Tôi nhíu mày bất kham nhìn anh, làm gì có công việc nhẹ lương cao chứ? Anh như vậy là làm khó tôi rồi còn gì. Nhưng điều anh nói cũng khiến tôi phải suy nghĩ, tôi năm nay mới hai mươi tuổi, làm sao có thể nhiều kinh nghiệm sống bằng anh chứ? Điều anh nói không phải là không có căn cứ, có thể anh đã nhìn thấy nhiều thứ mà tôi chưa thể nhìn thấy trên đời này nên mới có suy nghĩ như vậy.
Tôi chưa kịp nói thì anh lại nói tiếp:
- Thôi được rồi, anh có một người bạn làm kinh doanh đấy, nó có một người vợ, cũng chỉ hơn em hai tuổi thôi. Cô ấy cũng đang có dự định tập tành kinh doanh, tính cách giống hệt em. Ngày mai anh có cái hợp đồng với cậu ấy, anh đưa em đi theo vừa là để học hỏi, vừa là để làm thân với vợ cậu ấy. Biết đâu hai người kết hợp với nhau, mở công ty riêng rồi giàu hơn cả anh thì sao? Em kết thân với cô ấy xong, hai người bảo nhau. Điều anh nói cũng chỉ là một gợi ý, em cứ học hỏi dần đi rồi có gì nói với anh được chứ?
Nếu anh đã chịu hạ mình vì tôi như vậy thì tôi cũng phải suy nghĩ về những điều mà anh nói, tôi cũng không phải đứa quá cứng đầu mà không chịu nghe người khác nói. Hơn cả thế, tôi cũng muốn được kết thân và có nhiều mối quan hệ với những người bạn của anh. Được anh giới thiệu, tôi háo hức và chờ mong lắm. Chuyện học hành công việc từ từ suy nghĩ cũng được, tôi nhoẻn miệng cười nói với anh:
- Được vậy thì tốt quá, cảm ơn anh nhé!
Anh đưa tay xoa đầu tôi, ánh mắt như muốn nói "không thành vấn đề". Nhặt được một người chồng bác sĩ như anh thật sự hạnh phúc quá đi. Tôi vươn tay ôm anh, siết thật chặt. Đang trong không khí hạnh phúc tình cảm, bỗng dưng anh đưa bàn tay vuốt dọc theo sống lưng của tôi rồi nói:
- Uyển Hạnh này, anh có một chuyện muốn nói với em.
Tôi hơi ngạc nhiên mà gỡ tay mình ra khỏi cổ anh, mặt đối mặt cùng anh đối thoại.
- Có chuyện gì vậy anh?
- Anh... biết nói ra sẽ khiến em buồn, nhưng anh không muốn giấu em.
Điều anh nói càng kích thích sự tò mò trong tôi, chuyện khiến tôi buồn là chuyện gì? Tự dưng tôi chột dạ đoán già đoán non, hay là... mẹ anh gây sức ép?
Thấy gương mặt bâng khuâng của tôi, anh ôm eo tôi như một sự an ủi rồi nói:
- Chiều nay anh gặp Cao Mỹ Hạnh.
Tuy điều anh nói không phải là sự việc tôi đang đoán trong đầu, nhưng nghe đến cái tên này cũng đủ để khiến sống lưng tôi lạnh ngắt. Hai mắt tôi mở to nhìn anh, không đợi tôi nói, anh tiếp tục đáp lời:
- Cô ta đăng ký khám chỗ anh, vậy nên không tránh khỏi...
Anh nói cứ ngắt đoạn như vậy khiến trong lòng tôi bồn chồn như có hàng vạn con kiến cào nát, với tính cách thâm độc của Cao Mỹ Hạnh, tôi sợ cô ta làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Tôi nóng vội nói:
- Cô ta làm gì anh sao?
Anh lắc đầu nói tiếp:
- Không, cô ta sao làm gì được anh. Cô ta đến nói những sự việc không tốt về em, còn nói cô ta có bằng chứng em làm đĩ, cô ta còn dẫn cả mẹ em đến phòng khám của anh. Hai bọn họ phối hợp như diễn kịch vậy. Anh không muốn nghe, đuổi cô ta về luôn.
Tôi nghe mà mồ hôi lấm tấm trên trán. Nếu không nhầm thì chắc cô ta đến gặp mẹ tôi rồi đưa tiền cho bà ấy để làm vậy đây mà. Qua sự việc trong quá khứ, tôi biết mẹ tôi là kiểu người chấp nhận làm mọi thứ vì tiền... Tôi thở dài nặng nề, lòng người quả không thể đoán được. Trước đây tôi thực sự nghĩ Cao Mỹ Hạnh là một cô gái thanh thuần, nếu không nhờ những sự việc này thì...