nhiêu lần rằng tôi phải tự tin lên nhưng tôi tự tin không nổi khi đứng trước mặt tôi là mẹ anh.
Nhưng, tôi biết thứ gắn kết chúng tôi là tình yêu và hai tâm hồn đồng điệu. Khi ở bên cạnh nhau, chúng tôi cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Chúng tôi đã giao kết với nhau, dù có thế nào cũng không được giấu nhau chuyện gì, cùng nhau vượt qua khó khăn và không bao giờ được bỏ nhau.
Tôi cố hít vào một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi thở ra. Cô Ngân bước vào trong, tôi đi theo sau cô ấy rồi chúng tôi cùng ngồi xuống ghế sofa. Tôi rót cho cô ấy một cốc nước rồi để trên mặt bàn, chờ đợi cô Ngân nói tiếp, trong lòng bồn chồn và hồi hộp kinh khủng.
Tôi cứ nghĩ, cô ấy sẽ lại nêu những điểm yếu của tôi ra để răn đe. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, cô ấy nói:
- Mấy cái việc này thì để giúp việc nó làm cho. Sao mà lại đi làm mấy thứ nhỏ nhặt này? Giúp việc trong cái nhà này thuê xong để làm cảnh à?
Tôi trố mắt nghe những cô Ngân nói, đang không hiểu gì thì cái Thu như nghe được câu chuyện mà từ bếp phi ra.
- Không... không phải đâu bà chủ ạ, con đang nấu ăn, muốn để cho hai người có không gian riêng thôi ạ.
Cái Thu lấm lét như thể sợ bị đánh giá rồi trừ lương. Cô Ngân nhìn nó bằng đôi mắt không hài lòng rồi nói:
- Cô đang nấu ăn thế tại sao Hạnh nó lại đeo tạp dề? Công việc của giúp việc không yêu cầu quá nhiều, nhưng điều quan trọng nhất là phải trung thực.
Một lời nói đanh thép của cô Ngân thôi mà cũng đủ khiến cho tôi và cái Thu đều rét run lên. Tôi vội vàng giải thích cho cô Ngân.
- Dạ không phải đâu ạ, là cháu tự nguyện phụ giúp em Thu nấu ăn. Tại... tại bởi vì cháu thích nấu thôi chứ không liên quan đến em Thu đâu ạ.
Nghe tôi giải thích, Cô Ngân quay ra nhìn tôi, mặt đối mặt nói:
- Đang mang thai, đi làm mấy công việc ấy làm gì cho nặng nhọc ra? Thằng Phong nó để cho cô làm à?